Buổi chiều, tướng quân phu nhân dẫn đích thứ nữ đến điện Thanh Ca.
Tướng quân phu nhân họ Tiết, năm nay ba mươi ba tuổi, đoan trang xinh đẹp, thoạt nhìn rất dịu dàng thục nữ.
Tiết thị sinh được hai gái một trai, ngoài ra còn vài thiếp thất sinh được thứ tử thứ nữ.
Hôm nay bà dẫn vào cung là đích thứ nữ Tiêu Tri Lam.
Còn đích trưởng nữ, chính là Tiêu Hề Hề đã gả vào Đông cung.
Tướng quân phu nhân Tiết thị là cáo mệnh tứ phẩm, mà thân phận Lương đệ của Tiêu Hề Hề là tòng tam phẩm, cao hơn bà một bậc.
Tiết thị và Tiêu Tri Lam đứng cách xa Tiêu Hề Hề, khuỵu gối hành lễ.
“Thần phụ, thần nữ bái kiến Tiêu lương đệ.”
Tiêu Hề Hề muốn đi đến dìu Tiết thị.
Nhưng Tiết thị có vẻ bị dọa sợ, vội kéo cô con gái nhỏ lùi về sau.
Nhì dáng vẻ như đang tránh tai họa.
Tiêu Hề Hề dừng bước, nét cười trên mặt nhạt đi, nàng nói “Mẫu thân, không cần đa lễ, ở đây không có người ngoài, người cứ tự nhiên đi.”
Tiết thị biết phản ứng vừa rồi của mình hơi thái quá.
Bà vội thu lại nét mặt, lễ phép khách khí nói “Thần phụ không dám.”
Tiêu Tri Lam trốn sau lưng mẫu thân, tò mò đánh giá tỷ tỷ ruột này của mình.
Tiêu Tri Lam năm nay vừa tròn mười tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, hai mắt to tròn lấp lánh, hai búi tóc cao, trông như búp bê trong bức tranh ngày Tết, rất dễ thương.
Tiêu Hề Hề gọi Bảo Cầm mang một ít thức ăn cho Tiêu Tri Lam.
Tiêu Tri Lam thấy đồ ăn ngon, muốn với tay lấy nhưng bị mẫu thân ngăn lại.
Tiết thị nhỏ giọng dỗ dành “Tiểu Lam, chúng ta không ăn đồ ở đây, về nhà rồi mẹ sẽ làm món ngon cho con.”
Tiêu Tri Lam tuy chỉ mới mười tuổi nhưng cô bé không phải chuyện gì cũng hiểu.
Cô bé nghe lỏm hạ nhân bàn tán, biết cô bé có một tỷ tỷ ruột, nhưng tỷ tỷ là thiên sát cô tinh, vận mệnh xui rủi, ai ở gần tỷ ấy đều phải chết.
Vì vậy tỷ tỷ vừa mới sinh ra đã bị đưa đi xa, nên Tiêu Tri Lam từ nhỏ chưa từng gặp tỷ tỷ ruột này.
Mãi đến năm ngoái, tỷ tỷ đột nhiên về nhà, Tiêu Tri Lam mới gặp tỷ tỷ lần đầu.
Nhưng người trong nhà hình như không thích tỷ tỷ cho lắm, nhìn thấy tỷ tỷ sẽ đi đường vòng.
Cha mẹ cũng nhắc nhở Tiêu Tri Lam và các ca ca, không được nói chuyện hay ở cùng tỷ tỷ, thậm chí còn không được nhìn tỷ tỷ.
Lúc ăn cơm, tỷ tỷ ăn một mình trong tiểu viện, rất ít khi ra ngoài và không qua lại với người khác.
Đến khi tuyển tú bắt đầu, lần đầu tiên tỷ tỷ chủ động ra khỏi cửa viện, đứng trước mặt cha mẹ, bày tỏ ý muốn gả vào Đông cung.
Tỷ tỷ bằng lòng gả cho Thái tử, trở thành Lương đệ của Thái tử.
Trên dưới trăm người trong phủ tướng quân ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết thị bảo vệ đứa con gái nhỏ sau lưng, giống như gà mái đang bảo vệ gà con, sợ con của mình sẽ bị hại.
Thấy vậy, Tiêu Hề Hề thức thời xua đi ý nghĩ nói chuyện nhà với Tiết thị.
Tiết thị thận trọng nói “Tướng quân nghe nói Tiêu lương đệ tham gia thọ yến bị trúng độc, trong lòng rất lo lắng, nhưng tướng quân gần đây quá bận, hơn nữa còn là ngoại thần, không tiện vào hậu cung, nên bảo thần phụ dẫn Tiểu Lam tới thăm người.”
Tiêu Hề Hề nói “Phiền cha mẹ nhọc lòng, con bây giờ đã khá hơn rồi.”
Ánh mắt nàng dừng trên người Tiết thị và Tiêu Tri Lam một lúc, khẽ cau mày.
“Mấy ngày nay mẹ và muội muội đừng đi qua cầu, nhớ nhé!”
Tiết thị khó hiểu “Tại sao?”
Người trong nhà không biết Tiêu Hề Hề là người của Huyền Môn, mà nàng cũng không có ý định tiết lộ.
Nàng nói “Đừng hỏi tại sao, người chỉ cần nhớ lời con nói là được rồi.”