Tuy hoàng lăng rất lớn nhưng không có nhiều chỗ cho người ở.
Ngoài các trạm gác dành riêng cho Cấm vệ quân, chỉ có điện Vĩnh An và Tĩnh Tâm Uyển mới có thể ở.
Tiêu Hề Hề đến điện Vĩnh An trước, nhưng không thấy ai, sau đó đi đến Tĩnh Tâm Uyển.
Cánh cửa Tĩnh Tâm Uyển đóng chặt.
Tiêu Hề Hề đẩy nhưng đẩy không ra.
Cửa bị khóa từ bên trong, hình như trong phòng có người.
Tiêu Hề Hề gõ cửa.
Không có phản hồi.
Nàng gõ cửa mấy lần.
“Thái tử Điện hạ, là ta.”
Trong phòng vẫn im lặng.
Tiêu Hề Hề do dự có nên dùng vũ lực xông vào hay không.
Lúc này có tiếng cọt kẹt, cánh cửa từ từ mở ra.
Lạc Thanh Hàn đứng trong phòng.
Hắn mặc áo tay rộng lục lam, thắt lưng đeo ngọc nhạt màu, phát quan trên đầu đã tháo ra, một sợi tóc xõa xuống.
Vết thương trên trán hắn không còn chảy máu, vệt máu đỏ sậm tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh.
Tiêu Hề Hề vẫn đang mặc y phục cung phi, sau một trận đánh nhau, y phục của nàng có hơi rách, khăn lụa đeo trên tay đã mất, trâm cài trên đầu cũng rơi hết.
Tóc nàng xõa tung, nước da nhợt nhạt.
Tay áo bên phải của nàng có một vết cắt, nửa ống tay áo dính đầy máu đỏ, trông vô cùng chói mắt.
Hai người cứ đứng đó, cách một ngưỡng cửa nhìn nhau.
Người này còn thảm hại hơn người kia.
Lạc Thanh Hàn “Tay nàng bị thương rồi?”
Tiêu Hề Hề “Đầu người bị thương rồi?”
Cả hai ngẩn ra.
Tiêu Hề Hề thở dài “Ta bị Tây Lăng vương bắt giữ, vì muốn trốn thoát nên đánh một trận với Đại sư huynh.”
Lạc Thanh Hàn cau mày “Không phải nàng nói thân thủ của nàng mạnh hơn Đại sư huynh sao?”
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười “Nhất thời sơ suất.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng không thể xuống tay, để người khác bắt được sơ hở phải không?”
Bị hắn nhìn ra sự thật, Tiêu Hề Hề càng mất tự nhiên, miễn cưỡng chuyển chủ đề “Sao người lại bị thương?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Bị phụ hoàng dùng chặn giấy đánh.”
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Hoàng đế thật tàn nhẫn.”
Lạc Thanh Hàn “Tàm tạm.”
Tiêu Hề Hề nhìn quanh, cửa sổ đóng kín, không có đèn, trong phòng tối om.
Lạc Thanh Hàn nghiêng người cho nàng đi vào.
Tiêu Hề Hề lại nói “Người chờ một chút.”
Nàng xách váy chạy tới chuồng ngựa, lấy một chiếc túi vải từ trong xe ngựa.
Túi vải đựng thuốc trị thương và băng gạc được mua ở y quán trong thành.
Nàng xách túi vải về Tĩnh Tâm Uyển.
Thái tử vẫn đứng ở cửa, dáng vẻ không đổi so với lúc nàng đi.
Tiêu Hề Hề quay lại, ánh mắt hắn lập tức tập trung vào nàng.
“Nàng đi đâu?”
Tiêu Hề Hề lắc lắc túi vải trong tay “Tới chỗ xe ngựa lấy chút đồ, vào trong đi, ta băng bó vết thương cho người.”
Hai người bước vào phòng.
Căn phòng tối đến mức Tiêu Hề Hề bất cẩn va vào bàn suýt ngã, may là Lạc Thanh Hàn kịp thời đỡ nàng.
Tiêu Hề Hề hỏi “Ở đây không có đèn dầu hay nến gì sao?”
Lạc Thanh Hàn “Không biết.”
Hắn thật sự không biết.
Từ lúc hắn bị đưa đến đây, không có ai quan tâm đến hắn.
Tâm trạng hắn không tốt, cũng không có lòng dạ quan tâm trong phòng có gì.
Trước khi Tiêu Hề Hề tới, hắn một mình ngồi trong góc, thẫn thờ nhìn bóng tối, bên cạnh chỉ có lạnh lùng và cô độc.
Hắn suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ đến Thẩm chiêu nghi không chịu yên nghỉ.
Nghĩ đến Bình An vương nằm trên vũng máu.
Còn nghĩ đến dáng vẻ của Hoàng đế chỉ vào hắn, mắng hắn khi tức giận.
Hắn cũng nghĩ đến Tiêu Hề Hề.
Muốn biết nàng ở đâu? Muốn biết nàng có an toàn không?
Tự hỏi liệu hắn có thể gặp lại nàng không?
Nào ngờ hắn nghĩ mãi nghĩ mãi, hắn lại mong có người đến.
Nghĩ tới đây, Lạc Thanh Hàn không khỏi nắm chặt cổ tay Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề “Ây da, nhẹ tay chút, đây là cổ tay ta, không phải là khúc gỗ, nếu người còn dùng lực nữa, cổ tay ta sẽ gãy mất.”
Lạc Thanh Hàn giảm lực một chút, nhưng vẫn nắm cổ tay nàng không buông.
Nàng đi mở cửa sổ, hắn cũng đi theo đến cửa sổ.
Nàng ngồi xuống mép giường, hắn cũng ngồi xuống mép giường.
Tiêu Hề Hề ra hiệu cho hắn buông ra.
“Ta không đi đâu cả, ta xử lý vết thương trên trán cho người.”
Thời tiết lúc này ngày càng nóng, nếu không xử lý vết thương thì rất dễ bị nhiễm trùng. Nói không chừng sau này còn để lại sẹo.
Khuôn mặt Lạc Thanh Hàn đẹp như vậy, để lại sẹo thì thật đáng tiếc.
Đợi hắn buông ra, Tiêu Hề Hề rút cổ tay lại, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương.
Nàng vừa làm vừa hỏi.
“Đau không?”
Lạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong khoảng cách gần, trầm giọng đáp lại.
“Đau.”
Tiêu Hề Hề thổi vào vết thương “Không sao, thổi một chút sẽ không đau nữa.”
Lạc Thanh Hàn hơi cúi đầu, vết thương vốn đau đến mất cảm giác, bây giờ lại có chút lạ.
Hơi đau, hơi ngứa ngáy.
Còn có hơi tê tê.
Hắn nhẹ giọng hỏi “Sao nàng lại chạy đến đây?”
Tiêu Hề Hề “Ta nghe nói người bị giam vào hoàng lăng, ta lo lắng cho người nên mới nhờ Triệu Hiền đưa ta đến đây. Lúc rời thành chúng ta gặp một chút rắc rối, may là có Anh vương và Lệ Khinh Ngôn giúp đỡ, chúng ta mới thuận lợi lẻn ra khỏi thành.”
Lạc Thanh Hàn “Thật ra nàng không cần đi theo ta.”
Điều kiện ở đây rất sơ sài, hoàn toàn khác với trong cung.
Hắn không muốn nàng đến chịu khổ.
Tiêu Hề Hề “Không phải trước kia người từng nói người muốn ta mãi mãi ở bên cạnh người sao, dù người ở trong cung hay hoàng lăng, ta đều sẽ bên cạnh người.”
Lạc Thanh Hàn thấy đau xót trong lòng.
Hắn không nhịn được đưa tay ôm Tiêu Hề Hề vào lòng.
Tiêu Hề Hề vẫn giữ nguyên tư thế bôi thuốc cho hắn, hét lên “Này này, người đừng cử động, còn chưa bôi thuốc xong nữa!”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn từ trán đến môi nàng.
Nụ hôn lần này vô cùng sâu sắc.
Nhìn bộ dạng muốn nuốt chửng lưỡi môi của nàng vào bụng của Thái tử, Tiêu Hề Hề nghi ngờ không biết có phải hắn đói rồi không? Lầm tưởng miệng nàng là xúc xích.
Lạc Thanh Hàn hơi đẩy nàng ra, cụp mắt nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề thở nhẹ một hơi “Còn … còn phải bôi thuốc.”
Lạc Thanh Hàn khàn giọng nói “Ta không đau nữa.”
Tiêu Hề Hề kiên trì nói “Vậy vẫn phải bôi thuốc.”
Nàng đẩy hắn ra, đứng dậy giúp hắn bôi thuốc, quấn vài vòng gạc quanh trán hắn, cuối cùng thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề cười nói “Trông người thật đáng yêu.”
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn cánh tay nàng.
“Vết thương của nàng …”
Tiêu Hề Hề “Chỉ là vết thương ngoài da, đã băng bó rồi, không sao.”
Lúc này Lạc Thanh Hàn đang ngồi, Tiêu Hề Hề đang đứng, hắn nghiêng đầu tựa vào ngực nàng.
Cảm giác mềm mại khiến hắn kiềm không được mà dụi dụi.
Tiêu Hề Hề “……”