Không ai quan tâm đến Lý trắc phi, nàng chỉ có thể tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống.
Nàng nhìn Thái tử và Tiêu lương đệ liếc mắt đưa tình, ghen tuông trong lòng không kìm được lại dâng lên.
Nàng vốn tưởng mình đã nhìn thoáng mọi chuyện.
Dù Thái tử triệu nữ nhân khác thị tẩm cũng không sao, dù sao nữ nhân trong lòng Thái tử đều có địa vị như nhau.
Nhưng đến bây giờ, khi tận mắt thấy Thái tử và Tiêu lương đệ sống chung thế nào, nàng mới chợt phát hiện, thái độ của Thái tử với Tiêu lương đệ hoàn toàn khác cách đối xử với các nữ nhân khác.
Khi Thái tử đối mặt với các phi tần khác, luôn lạnh lùng lãnh đạm, thậm chí không muốn nói gì.
Nhưng khi ở cạnh Tiêu Hề Hề, dung túng nàng ta đùa giỡn, bao dung tùy hứng của nàng ta, thậm chí còn chủ động hỏi ý kiến nàng ta.
Đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt.
Lý trắc phi cảm nhận được một loại nguy cơ mãnh liệt.
Nàng thậm chí quên mất mục đích chuyến đi là gì, lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để kéo sự chú ý của Thái tử khỏi Tiêu lương đệ.
Nàng không thể mặc Thái tử và Tiêu lương đệ phát triển thêm nữa.
Nàng phải tìm cách ngăn cản!
Cung nữ mang từng món lên bàn.
Các món ăn được nấu trong phòng bếp nhỏ nên không đặc sắc như của ngự thiện phòng, đều là những món tự nấu đơn giản, nguyên liệu phần lớn đều đến từ vườn rau phía sau điện Thanh Ca.
Lý trắc phi nhìn mấy món trước mặt, hơi nhíu mày "Tiêu lương đệ, muội định để Thái tử Điện hạ ăn mấy món này sao?"
Tiêu Hề Hề khó hiểu hỏi "Những món này có vấn đề gì sao?"
"Trong cung có quy định, mỗi bữa trưa của Điện hạ phải có ít nhất hai mươi món, trong đó có mười hai món nóng, bốn món nguội, hai món canh nóng, hai món ngọt. Muội nhìn mấy món của muội đi, cộng lại cũng chỉ có tám món, hơn nữa chỉ có một món canh, còn lại đều là món nóng, vậy món nguội và món ngọt đâu? Thái tử Điện hạ đến chỗ muội dùng bữa là vinh hạnh của muội, sao có thể qua loa như vậy với Thái tử Điện hạ? Dù cậy sủng mà kiêu, cũng không làm như muội, muội thật quá đáng, không biết phép tắc!"
Lý trắc phi rất tức giận, ánh mắt đầy khiển trách nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề không thèm để ý nàng ta, quay sang nhìn thẳng Thái tử, giọng điệu cảm thán đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
"Điện hạ, mỗi bữa người có thể ăn hai mươi món sao? Người đang sống những ngày tháng thần tiên gì vậy?"
Lý trắc phi cười lạnh "Đừng tưởng nói sang chuyện khác là thoát tội, bữa trưa này nhất định phải cho Điện hạ một lời giải thích!"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Nếu nàng chê thức ăn ở đây không ngon, có thể rời đi."
Sắc mặt cười lạnh của Lý trắc phi đông cứng.
Hai mắt nàng lập tức đỏ lên, uất ức nói "Điện hạ, thần thϊếp vì người bất bình, sao người nói như vậy với thần thϊếp?"
Lạc Thanh Hàn "Ta muốn ăn gì là quyền của ta, không cần người khác khoa tay múa chân."
Lần này Lý trắc phi không nhịn được nữa, lập tức rơi lệ.
Nàng dùng khăn lụa lau khóe mắt, nghẹn ngào nói.
"Điện hạ, thần thϊếp sai rồi, thần thϊếp không có ý khoa tay múa chân với người, thần thϊếp chỉ vì quá quan tâm người nên mới nói những lời đó, xin người đừng giận thần thϊếp, được không?"
Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dạng uất ức khóc thút thít của nàng ta, rồi lại nhìn món ăn trước mặt, buồn bực cố gắng nén xuống lại lần nữa dâng lên.
Hắn chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh ăn bữa cơm, sao ngay cả tâm nguyện này cũng không thỏa mãn được?
Đám người này không thể an phận một chút sao?
Hắn lạnh lùng nhìn Lý trắc phi, lãnh đạm nói.
"Nếu nàng thấy mấy món này quá ít, vậy nàng lập tức ăn hết cho ta, không được chừa lại miếng nào."