Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 356




Người này thoạt nhìn trầm tĩnh đoan chính, nhưng thật ra tâm cơ thâm trầm, dù đối diện với nữ nhân của mình, cũng duy trì phong thái thận trọng, khiến người ta không thể nắm bắt được ý nghĩ trong lòng gã.

Triệu mỹ nhân nói xong, Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.

“Nàng làm rất tốt, sau này tiếp xúc với Sở cơ nhiều hơn, tốt nhất là nghe ngóng một chút, gương mặt của Cừu Viễn có khác gì với trước đây không?”

Triệu mỹ nhân cảm thấy câu hỏi này của Thái tử rất kỳ lạ.

Nhưng thấy hắn không có ý định giải thích thêm, Triệu mỹ nhân cũng không dám hỏi, cúi đầu đáp “Vâng.”

Triệu mỹ nhân rời đi, Lạc Thanh Hàn quay lại nhìn Tiêu Hề Hề, thấy nàng vẫn đang duy trì tư thế đọc sách, tay cầm kinh Kim Cương, nhưng mắt đã nhắm nghiền.

Nữ nhân này thế mà đang đọc lại lăn ra ngủ!

Lạc Thanh Hàn đi tới, lấy cuốn kinh trong tay nàng, sau đó bế nàng đặt lên giường.

Tiêu Hề Hề tỉnh một lúc, thấy người trước mặt là Thái tử, nàng yên tâm nhắm mắt, lần nữa ngủ say.

……

Sáng hôm sau.

Theo lệnh của Thái tử, ngự trù đặc biệt chuẩn bị bữa sáng thuần chay.

Tiêu Hề Hề không kén ăn, dù là đồ chay, nàng vẫn ăn sạch sẽ.

Chỉ là sau khi ăn xong vẫn cảm thấy không đã miệng.

Nàng chép miệng, cảm thán nói “Không có thịt, ăn vào luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.”

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, tuyết trong sân đã được người hầu quét sạch.

Lạc Thanh Hàn quyết định ra ngoài một chuyến, hắn muốn đến từ đường Thẩm gia dâng hương cho liệt tổ liệt tông Thẩm gia.

Tiêu Hề Hề thân là trang sức treo chân có trách nhiệm, dĩ nhiên phải đi cùng.

Nàng lười biếng ngồi trong xe ngựa, một tay cầm lò sưởi, tay kia cầm kinh Phật, yếu ớt đọc kinh.

Lạc Thanh Hàn nghe thấy tiếng lầm bầm nhỏ như muỗi của nàng khẽ cau mày “Một là nàng đọc thầm trong lòng, hai là đọc to thành tiếng, đừng có lầm bầm như vậy, nghe như heo kêu.”

Tiêu Hề Hề “……”

Tiêu Hề Hề tức giận ngẩng đầu, trừng mắt với hắn “Người có thể sỉ nhục thần thiếp, nhưng không được sỉ nhục heo của thần thiếp!”

Lạc Thanh Hàn “……”

Thật hết nói nổi!

Tiêu Hề Hề thấy hắn không nói chuyện, cảm thấy mình đã cãi thắng rồi.

Nàng cười đắc ý, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng.

Từ đường Thẩm gia ở ngoài thành, vị trí khá hẻo lánh.

Xe ngựa đi hơn nửa thành Bàn Vân, lại đi thêm nửa canh giờ ngoài thành mới tìm thấy từ đường Thẩm gia.

Theo tháp tùng có Triệu Hiền và hai trăm Ngọc Lân vệ.

Trước khi Thái tử xuống xe, Triệu Hiền đã chỉ huy Ngọc Lân vệ bao vây từ đường Thẩm gia, ngăn không cho bất cứ ai đến gần.

Tiêu Hề Hề theo Thái tử xuống xe, đi vào từ đường.

Thẩm gia vốn là danh môn vọng tộc ở quận Trần Lưu, từng rất huy hoàng, đáng tiếc về sau nhân tài trong nhà tàn lụi, con cháu có thể vào triều làm quan ngày càng ít, Thẩm gia dần suy tàn.

Có rất nhiều bài vị được đặt trong từ đường.

Đây đều là liệt tổ liệt tông của Thẩm gia.

Dù Lạc Thanh Hàn không phải họ Thẩm, nhưng trong người hắn có một nửa dòng máu Thẩm gia, được coi là một nửa người của Thẩm gia.

Hắn cầm ba cây nhang đã được đốt cháy từ tay Thường công công, quỳ bái trước liệt tổ liệt tông Thẩm gia, rồi cắm nhang vào lư hương.

Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn Tiêu Hề Hề, ra hiệu cho nàng cũng đến khấu đầu.

Tiêu Hề Hề làm theo, quỳ xuống bồ đoàn, cung kính khấu đầu ba lần.

Lạc Thanh Hàn nhìn xung quanh, phát hiện bài vị và hương án phủ đầy bụi, gạch lát nền bị nứt, các góc có mạng nhện, trên mái nhà thiếu vài viên gạch, thông qua những lỗ nhỏ đó, có thể thấy bầu trời bên ngoài.

Nếu trời mưa hoặc tuyết rơi, từ đường nhất định sẽ bị dột.

Trong không khí thoảng mùi mốc meo, có cảm giác thê lương khó tả.

Thế gia đại tộc hưng thịnh một thời, lại suy tàn đến mức này.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Nơi này bình thường không có người trông coi sao?”

Chuyện này Thường công công không rõ lắm, nói “Điện hạ chờ một chút, nô tài sẽ sai người đi hỏi.”

Một lúc sau, Thường công công dẫn một ông lão trở về.

Ông lão biết người đứng trước mặt chính là Thái tử Điện hạ, trong lòng vô cùng sợ hãi, vừa vào cửa liền quỳ rạp xuống, trán áp trên đất, giọng run lên vì căng thẳng.

“Thảo dân Lưu Hỏa bái kiến Thái tử Điện hạ!”

Thường công công ở bên cạnh giới thiệu “Lưu Hỏa này là người phụ trách trông coi từ đường Thẩm gia, nhà ông ấy sống ở gần đây.”

Vì Thẩm gia không có hậu nhân, chỉ có thể nhờ người khác họ giúp trông coi từ đường.

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho Lưu Hỏa đứng dậy nói.

Lưu Hỏa đứng lên, nhưng cũng không dám ngẩng đầu, thoạt nhìn ông giống một nông dân bình thường, vì quanh năm làm việc dưới ánh nắng mặt trời, làn da ngăm đen thô ráp, trên người mặc một y phục vải thô chắp vá.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Từ đường này luôn do ông trông coi sao?”

Lưu Hỏa không dám giấu giếm điều gì, thành thật trả lời “Từ sau vụ hỏa hoạn đó, Thẩm gia không có con cháu, từ đường này vẫn luôn do thảo dân trông coi.”

“Đã bao lâu ông chưa vào đây rồi?”

Lúc Thái tử hỏi câu này, giọng điệu lạnh lùng lãnh đạm, không có chút lên xuống nào, nhưng Tiêu Hề Hề nhạy bén nhận ra tâm trạng lúc này của hắn không tốt.

Lưu Hỏa run rẩy nói “Gần đây trong nhà có rất nhiều việc, thảo dân không thể đến đây.”

Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Ai sắp xếp cho ông trông coi từ đường Thẩm gia?”

Lưu Hỏa “Là … là đại quản gia của phủ Trần Lưu vương.”

Dù Thẩm gia đã suy tàn, nhưng gia tộc vẫn hơi có danh tiếng ở đây, cộng thêm con trai của Thẩm chiêu nghi trở thành Thái tử, vì nể mặt Thái tử, Trần Lưu vương cũng không dám để từ đường Thẩm gia vắng vẻ hoang tàn như vậy, cho nên Trần Lưu vương cố ý sai quản gia tìm một người đáng tin giúp trông coi từ đường, không ngờ lại tìm một kẻ không đáng tin như vậy.

Lạc Thanh Hàn không thèm nhìn Lưu Hỏa, thờ ơ nói “Lôi ra ngoài.”

Tức thì, hai Ngọc Lân vệ bước vào, túm lấy cánh tay Lưu Hỏa, lôi ông ra ngoài.

Lưu Hỏa sợ hãi muốn hét lên, nhưng Ngọc Lân vệ đã chặn miệng ông, không thể phát ra tiếng.

Chẳng mấy chốc Lưu Hỏa đã bị kéo đi.

Lạc Thanh Hàn sai người gọi Lý chính* địa phương tới.

*Là một chức quan nhỏ thời cổ đại

Lý chính sợ hãi quỳ xuống, hành lễ với Thái tử.

Lạc Thanh Hàn không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề “Trở về tìm vài thợ xây sửa sang lại từ đường này, cố gắng xây dựng thật kiên cố. Ngoài ra tìm một người đáng tin trông coi từ đường, bao nhiêu tiền thì lập ra danh sách, ta sẽ cho người đưa cho khanh.”

Lý chính vội vàng đáp “Vâng!”

Sau đó, Lạc Thanh Hàn đến nhà cũ của Thẩm gia.

Tuy nhiên, nhà cũ của Thẩm gia đã biến mất từ lâu, thay vào đó là một ngôi miếu Bồ Tát mới được xây dựng.

Ngôi miếu này hương hỏa thịnh vượng, khách hành hương ra vào không ngớt.

Tiêu Hề Hề nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ đây chỉ có thể nhìn thấy cổng của miếu Bồ Tát.

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Đây là Thẩm gia sao? Trông không giống lắm.”

Lạc Thanh Hàn cũng không giải thích, thản nhiên nói “Vào xem thử.”