Lúc Hạnh Nhi gặp gia gia, gia gia chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Hai ngày qua, gia gia sống không tốt, chẳng những bệnh, mà chú thím cũng không cho ông ăn, cố ý bỏ đói ông, đợi ông chết rồi vứt ra ngoài, như vậy mới bớt được một miệng ăn trong nhà.
Khi hai ông cháu gặp nhau, nước mắt đầm đìa.
Hạnh Nhi muốn tìm đại phu cho gia gia, nhưng nàng không có tiền.
Nàng muốn cầu xin chú thím, vay tiền họ đi mời đại phu.
Gia gia ngăn nàng lại.
“Bộ xương già này của ông đáng lẽ nên chết từ lâu rồi, đừng cầu xin hai thứ súc sinh kia, cũng đừng lo cho ông, cháu chỉ cần … chỉ cần chăm sóc mình cho tốt là được rồi.”
Dặn dò xong, gia gia trút hơi thở cuối cùng.
Hạnh Nhi quỳ bên giường khóc cạn nước mắt, Tiêu Nam đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc trong phòng, cảm thấy có hơi không thoải mái.
Hạnh Nhi cứ khóc như vậy cả đêm, mãi đến hừng đông, nàng mới dần dần ngừng khóc.
Nàng muốn mượn tiền của Tiêu Nam, khổ nỗi trên người chẳng có gì cả, dù nàng vay tiền, cũng chưa chắc trả được, huống chi Tiêu Nam đã giúp nàng rất nhiều, nàng không thể được nước làm tới.
Cuối cùng, Tiêu Nam vẫn nảy sinh đồng cảm, chỉ cho nàng một hướng.
“Cô có thể thử hỏi chủ tử nhà ta, có lẽ họ sẽ giúp được cô.”
Thế nên Hạnh Nhi lại theo Tiêu Nam đến quán trọ.
Hạnh Nhi quỳ xuống, nghẹn ngào nói “Gia gia của tôi đã bệnh chết, bây giờ trên người tôi không có tiền, cả quan tài rẻ tiền cũng không mua được, hức hức! Tôi không có gì để thế chấp cho các ngài, tôi chỉ có thể bán mình đi, chỉ cần hai lượng bạc … không, một lượng bạc thôi cũng đủ rồi, tôi muốn mua một chiếc quan tài để chôn cất gia gia tử tế, cầu xin các ngài mua tôi đi.”
Nói xong, nàng dập đầu mạnh.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nghiêm túc hỏi “Cô có sở trường gì không?”
Hạnh Nhi vừa khóc vừa nói “Tôi có thể may vá, làm việc nhà, trồng trọt nuôi gà.”
Tiêu Hề Hề chớp mắt “Cô biết trồng trọt nuôi gà sao?”
“Vâng, gia gia tuổi tác cao, chân đi không tiện, ruộng rau và gà ở nhà đều do tôi phụ trách, trước đây còn nuôi heo và vịt, cái gì cũng làm được! Dù bây giờ tôi không biết, tôi có thể học, tôi học rất là nhanh!”
Hạnh Nhi sợ đối phương không muốn mình, nàng cố gắng chào hàng bản thân.
Tiêu Hề Hề nghe nàng biết cách nuôi heo, hai mắt tức thì sáng lên.
Tiêu Hề Hề lập tức lấy ra hai lượng bạc từ trong túi tiền “Tiền này cho cô, về sau cô sẽ thuộc về ta.”
Hai tay Hạnh Nhi cầm tiền, mạnh mẽ dập đầu với nàng.
“Cảm ơn người, bây giờ tôi đi mua quan tài, chờ chôn cất gia gia xong, tôi sẽ quay lại tìm người.”
Tiêu Hề Hề nói được.
Hạnh Nhi cầm tiền rời đi.
Thị vệ nhìn Thái tử Điện hạ, thấy Thái tử gật đầu, lập tức bước ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn hỏi Tiêu Hề Hề.
“Nàng mua cô nương ấy làm gì? Điện Thanh Ca không đủ người cho nàng sai bảo à?”
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng thì thầm “Nhưng những người đó không biết nuôi heo.”
Lạc Thanh Hàn còn tưởng mình nghe lầm “Nàng nói cái gì? Nàng muốn nuôi cái gì?”
Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt, nói “Ta thấy chỉ ăn gà, vịt, cá thì quá đơn điệu, trong thực đơn sao có thể bỏ lỡ món thịt heo thơm ngon chứ? Người thử nghĩ xem, thịt ba chỉ béo được xào thành thịt cháy cạnh, ngon biết mấy! Nếu người không muốn ăn thịt cháy cạnh, chúng ta cũng có thể làm thịt kho Đông Pha, hoặc khâu nhục cũng được! Ây da, không được rồi, càng nghĩ càng thèm, nước dãi sắp chảy ra luôn rồi.”