Lạc Thanh Hàn vừa bước vào điện Nghị Sự, đã bị Hoàng đế hỏi chuyện rượu độc tối qua.
"Con nghĩ do Đại hoàng tử hạ độc con?"
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần nhịn không được, chen vào "Phụ hoàng, nhi thần không hạ độc, nhi thần bị oan!"
Hoàng đế quát "Con câm miệng!"
Lạc Dạ Thần bị giáo huấn liền rụt vai lại, hậm hực ngậm miệng.
Hoàng đế nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn, hỏi lại lần nữa.
"Thái tử, trẫm muốn nghe suy nghĩ của con, con thật sự cảm thấy chuyện này là do Đại hoàng tử làm sao?"
Lạc Thanh Hàn "Đại hoàng huynh không phải kiểu người ác độc, giữa huynh đệ có mâu thuẫn thật thì huynh ấy cũng không đến mức hạ độc con. Nhi thần đoán có người mượn tay của Đại hoàng huynh mưu hại nhi thần, nếu kế hoạch thành công, nhi thần và Đại hoàng huynh đều mất, đây là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích."
Hắn nói xong, cảm giác được thần sắc Hoàng đế có chút thả lỏng.
Hoàng đế nhìn Lạc Dạ Thần, trầm giọng hỏi "Con có nghe Thái tử nói gì không?"
Lạc Dạ Thần cúi đầu "Nghe thấy rồi."
"Vừa rồi con còn ầm ĩ nói Thái tử cố ý đổ oan cho con."
Lạc Dạ Thần quỳ xuống "Là nhi thần hẹp hòi, nhi thần xin nhận phạt."
Hoàng đế lần lượt liếc nhìn mười vị hoàng tử có mặt, gằn từng chữ một.
"Trẫm biết, các con không hài lòng với việc Tam hoàng tử được phong làm Thái tử, nhưng nên nhớ, các con là huynh đệ, trong người cùng chảy một dòng máu! Trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện huynh đệ tương tàn xảy ra trong nhà chúng ta, các con nghe rõ chưa?"
Các hoàng tử rùng mình, ngay ngắn quỳ xuống cúi đầu.
"Nhi thần xin nghe lời phụ hoàng dạy bảo!"
Hoàng đế thả lỏng sắc mặt, ra hiệu cho các hoàng tử rời khỏi, nhưng Thái tử Lạc Thanh Hàn bị giữ lại.
Hoàng đế nhìn Lạc Thanh Hàn trước mặt, chần chờ một chút mới nói.
"Thái tử, lần trước đi săn bị tập kích, lần này hạ độc trong rượu, con cảm thấy chuyện này thế nào?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Nhi thần đã phái người điều tra hai chuyện này, chắc hẳn chân tướng sẽ sớm lộ rõ."
"Con có đối tượng tình nghi chưa?"
"Tạm thời chưa có."
"Con có từng nghi ngờ huynh đệ của mình không?"
"Không có."
Hoàng đế gật đầu "Không có thì tốt, tuy con là Thái tử, nhưng cũng là nhi tử của trẫm, trẫm không hi vọng trữ quân tương lai của vương triều Đại Thịnh trở thành một kẻ máu lạnh nghi ngờ cả huynh đệ ruột thịt của mình."
Lạc Thanh Hàn cụp mắt đáp "Nhi thần đã hiểu, nhất định có kẻ gian hãm hại, muốn châm ngòi li gián mối quan hệ giữa huynh đệ chúng con, nhi thần sẽ không mắc bẫy, mong phụ hoàng yên tâm."
"Nếu con hiểu được điểm này, cũng không uổng lòng tin của trẫm với con."
Lúc Lạc Thanh Hàn rời điện Nghị Sự thì đã là giữa trưa.
Hắn đứng trên bậc thềm, nhìn cung điện nguy nga trải dài trước mặt.
Phụ hoàng hy vọng huynh đệ bọn họ yêu thương lẫn nhau.
Nhưng sinh ra trong hoàng cung này, đối mặt với cám dỗ của quyền lực, có bao nhiêu người thật sự giữ được giới hạn của mình?
Thường công công thận trọng hỏi "Điện hạ, bây giờ về Đông cung chưa?"
"Đến điện Tiêu Phòng."
Điện Tiêu Phòng là tẩm cung của Hoàng hậu, bà vừa dùng xong bữa trưa, đang chuẩn bị đi nghỉ.
Lạc Thanh Hàn tiến lên hành lễ "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."
Tần hoàng hậu vẫn luôn đoan trang lạnh lùng, dù đây là điện Tiêu Phòng, dù đối mặt với đứa con tự tay nuôi nấng, bà vẫn ngồi đoan chính, trên người không lộ chút sơ hở.
"Bổn cung nghe nói tối qua con bị người hạ độc."
"Hồi bẩm mẫu hậu, nhi thần không uống rượu độc, thân thể không có gì đáng ngại."
"Bổn cung không hỏi điều đó, bổn cung chỉ muốn biết con định xử lý chuyện này thế nào?"