Lúc này, Tiểu Khả Ái buông mẫu hậu ra, chậm chạp đi đến chỗ Lạc Thiên Bảo, ngượng ngịu nói một câu.
“Xin lỗi.”
Tuy cô bé không thích xin lỗi người khác, nhưng cô bé càng không muốn để anh trai thay mình gánh chịu hậu quả.
Cô bé là người đánh, người xin lỗi là cô bé mới phải, không liên quan gì đến anh trai.
Anh trai của cô bé rất ngoan, không cần xin lỗi ai cả.
Một phu tử đứng ra, cười hòa giải.
“Nếu hoàng tử điện hạ và công chúa điện hạ đã chủ động xin lỗi, Lạc Thiên Bảo cũng nên xin lỗi đối phương, xin lỗi xong rồi thì chuyện hôm nay kết thúc ở đây, sau này ba người vẫn là bạn học.”
Lạc Thiên Bảo vốn không cảm thấy mình có lỗi, nhưng những lời Tiểu Trường Sinh nói vừa nãy lại khiến cậu nhóc thấy xấu hổ.
Lúc này, cậu nhóc không còn tự tin nói rằng mình đúng.
Cậu nhóc rời khỏi vòng tay cha, sụt sịt mũi, quyết tâm cao giọng hét lớn với Tiểu Khả Ái.
“Xin lỗi!”
Tiểu Khả Ái vẫn còn nhớ anh trai từng dạy, khi người khác xin lỗi cô bé, thì cô nên nói không sao.
Vì thế cô bé bĩu môi nói “Không sao.”
Phu tử đề nghị hai bên bắt tay làm hòa.
Tiểu Khả Ái duỗi bàn tay trắng nõn mềm mại ra, qua loa bắt tay Lạc Thiên Bảo, sau đó nhanh chóng rút tay lại chạy về phía mẫu hậu.
Chuyện ầm ĩ này kết thúc ở đây.
Hai bên phụ huynh ai về nhà nấy.
Lạc Dạ Thần vẫn còn hơi lo, y xin cho con trai nghỉ phép, đưa con trai về vương phủ, bảo đại phu kiểm tra lại cho con trai.
Kết luận mà đại phu đưa ra không khác gì Phương Vô Tửu.
“Quả thật tiểu công tử không bị thương, chỉ rụng một cái răng sữa, sẽ sớm mọc lại thôi.”
Nghe vậy, Lạc Dạ Thần cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Khi Bộ Sanh Yên biết con trai mình đánh nhau trong trường, nàng lập tức gọi con trai đến, hàng mày cau lại, trông rất không vui.
“Sao con lại đánh nhau với người ta? Trước đó mẹ đã nói gì với con? Không được đánh nhau, nếu gặp vấn đề gì có thể tìm cha mẹ hoặc phu tử, bạo lực không giải quyết được vấn đề! Nói đi, lần này phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
Lạc Thiên Bảo là một đứa trẻ nghịch ngợm luôn gây rắc rối, những đứa trẻ hàng xóm đều từng đánh nhau với cậu nhóc.
Mỗi lần cậu nhóc đánh nhau, Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần đều phải thu dọn hậu quả, may là mấy đứa trẻ nghịch ngợm này chỉ toàn thùng rỗng kêu to, trông thì hung hãn nhưng cũng hiếm khi dùng vũ lực, thỉnh thoảng mới đánh nhau, thương tích chỉ là vết thương ngoài da, bồi thường ít tiền là có thể giải quyết vấn đề.
Đó là lý do tại sao Bộ Sanh Yên lại hỏi câu này.
Lạc Thiên Bảo ngẩng đầu, không thể tin hỏi.
“Ý mẹ là gì? Bị đánh còn phải bồi thường?!”
Bộ Sanh Yên “……”
Bộ Sanh Yên quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần bên cạnh.
Lạc Dạ Thần ho nhẹ một tiếng “Lần này là Tiểu Ngố Ngố bị công chúa đánh.”
Bộ Sanh Yên ngạc nhiên.
“Tiểu Ngố Ngố thế mà bị con gái đánh?”
Lạc Thiên Bảo như con mèo bị giẫm đuôi, tức thì xù lông “Con nhất thời không chú ý mới bị muội ấy đánh, nếu lần sau còn như vậy, muội ấy nhất định sẽ không đánh được con!”
Bộ Sanh Yên nghiêm mặt “Đánh một lần còn chưa đủ, con còn muốn đánh thêm lần nữa?”
Lạc Thiên Bảo rụt vai, không dám nói thêm gì nữa.
Trong nhà này, người cậu nhóc sợ nhất chính là mẹ.
Đừng thấy mẹ xinh đẹp như hoa, nhưng thật ra rất giỏi võ, khi đánh người vô cùng đau.
Cả cậu nhóc và cha đều hiểu sâu sắc điều này.
Tuy Tiểu Ngố Ngố bị đánh, nhưng Bộ Sanh Yên cũng biết tính tình của con trai, nếu không phải tên nhóc này chọc tức người khác trước thì tiểu cô nương nhà người ta cũng sẽ không đánh nó.
Bộ Sanh Yên ném cuốn Thiên Tự Văn tới trước mặt con trai, nghiêm túc nói.
“Chép cuốn sách này ba lần, chừng nào chép xong thì mới được ăn cơm.”
Lạc Thiên Bảo thận trọng thương lượng “Con đang bị thương, có thể chép một lần được không?”
Bộ Sanh Yên lạnh lùng nói “Bốn lần!”
Lạc Thiên Bảo “Hai lần thôi, hai lần được không?”
Bộ Sanh Yên “Năm lần!”
Nhìn con số ngày càng cao, Lạc Thiên Bảo không dám nói thêm nữa.
Cậu nhóc ôm cuốn Thiên Tự Văn chạy đến thư phòng.
Lạc Thiên Bảo ghét nhất là đọc sách, càng ghét chép sách.
Nhưng cậu nhóc không dám làm trái lời mẹ.
Trước giờ mẹ luôn nói một là một, nói không cho cậu nhóc ăn cơm, thì cậu nhóc cả một hột cơm cũng không ăn được.
Cậu nhóc không muốn bị đói nên chỉ đành cầm bút lên, cay đắng vùi đầu chép sách.
Cửa thư phòng bị đẩy ra.
Lạc Dạ Thần bước vào, chắp tay sau lưng, bày dáng vẻ quan sát thành quả chép sách của con trai, gật đầu hài lòng.
“Giỏi lắm, Tiểu Ngố Ngố chép sách ngày càng thành thạo.”
Lạc Thiên Bảo chép đến mức tay đau nhức, kiềm không được phàn nàn với cha.
“Cha, cha thân là Anh vương, tại sao trong nhà không có chút địa vị gì vậy?”
Lạc Dạ Thần dựng lông mày, bất mãn vặn lại “Ai nói trong nhà này ta không có địa vị? Ta là chủ cái nhà này, mọi việc quan trọng trong nhà đều phải nghe theo ta!”
Lạc Thiên Bảo bĩu môi “Nói dối, trước giờ cha luôn nghe lời mẹ, mẹ nói gì thì là cái đó, mẹ mới là chủ cái nhà này.”
Lạc Dạ Thần bào chữa “Đó là vì ta cố ý nhường nàng, ta không thèm so đo với phụ nữ, nếu ta giận lên, nàng thở mạnh cũng không dám!”
Lạc Thiên Bảo “Vậy bây giờ cha đi nói với mẹ, xin mẹ miễn cho con chép sách.”
Lạc Dạ Thần do dự.
Lạc Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói “Cha quả nhiên không dám.”
Lạc Dạ Thần không chịu được nhất là kế khích tướng, máu trong người lập tức dâng lên, vỗ bàn lớn tiếng hét lên.
“Có cái gì mà không dám? Con đợi đó, bây giờ cha đi nói với mẹ con, chắc chắn mẹ con sẽ miễn cho con khỏi chép sách!”
Nói xong, y xắn tay áo, ngẩng cao đầu, hung hãn lao ra ngoài.
Lạc Thiên Bảo vội vàng đặt bút xuống, chạy tới cửa thư phòng.
Cậu nhóc thò đầu ra cửa, thấy cha đang nói chuyện với mẹ ở hành lang cách đó không xa.
Vì cách quá xa nên Lạc Thiên Bảo không thể nghe rõ cha mẹ nói gì.
Cậu nhóc chỉ thấy cha chỉ tay vào mũi mẹ, hét lên gì đó, trông rất hung dữ.
Sau đó mẹ cười khẩy, giơ tay phải lên đập vào bức tường bên cạnh.
Bức tường phẳng ban đầu lập tức lõm một lỗ.
Bụi không ngừng rơi xuống.
Đừng nói là Lạc Dạ Thần đang đối mặt trực diện, cả Lạc Thiên Bảo cách đó một khoảng cũng phải khiếp sợ trước sức mạnh kinh khủng của mẹ mình.
Khí thế của Lạc Dạ Thần tức thì suy yếu, không dám thở mạnh.
Bộ Sanh Yên chỉ về hướng thư phòng.
“Đi chép Thiên Tự Văn mười lần, không chép xong, không được ăn cơm.”
Lạc Dạ Thần hổ thẹn quay lại thư phòng.
Y vừa bày giấy mài mực, vừa thở dài.
“Không thể trách chúng ta quá yếu, chỉ có thể trách kẻ địch quá mạnh.”
Lạc Thiên Bảo ngồi xuống, ủ rũ gật đầu phụ họa “Đúng là mạnh thật.”