Hiện trường im lặng.
Thái tử Điện hạ chậm rãi đi vào miếu Long Thần, thắp nhang, sau ba lạy cắ.m vào lư hương.
Trên bàn ngoài lư hương còn có các lễ vật khác như gà vịt cá, hoa quả, nhang đèn tiền giấy.
Trên bức tường sau hương án treo chân dung Long Thần sống động như thật.
Hắn bắt đầu đọc bài văn tế cho Long Thần, giọng trong trẻo phát ra rõ ràng từ miếu Long Thần, lọt vào tai mọi người.
“Giáo huấn cổ xưa, kính thiên thần quỷ, làm điều chính nghĩa, thần tiên ban phúc.”
“Quốc thái dân an, chính nghĩa không tròn, tội trời giáng xuống, lòng người khiếp sợ.”
……
Mây đen dần kéo đến hội tụ giữa trời.
Mây đen ngày càng dày đặc, không khí ngày càng nóng.
Thái tử đọc xong câu cuối cùng của bài văn tế, giọt mưa đầu tiên rơi xuống.
Tiếp đó vô số giọt mưa trút xuống dữ dội.
Đất đai khô cằn thấm mưa, cành cây khô héo đung đưa trong mưa, mặt hồ bị nước mưa bắn tung tóe.
Cơn mưa lớn đến quá bất ngờ khiến dân chúng ngẩn người.
Thiếu phó phản ứng nhanh nhất, quỳ xuống hô to.
“Thái tử Điện hạ cầu mưa thành công rồi!”
Thiếu bảo, Triệu Hiền và đội Ngọc Lân quân cũng quỳ xuống.
Họ đồng thành hô hoán cùng dân chúng.
“Thái tử Điện hạ thiên tuế!”
Lạc Thanh Hàn bước ra miếu Long Thần, hơi ẩm ướt do mưa mang đến phả vào mặt hắn.
Hắn đứng trên bậc thềm, nhìn dân chúng hô vang thiên tuế trước mắt, trong lồ.ng ngực dâng trào cảm xúc.
Đây là con dân của hắn.
Đây là giang sơn của hắn.
……
Nghi lễ cầu mưa kết thúc tốt đẹp.
Lạc Thanh Hàn được Ngọc Lân quân hộ tống về dịch trạm.
Cung nữ thái giám chờ trong dịch trạm đều sùng bái nhìn hắn.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống khấu đầu.
“Chúc mừng Thái tử Điện hạ!”
Lạc Thanh Hàn không liếc nhìn mà bước thẳng vào phòng ngủ.
Lúc này ngoài trời mưa to, mọi người đang say sưa tận hưởng cơn mưa lâu ngày không gặp.
Tiêu Hề Hề dường như không nghe thấy.
Nàng hiện đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên giường.
Tư thế ngủ vẫn xấu như thường ngày.
Thấy Thái tử đến, Hạnh Nhi muốn tiến lên đánh thức Tiêu Tây, nhưng bị Thái tử phất tay cho lui.
Người hầu trong phòng đều im lặng lui ra.
Lạc Thanh Hàn đi đến bên giường.
Hắn cúi xuống, dang tay ôm lấy nữ nhân vẫn đang ngủ ôm chăn.
Lần này ôm rất chặt.
Tiêu Hề Hề giật mình tỉnh giấc.
Nàng từ trong chăn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói “Người về rồi.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu, thì thầm vào tai nàng.
“Cảm ơn nàng.”
Tiêu Hề Hề chớp mắt.
Một lúc sau nàng mới thoát khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bây giờ nàng đang bọc trong chăn, không thể động đậy tay chân, chỉ đành để Thái tử ôm nàng.
Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Tiêu Hề Hề cười cười, giọng hơi đắc ý “Điện hạ quả nhiên thành công rồi.”
Lạc Thanh Hàn không nói gì.
Lúc hắn nhận quỳ bái của vạn dân, lần đầu tiên hắn thấy tim mình dâng trào cảm xúc như vậy.
Máu trong người như bị thiêu đốt, hừng hực sục sôi.
Sinh ra trong hoàng gia, không phải điều hắn muốn.
Trở thành Thái tử, không phải điều hắn muốn.
Hắn luôn sống dưới sự khống chế của người khác, chưa từng có suy nghĩ của riêng mình.
Lần cầu mưa này là lần đầu tiên hắn kiên định với chính kiến của mình.
Trước đó, mọi người đều nghĩ hắn làm bậy, rất nhiều người âm thầm chờ xem trò cười của hắn.
Có lúc, chính hắn cũng nghi ngờ liệu mình có thể làm được không.
Thật may.
Hắn không bỏ cuộc.
Mà tất cả, là do nàng ủng hộ hắn.
Hắn lại nói.
“Cảm ơn.”