Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 569




Tây Lăng vương uống thuốc xong, cảm thấy vết thương bớt đau, thân thể có chút sức lực.

Ông thở dài một hơi.

“Phương quản sự đâu? Hắn thế nào rồi?”

Tạ Sơ Tuyết thành thật trả lời “Hắn còn nằm trên giường, xem ra trong thời gian ngắn không xuống giường được.”

Nét mặt Tây Lăng vương u ám.

Hôm qua lúc Phương Vô Tửu và Tiêu trắc phi đánh nhau, ông không có mặt ở hiện trường, cũng không tận mắt nhìn thấy hai người đánh nhau.

Sau khi nghe Tần Trọng và thị vệ kể lại, ông mới biết chi tiết về trận đánh của Phương Vô Tửu và Tiêu trắc phi.

Ông đoán Phương quản sự và Tiêu trắc phi có thể là người quen cũ.

“Có phải Phương quản sự cố ý thả Tiêu trắc phi đi không?”

Tạ Sơ Tuyết cũng từng nghĩ tới điểm này, nàng cau mày nói “Có lẽ là không, nhát kiếm mà Phương quản sự chịu rất sâu, cả đại phu cũng nói đối phương ra tay tàn nhẫn, không hề nương tay.”

Tây Lăng vương vốn không thật sự tin tưởng Phương Vô Tửu, nhưng hiện giờ ông rất cần Phương Vô Tửu giúp đỡ trong việc bày mưu tính kế.

Ông chỉ đành tạm thời đè nén nghi hoặc, tiếp tục duy trì quan hệ hợp tác với Phương Vô Tửu.

Còn những vấn đề khác, sau này có thời gian thì có thể từ từ điều tra.

Tây Lăng vương “Con sai người lấy linh chi tốt nhất trong kho cho Phương quản sự bồi bổ sức khỏe, dù là thuốc trị thương hay thức ăn quần áo, cũng không thể tệ bạc với Phương quản sự, phải làm cho hắn thấy được thành ý của chúng ta.”

Tạ Sơ Tuyết “Vâng.”

Nàng đích thân giao linh chi thượng hạng cho Phương Vô Tửu.

Phương Vô Tửu nằm trên giường, trông rất yếu.

“Phiền vương gia quan tâm, xin Tạ cô nương giúp ta nói lời cảm tạ với vương gia.”

Tạ Sơ Tuyết cười dịu dàng thân thiết “Nhờ có thuốc của ngươi, vương gia thấy tốt hơn nhiều rồi.”

“Đây là điều ta nên làm.”

Nét mặt Tạ Sơ Tuyết lo lắng “Thuốc của ngươi chỉ có thể trì hoãn, không thể giải độc, không biết Phương quản sự có cách nào giải được độc tính trong người vương gia không?”

Phương Vô Tửu lắc đầu “Tạm thời không có.”

Dao găm này do sư phụ đặc biệt tặng cho Tiêu Hề Hề phòng thân, độc trên dao găm cũng do sư phụ luyện chế, trên đời này ngoài sư phụ thì không ai có thể giải được loại độc này.

Muốn có thuốc giải, chỉ có thể về Huyền Môn tìm sư phụ giúp.

Nhưng trước khi rời Huyền Môn, sư phụ đã nói rất rõ ràng.

“Trước khi nhiệm vụ kết thúc thì các con không thể trở về, nếu như trở về sớm, đồng nghĩa là từ bỏ nhiệm vụ.”

Phương Vô Tửu không thể trở về cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.

Nếu không về thì không lấy được thuốc giải.

Thuốc mà hắn điều chế cùng lắm chỉ có thể giúp Tây Lăng vương sống thêm ba tháng.

Phương Vô Tửu lẩm bẩm.

“Chỉ còn ba tháng…”

Tạ Sơ Tuyết hỏi “Ba tháng gì cơ?”

Phương Vô Tửu do dự một lúc rồi nói ra sự thật.

Nghe hắn nói xong, Tạ Sơ Tuyết sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, không tin hỏi “Ý của ngươi là vương gia chỉ còn có ba tháng? Sao có thể như vậy?!”

Phương Vô Tửu thở dài “Ta đã cố hết sức, ba tháng là giới hạn của ta, còn lại chỉ có thể phó mặc cho số phận.”

Bọn họ lên kế hoạch lâu như vậy, mọi chuyện đang từng bước tiến triển theo đúng hướng mà bọn họ hoạch định, không ngờ lại xuất hiện biến cố là Tiêu Hề Hề.

Không ai ngờ nàng lại dám lẻn vào hàng cọp, một mình thích sát Tây Lăng vương.

Chiêu thức của nàng thô bạo, đầy nguy hiểm nhưng đơn giản hiệu quả.

Chỉ cần Tây Lăng vương chết, đám thuộc hạ của Tây Lăng vương như rắn mất đầu, một mình Tần Trọng không thể làm gì, kế hoạch của bọn họ cũng sẽ thất bại.

Tạ Sơ Tuyết đứng dậy, vội chạy đi tìm Tây Lăng vương.

Khi Tây Lăng vương biết mình chỉ còn ba tháng, trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, giơ tay hất mạnh tách trà trên bàn thấp cạnh giường xuống đất.

“Sao có thể như vậy? Ta không tin, ta không tin!”

Mắt Tạ Sơ Tuyết đỏ hoe nói “Con nhìn Phương quản sự không giống như đang nói dối, mà hắn cũng không cần phải nói dối chúng ta.”

Tây Lăng vương sao có thể không biết điểm này?

Nhưng ông không muốn tin vào sự thật tàn khốc này.

Ông đang tuổi tráng niên, đầy tham vọng, chuẩn bị đạt được kế hoạch to lớn, cuộc sống đặc sắc chỉ mới bắt đầu.

Bây giờ lại nói với ông, rằng ông chỉ còn sống được ba tháng.

Sao ông có thể chấp nhận chuyện này?!

Tạ Sơ Tuyết thử hỏi “Hay là vào cung mời thái y đến khám cho người?”

Sắc mặt Tây Lăng vương cực kỳ khó coi “Không được, một khi thái y biết ta không còn bao nhiêu thời gian, Hoàng đế nhất định sẽ nhân cơ hội tước vương vị và đất phong của ta.”

Theo quy định của Đại Thịnh, sau khi vương gia qua đời, vương vị và đất phong sẽ do con trai kế thừa.

Nhưng Tây Lăng vương không có con, chỉ có một nghĩa nữ là Tạ Sơ Tuyết.

Tạ Sơ Tuyết không đủ tư cách kế thừa vương vị.

Một khi ông chết, vương vị và đất phong của ông sẽ bị triều đình lấy lại.

Từ đó danh hiệu Tây Lăng vương không còn tồn tại trên đời.

Hai mắt Tây Lăng vương đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng vì đã đến bước đường cùng.

“Dù sao ta cũng sắp chết, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng liều một lần cuối.”

“Chỉ cần ta trở thành Hoàng đế, bảo vật hiếm có trong thiên hạ đều thuộc về ta, đến lúc đó còn sợ tìm không ra thuốc giải sao.”

Tạ Sơ Tuyết nghe vậy, trong lòng chấn động “Phụ vương định ra tay sớm hơn?”

Tây Lăng vương dữ tợn nói “Ta chỉ còn ba tháng, đây là thời hạn của chúng ta, không thành công thì thành nhân!”

……

Lúc Triệu Hiền trở về, không chỉ mang về hai bộ y phục mà còn cầm theo hai con gà.

Triệu Hiền đặt hai con gà xuống đất.

“Thái tử Điện hạ, mạt tướng mua từ một nông trang gần đây, để bồi bổ sức khỏe cho ngài và trắc phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề nhìn thấy gà, tức thì hưng phấn vui vẻ.

Nàng nhảy lên ôm hai con gà, vui vẻ nói.

“Một món hầm, một món kho, hoàn hảo!”

Lạc Thanh Hàn hỏi “Có dò thám được tin gì không?”

Triệu Hiền thành thật trả lời “Trong thành yên tĩnh, không có gì đặc biệt xảy ra.”

“Tây Lăng vương và Tần gia có động tĩnh gì không?”

Triệu Hiền vẫn lắc đầu “Không có.”

Lạc Thanh Hàn không ngạc nhiên với kết quả này.

Với thủ đoạn của Tây Lăng vương và Tần Trọng, dù bọn họ có làm gì thì cũng không để người khác biết.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Tiêu Hề Hề cầm hai con gà vào bếp.

Lão thái giám tuy thị lực không tốt nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, ông thuần thục xử lý sạch sẽ hai con gà.

Theo dặn dò của Tiêu trắc phi, ông làm một món hầm và một món kho.

Vì Tiêu Hề Hề và Thái tử đều bị thương cần kiêng cử, lão thái giám cố gắng cho ít gia vị nhất có thể, may là nguyên liệu còn tươi, món ăn vẫn ngon.

Miệng Tiêu Hề Hề đầy dầu, ăn hết bát cơm này đến bát cơm khác.

Lạc Thanh Hàn nhìn tốc độ ăn cơm của nàng, nhịn không được nói.

“Nàng nên đổi tên đi, đừng gọi là Tiêu Hề Hề, gọi là thùng cơm nhỏ không đáy.”

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát cơm, cười hì hì nói “Cũng được, nghe rất đáng yêu, thùng cơm nhỏ vô địch!”

Lạc Thanh Hàn “Không phải vô địch, là không đáy, là đáy của vực sâu không đáy.”

Tiêu Hề Hề “……”