Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 127




Lạc Thanh Hàn xoay người vào phòng, đi đến bên giường.

Lúc này Tiêu Hề Hề vẫn đang ngủ say.

Tư thế ngủ của nàng rất xấu, chăn bị vò thành một cục ôm trong lòng, chân phải thò ra ngoài, ống quần xốc lên đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn mảnh khảnh, hai bàn chân trắng sạch gác lên thành giường, những ngón chân nhỏ tròn thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích.

Tư thế này, cũng không biết đang quyến rũ ai nữa?

Lạc Thanh Hàn ngồi ở mép giường, vươn tay nắm bàn chân nhỏ của nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua lòng bàn chân.

Tiêu Hề Hề:!!!

Nàng chợt tỉnh giấc, như con cá muối bật thẳng dậy.

Đôi mắt hạnh mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoảng sợ.

“Người người người người người làm gì vậy?”

Lạc Thanh Hàn lúc này đã buông chân nàng ra, thản nhiên nói “Gọi nàng dậy.”

Tiêu Hề Hề rụt chân vào trong chăn, ấm ức nói “Người cũng không nên gãi chân ta như vậy.”

Lòng bàn chân là tử huyệt của nàng, chỉ cần chạm nhẹ sẽ nhột không chịu được.

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nhìn nàng “Lúc trước ta nhéo mặt nàng, nàng nói không được, bây giờ ta sờ chân nàng, nàng cũng nói không được, nàng nói đi, trên người nàng có chỗ nào ta có thể sờ không?”

Tiêu Hề Hề suy nghĩ hồi lâu, sau đó từ dưới chăn chìa ra một ngón tay.

Lạc Thanh Hàn “Có thể chạm ngón tay?”

Tiêu Hề Hề “Không phải ngón tay, là móng tay.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Tiêu Hề Hề “Tóc cũng được.”

Lạc Thanh Hàn quyết định bỏ qua những chủ đề có thể làm hắn tức chết.

Hắn trực tiếp vươn tay nhéo mặt nàng “Đừng kêu ca nữa, mau dậy, có việc cho nàng làm.”

Tiêu Hề Hề vội lùi về sau “Tay người vừa sờ chân ta!”

Lạc Thanh Hàn buồn cười nhìn nàng “Ta còn chưa ghét bỏ nàng, ngược lại nàng tự ghét bỏ mình?”

Tiêu Hề Hề lầm bầm hai tiếng, với tay lấy y phục, mặc từng cái một.

Bị Thái tử Điện hạ quấy rối, nàng không còn buồn ngủ nữa, chốc lát đã mặc xong y phục, mang vớ xỏ giày hoàn tất.

Qua nửa đêm, nàng cũng lười chải đầu, chỉ dùng dây buộc tóc hờ, thế là xong.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Người Huyền Môn các nàng có thường xuyên ra ngoài không?”

Tiêu Hề Hề ngồi xổm bên cạnh rương, lục lọi thức ăn, nghe vậy thì dừng lại.

“Người gặp người của Huyền Môn à?”

Lạc Thanh Hàn “Trong huyện nha có một lão đạo sĩ tự xưng là người của Huyền Môn, đạo hiệu là Thiên Sơn cư sĩ.”

Hắn kể đại khái chuyện của Thiên Sơn cư sĩ và Dương huyện lệnh.

Tiêu Hề Hề cuối cùng tìm thấy một gói củ cải khô.

Nàng mở gói, ngửi mùi thơm của củ cải khô, nở nụ cười hạnh phúc.

Lạc Thanh Hàn cau mày “Đã nửa đêm rồi nàng còn ăn?”

Tiêu Hề Hề bóc một miếng củ cải khô ném vào miệng, nhai rộp rộp, qua loa nói “Vốn không ăn đêm, nhưng người cứ đánh thức ta dậy, ta dậy là sẽ đói, đói là ta sẽ ăn.”

“Nói vậy đều là lỗi của ta?”

“Không có không có, người là Thái tử, thân phận tôn quý, người sao có thể sai được chứ? Dù cả thiên hạ đều sai, người cũng không thể sai.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Lời nịnh bợ này còn có thể lấy lệ hơn nữa không?

Tiêu Hề Hề ăn vài miếng củ cải khô trước khi bắt đầu nói về Huyền Môn.

“Trong Huyền Môn không chỉ có mình ta xuống núi, nhưng theo ta được biết, Huyền Môn không có ai là Thiên Sơn cư sĩ.”