Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 585




Y chợt cảm thấy mình đã tìm nhầm người.

Chuyện như vậy không nên nhờ Tiêu trắc phi giúp đỡ.

Lạc Dạ Thần “Bỏ đi, ta sẽ tự nghĩ cách.”

Y quay người rời đi.

Tiêu Hề Hề vội ngăn y lại “Ngài đi đâu? Tới cũng tới rồi, ngồi xuống từ từ nói.”

Lạc Dạ Thần “Chúng ta còn gì để nói?”

Tiêu Hề Hề “Đương nhiên nói chuyện ngài muốn thể loại truyện gì? Ngài muốn truyện ngọt ngào hường phấn? Hay truyện ngược luyến tình thâm? Hay truyện hài vả mặt cặn bã?”

Lạc Dạ Thần “Có khác biệt gì sao?”

“Khác biệt lớn lắm đấy, nào, ngồi xuống, ta sẽ từ từ nói ngài nghe.”

Kế đó Tiêu Hề Hề vừa v.uốt ve mèo, vừa nói đặc điểm của truyện ngọt, truyện ngược, truyện hài.

Để Lạc Dạ Thần hiểu sâu hơn về sự khác biệt giữa ba thể loại, nàng đưa ra một số ví dụ.

Lạc Dạ Thần chăm chú lắng nghe.

Y không có hứng với truyện ngọt hay truyện ngược, nhưng lại rất thích truyện hài.

Đặc biệt là khi nghe nữ chính là một người vô dụng bỗng biến thành thiên tài, còn giẫm đạp kẻ thù từng ức hiếp mình, y kiềm không được vỗ đùi hoan hô.

“Hay lắm!”

Rồi y háo hức hỏi.

“Sau đó thì sao? Nữ chính đột nhiên bộc lộ sức mạnh, những người coi thường cô ấy có bị sốc không? Còn người trong nhà cô ấy có phải rất hối hận vì ban đầu không đối xử tốt với cô ấy không?”

Tiêu Hề Hề “Ta chỉ ví dụ thôi, câu chuyện rất dài, ta không thể kể hết được.”

Lạc Dạ Thần nghe chưa đã, muốn đọc hết cuốn truyện.

“Truyện mà cô kể tên là gì? Ở đâu bán?”

Tiêu Hề Hề nói “Truyện này ta bịa đại thôi, không có tên, cũng không bán.”

Lạc Dạ Thần thất vọng, càng bực hơn.

“Nếu không có bán thì cô nói nhiều thế làm gì? Chơi xỏ ta hả?!”

Tiêu Hề Hề trấn an “Ngài đừng nóng, tuy truyện này không có bán, nhưng ngài có thể tự viết. Ngài thử nghĩ xem, nếu là ngài bị bệnh, có người đến thăm ngài, còn tặng cuốn truyện tự tay viết cho ngài giết thời gian. Có phải ngài thấy cảm động lắm không?”

Lạc Dạ Thần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, không khỏi gật đầu.

“Đương nhiên sẽ rất cảm động.”

Tiêu Hề Hề “Cho nên mới nói, nếu ngài có thể tặng cuốn truyện tự mình viết cho Bộ cô nương, cô ấy nhất định sẽ cảm động.”

Lạc Dạ Thần dao động.

Bộ Sanh Yên vì cứu y mà bị thương, đến bây giờ hình ảnh Bộ Sanh Yên liều mạng bảo vệ y vẫn hiện rõ trong đầu.

Y không diễn tả được là cảm xúc gì, có lẽ là biết ơn, hoặc là thứ khác.

Dù sao thì y cũng muốn làm Bộ Sanh Yên vui.

Lạc Dạ Thần “Nhưng ta không biết viết truyện.”

Tiêu Hề Hề khuyến khích “Viết truyện không khó, ta sẽ cho ngài ý tưởng, ngài chỉ cần viết nội dung ta kể ra giấy. Nếu ngài không yên tâm, sau khi viết xong thì đưa ta xem thử, ta sẽ sửa giúp ngài.”

Lạc Dạ Thần suy nghĩ một chút, chỉ là viết thôi, hẳn là không có gì khó.

Y chấp nhận lời đề nghị của Tiêu trắc phi.

Tiêu Hề Hề cùng y vào phòng.

Lạc Thanh Hàn đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, hắn đã nghe hết cuộc trò chuyện của Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần.

Thấy hai người đi vào, Lạc Thanh Hàn chỉ liếc nhìn bọn họ rồi tiếp tục đọc sách.

Tiêu Hề Hề lấy bút mực giấy nghiên.

“Ta nói, ngài viết.”

Lạc Dạ Thần ngồi vào bàn, nhìn giấy bút trước mặt lập tức hối hận.

Là một học sinh kém thuần chủng, y bẩm sinh đã có ác cảm với việc đọc viết.

Chuyện y ghét nhất là viết văn.

Nhưng bây giờ, y phải làm chuyện mà mình ghét nhất.

Trong lòng thấy rất kỳ quặc.

Lạc Dạ Thần do dự rồi nói “Hay là để người khác viết đi? Trong phủ ta có vài phụ tá giỏi viết văn, ta có thể gọi bọn họ tới ngay lập tức.”

Tiêu Hề Hề gõ ngón tay lên bàn.

“Mong ngài sửa lại thái độ, Bộ cô nương cứu là ngài chứ không phải người khác, ngài để người khác viết thay là ý gì? Truyện do người khác viết muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng đây là cuốn truyện duy nhất mà ngài viết, ý nghĩa khác nhau, ngài hiểu không?”

Lạc Dạ Thần thở dài, cam chịu cầm bút lên chấm mực.

“Cô nói đi, ta viết.”

Tiêu Hề Hề rót cho mình một tách trà, sau đó cầm một nắm hạt dưa.

Nàng vừa ăn hạt dưa, vừa nói.

“Đầu tiên, chúng ta phải đặt tên cho nữ chính, gọi là Lạc Khuynh Ca đi.”

Lạc Dạ Thần “Sao lại đặt tên này?”

Tiêu Hề Hề “Không biết, ta đặt đại thôi, ngài không thích thì ngài đặt tên khác đi.”

Lạc Dạ Thần suy nghĩ một chút, không nghĩ ra cái tên nào hay, đành nói.

“Vậy cứ đặt là Lạc Khuynh Ca.”

Tiêu Hề Hề “Nói đến Lạc Khuynh Ca, vốn là một tu sĩ thiên tài đến từ dị giới, sau đó …”

Lạc Dạ Thần “Dị giới là gì? Tu sĩ là gì?”

Tiêu Hề Hề phải dừng lại, giải thích ý nghĩa của hai từ này.

Nhân tiện, nàng cũng giải thích một số bối cảnh cơ bản của tu chân.

Lạc Dạ Thần chăm chú lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên y nghe một câu chuyện thần kỳ như vậy, có cảm giác như mở ra một thế giới mới.

Sau khi giải thích các thiết lập cơ bản, Tiêu Hề Hề bắt đầu kể lại câu chuyện.

“Lạc Khuynh Ca vốn là một tu sĩ thiên tài trăm năm hiếm gặp ở dị giới, nhưng tiếc là bị kẻ xấu đánh lén, khiến nàng bị hủy linh căn, từ thiên tài trở thành phế vật. Những người từng vây quanh nàng trở mặt, bạn bè phản bội nàng, người nhà bỏ rơi nàng, thậm chí cả vị hôn phu cũng bỏ nàng tìm tình mới …”

Lạc Dạ Thần nghe vậy rất tức giận “Đám người này chỉ biết bợ đít!”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.

“Nữ chính có thể kết bạn với một đám người bợ dít như vậy, có thể nói rõ hai vấn đề, hoặc là mắt nàng có vấn đề, hoặc là não nàng có vấn đề.”

Tiêu Hề Hề nhìn hắn “Không phải người đang đọc sách sao?”

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn rời khỏi cuốn sách, nhìn về phía nàng.

“Ta vừa đọc sách vừa nghe hai người nói nhảm.”

Tiêu Hề Hề nhấn mạnh “Chúng ta đang viết truyện chứ không phải nói nhảm.”

Lạc Thanh Hàn “Nhân vật chính trong truyện của nàng có vấn đề.”

Trước khi Tiêu Hề Hề phản bác, Lạc Dạ Thần đã ngắt lời.

“Không sao, ta cảm thấy nhân vật chính như vậy rất tốt, rất chân thực, không phải ai cũng có thể bày mọi chiêu trò như Thái tử.”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Đúng vậy, trên đời này có rất nhiều người ngốc như vương gia, ta viết một nhân vật chính ngốc, sẽ khiến những người giống như vương gia cảm thấy liên quan hơn, phải không?”

Lạc Dạ Thần “……”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Đúng vậy, loại truyện thế nào thì dành cho người thế ấy xem, Anh vương rất phù hợp với phong cách của truyện này.”

Lạc Dạ Thần “……”

Dù mặc giáp kim tơ mềm cũng không đỡ được tấn công tinh thần của đôi cẩu nam nữ này.