Thẩm gia là nhà ngoại của Lạc Thanh Hàn, Hoàng đế là phụ hoàng của hắn.
Phụ hoàng của hắn tàn sát nhà ngoại của hắn.
Một người bị kẹt giữa như hắn phải làm thế nào?
Lạc Thanh Hàn trầm mặc hồi lâu, sau đó lại lên tiếng, giọng hơi khàn khàn.
“Sau đó thì sao?”
Ánh mắt Tần hoàng hậu phức tạp nhìn hắn, như vừa đồng tình vừa giễu cợt.
“Sau đó Hoàng đế không nhắc tới chuyện này nữa, vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ Thẩm chiêu nghi bỗng nhiên phát điên.”
……
Phương Vô Tửu chậm rãi xoa tách trà trong tay, giọng điệu hơi buồn bã.
“Sau khi Thẩm chiêu nghi biết tin Thẩm gia diệt môn thì phát điên, tuy ai cũng nói là do thổ phỉ làm, nhưng trong lòng bà ấy biết là do Hoàng đế làm. Kẻ thù đang ở ngay trước mặt nhưng bà ấy lại không thể báo thù. Điều khiến bà ấy tuyệt vọng hơn nữa là mình đã sinh một đứa con trai cho kẻ thù. Bà ấy không có nơi trút giận, nên mới bỗng nhiên phát điên. Bà ấy có hai cách phát điên, một là tổn thương bản thân, hai là tổn thương con trai mình. Lần nghiêm trọng nhất là bà ấy ôm con trai nhảy xuống sông Ngự, bà ấy muốn chết cùng con trai, cho rằng đó là một sự giải thoát. May là có người phát hiện kịp thời, cả hai mẹ con đều được cứu sống. Lạc Thanh Hàn còn nhỏ yếu ớt, không chịu nổi giày vò, đêm đó hắn sốt cao, các thái y cố hết sức cứu chữa, nhưng khi tỉnh lại thì hắn mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện về Thẩm chiêu nghi. Hoàng đế không muốn Thẩm chiêu nghi tiếp tục phát điên nên dứt khoát ban rượu độc cho bà ấy. Lạc Thanh Hàn lúc đó mới ba tuổi, bên cạnh không thể không có ai chăm sóc, Hoàng đế phái người đưa đến điện Tiêu Phòng cho Tần hoàng hậu nuôi dưỡng.”
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói, như thể những chuyện này không có gì to tát.
Mà Tiêu Hề Hề bất giác siết chặt tách trà.
Chuyện Thẩm chiêu nghi gặp phải quả thật đáng được thông cảm, chuyện bà ấy cảm thấy không thể sống tiếp cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Lạc Thanh Hàn có tội tình gì chứ?
Lúc đó hắn mới ba tuổi, cái gì cũng chưa hiểu, tại sao phải xem hắn làm vật thay thế để trút hận?
Chẳng lẽ do hắn mang trong mình dòng máu Thẩm gia và Hoàng đế sao?
Hắn được sinh ra trong gia đình thế nào, có phụ mẫu ra sao, không phải do hắn lựa chọn.
Hắn mới là người vô tội nhất!
Tại sao hắn lại quên người mẫu phi vô cùng quan trọng với mình?
Có lẽ là do bản năng tự bảo vệ của hắn.
Hắn không muốn bị vây quanh bởi sự tuyệt vọng của mẫu phi, nên hắn tự động xóa bỏ tất cả ký ức về mẫu phi.
Nhưng rồi hắn đã nhớ ra.
Vì lời kể của Tần hoàng hậu, hắn nhớ lại tất cả.
Tiêu Hề Hề nhớ tới vẻ mặt đau thương của Thái tử khi nói “Ta đã nhớ hết rồi”, lòng nàng như có hàng chục cân sắt, nặng nề khó chịu.
……
Tần hoàng hậu “Sau khi Thẩm chiêu nghi chết, ngươi được đưa đến chỗ bổn cung, do bổn cung nuôi dưỡng. Có biết tại sao bổn cung không thể thân thiết với ngươi không? Vì mỗi khi nhìn thấy ngươi, bổn cung không khỏi nghĩ đến Thẩm chiêu nghi. Ly rượu độc ban chết cho Thẩm chiêu nghi là bổn cung đích thân mang tới, tận mắt nhìn nàng ta uống rượu độc từ từ chết trong đau đớn, bổn cung cũng xem như là đồng phạm trong việc giết Thẩm chiêu nghi. Bổn cung luôn tự hỏi, nếu một ngày nào đó ngươi biết sự thật về cái chết của Thẩm chiêu nghi, liệu ngươi có đến tìm bổn cung trả thù không?”
Lạc Thanh Hàn “Thật ra người có thể gi.ết chết nhi thần, khi đó nhi thần còn nhỏ, một căn bệnh nhỏ cũng đủ gi.ết chết nhi thần, chỉ cần người xử lý sạch sẽ, không ai có thể làm gì người.”
Tần hoàng hậu cười lạnh “Ngươi nghĩ bổn cung chưa từng nghĩ tới việc giết ngươi sao? Nhưng nếu ngươi chết, bổn cung lấy gì tranh ngôi vị Thái tử với người khác? Bổn cung không còn khả năng sinh con, đời này không bao giờ có con nữa, bổn cung không còn cách nào, chỉ đành giữ ngươi lại.”
Lạc Thanh Hàn “Đa tạ ơn tha mạng của người năm đó.”
Tần hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt ngày càng u ám, giọng điệu cũng lộ ra tàn nhẫn.
“Ngươi đừng đắc ý, tuy cánh của ngươi bây giờ cứng rồi, nhưng bổn cung vẫn còn nắm một điểm yếu của ngươi trong tay.”
Lạc Thanh Hàn đã biết chuyện hắn muốn biết, không mấy hứng thú với những gì bà nói tiếp theo.
Hắn thản nhiên nói “Thật sao?”
Tần hoàng hậu tiến lên một bước, trừng mắt nhìn hắn “Tội danh mà Hoàng đế ban chết cho Thẩm chiêu nghi là nàng ta không giữ phụ đạo, dan díu với nam nhân, ngươi nghĩ tội danh này là Hoàng đế tùy tiện áp đặt sao? Không đâu, Thẩm chiêu nghi quả thật có gian tình với Bình An vương. Quan hệ của hai người không rõ ràng. Bao gồm cả ngươi, ngươi cũng là nghiệp chướng do Thẩm chiêu nghi và Bình An vương sinh ra!”
Con ngươi của Lạc Thanh Hàn run rẩy kịch liệt.
Hắn nhớ trong mơ, Thẩm chiêu nghi nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ ác độc, hết lần này đến lần khác mắng hắn là nghiệp chướng.
Thì ra, hắn thật sự là nghiệp chướng sao?
Sau đó Tần hoàng hậu lại thả một quả bom khác.
“Còn một chuyện nữa có thể ngươi không biết, người mà ngươi giết ở sơn trang trên núi Bình Đầu cách đây không lâu thật ra chính là Bình An vương. Bổn cung còn tưởng Hoàng đế đã giết Bình An vương, không ngờ ông ta lại giam giữ Bình An vương ở sơn trang trên núi Bình Đầu. Chuyện bất ngờ hơn là ngươi lại vô tình vào sơn trang đó, còn tự tay g.iết chết cha ruột của mình.”
Lạc Thanh Hàn nhớ đến biểu cảm của người đàn ông trước khi chết.
Như bi thương lại như tuyệt vọng, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Lạc Thanh Hàn lúc này cảm thấy máu trong người như đông lại.
Hắn đứng như chết lặng, tay chân lạnh ngắt.
Dường như có thứ gì đó đang bùng nổ trong đầu hắn.
Lúc này lý trí của hắn hoàn toàn sụp đổ.
……
Phương Vô Tửu “Thẩm chiêu nghi vốn có tình xưa với Bình An vương, bà ấy sinh con cho Bình An vương cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Có lẽ bọn họ đã bàn bạc, nghĩ cách để Lạc Thanh Hàn kế thừa hoàng vị, dùng cách thức không đổ máu này để báo thù rửa hận.”
Tiêu Hề Hề không suy nghĩ đã phủ nhận.
“Không thể nào! Thái tử tuyệt đối không phải là con riêng của Thẩm chiêu nghi và Bình An vương, hắn là con ruột của đương kim thánh thượng!”
Phương Vô Tửu “Muội không phải Thẩm chiêu nghi, làm sao khẳng định Lạc Thanh Hàn là con ruột của đương kim thánh thượng?”
Tiêu Hề Hề “Ta có thể xem tướng, nhìn từ tướng mạo thì có thể đoán được Thái tử và Hoàng đế là cha con ruột, không hề giả dối! Huynh đang nói bậy!”
Phương Vô Tửu cười nói “Ta biết chuyện này không giấu được muội.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục.
“Đây chính là nguyên nhân ta nhất định phải bắt cóc muội, chỉ cần muội không ở cạnh Lạc Thanh Hàn, không ai có thể nói hắn biết sự thật.”
Nét mặt Tiêu Hề Hề lập tức thay đổi.
Nàng nắm tay áo Phương Vô Tửu, gấp gáp hỏi.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì Thái tử?”
Phương Vô Tửu chậm rãi nói “Chúng ta không hại Lạc Thanh Hàn, chỉ là dẫn dắt hắn truy tìm chuyện xưa đó, còn về chuyện xưa đó, mấy phần là thật, mấy phần là giả, chỉ đành để hắn tự mình phân giải.”