Cái tên Lạc Long Chiếu chắc chắn không dùng được nữa, vì nó phạm vào cấm kỵ, Hoàng đế đặt cho đứa bé tên Diệp Lỗi, từ đây về sau, tên của đứa bé là Lạc Diệp Lỗi.
Lạc Thanh Hàn sắp xếp cho Lạc Diệp Lỗi ở điện Minh Nghĩa, sai bốn ma ma có kinh nghiệm dạy dỗ chăm sóc đứa bé, đồng thời còn sắp xếp vài cung nữ thái giám sang đó.
Về phần chi phí ăn mặc của Lạc Diệp Lỗi, mọi thứ đều theo tiêu chuẩn của một hoàng tử bình thường.
Lạc Thanh Hàn rất ít khi đặt chân tới điện Minh Nghĩa, nhưng thường xuyên sai Thường công công và Mặc Họa đến xem Lạc Diệp Lỗi thế nào, xem những người phía dưới có đối xử khắc nghiệt với Lạc Diệp Lỗi không?
Mọi người dần nắm được ý nghĩ của Hoàng đế.
Xem ra Hoàng đế không có ý định gần gũi với Lạc Diệp Lỗi, nhưng cũng sẽ không để người khác ức hiếp đứa bé.
Thứ nên cho sẽ không thiếu, nhiều hơn nữa thì không có.
Đã có kết quả phán quyết cho lần phản loạn này.
Sau khi được tam ti tra xét, rồi thông qua Nội các và Hoàng đế xác nhận, những người trực tiếp tham gia phản loạn sẽ bị chặt đầu, những người gián tiếp tham gia bị giáng xuống tiện tịch và đày đến biên quan suốt đời.
Còn về kẻ chủ mưu Thiên Yển chân nhân bị kết án ngũ mã phanh thây.
Vào ngày hành quyết, có rất nhiều dân chúng đến xem.
Dân chúng sớm đã nghe nói về hành vi vô liêm sỉ bắt người vô tội làm con tin của phản quân, ai nấy đều căm ghét đám phản quân điên cuồng bệnh hoạn này, khi nhìn thấy đám phản quân lần lượt rơi đầu, bọn họ chẳng những không cảm thông mà còn vỗ tay tán thưởng.
Lệ Khinh Ngôn phụ trách việc giám trảm.
Y ngồi thẳng trên cao, bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mặt.
Người cuối cùng bị xử tử là Thiên Yển chân nhân.
Lúc này, lão không còn khí chất tiên phong đạo cốt, cả người chỉ còn da bọc xương, mái tóc bạc của lão rối bù phía sau, áo tù trên người dính đầy máu.
Đao phủ trói đầu và tứ chi của lão vào một đầu dây thừng, đầu dây thừng còn lại trói vào móng năm con ngựa.
Hôm nay trời không có tuyết, lúc này có chút nắnng ló ra từ đám mây.
Ánh nắng hơi xuyên qua mắt Thiên Yển chân nhân.
Lão khó nhọc ngẩng đầu nhìn Lệ Khinh Ngôn đang ngồi trên cao, sau đó ánh mắt quét qua khuôn mặt của những người đang xem kịch xung quanh, đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha ha!”
Tiếng cười khàn nghe rất khó chịu, dân chúng vây xem không khỏi nhíu mày.
Có người nhỏ giọng bàn tán.
“Tên này sắp chết rồi mà còn có thể cười được?”
“Chắc không phải lão điên rồi đó chứ?!”
“Có thể lắm, trước đây cũng từng có tử tù đột nhiên phát điên, la hét ngay trước khi bị hành quyết.”
“Chậc chậc, đúng là đáng đời!”
……
Lệ Khinh Ngôn không thích tiếng cười khó nghe của Thiên Yển chân chân, định sai người bịt miệng lão lại.
Lúc này, Thiên Yển chân nhân ngừng cười, khàn giọng hét lên.
“Ta có mưu đồ giết vua đoạt vị, đúng là đáng chết! Nhưng năm đó Thịnh Vĩnh Đế vì muốn mưu đoạt hoàng vị, đã lén lút hạ độc Thịnh Trường Đế, hại Thịnh Trường Đế đột ngột qua đời, có phải Thịnh Vĩnh Đế cũng đáng chết?! Còn con trai của Thịnh Vĩnh Đế, đương kim Hoàng đế có phải cũng đáng chết?!”
Nét mặt Lệ Khinh Ngôn chợt đổi.
Y đứng phắt dậy, nghiêm giọng hét lên.
“Mau bịt miệng lão lại!”
Lập tức có người lao tới nhét giẻ vào miệng Thiên Yển chân nhân.
Nhưng quá trễ.
Những lời mà Thiên Yển chân nhân hét lên vừa nãy đã bị tất cả dân chúng có mặt nghe thấy.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, đám đông lại nổ ra những cuộc thảo luận sôi nổi hơn.
“Ta không nghe lầm đó chứ, lão nói Thịnh Trường Đế bị người ta hại chết, nhưng Thịnh Trường Đế không phải bạo bệnh qua đời sao?”
“Trời ạ, Thịnh Vĩnh Đế vì hoàng vị mà giết cả cha ruột của mình!”
“Giết cha giết vua, đại nghịch bất đạo, người như vậy cũng xứng làm Hoàng đế?!”
……
Dân chúng đang đắm chìm trong kinh ngạc đến bàng hoàng, lúc này không ai để ý đến tình hình ở pháp trường.
Năm con ngựa bị thúc giục chạy theo năm hướng khác nhau, cơ thể của Thiên Yển chân nhân bị xé thành năm mảnh.
Máu chảy khắp đất.
Lệ Khinh Ngôn sai người thu dọn hiện trường, sau đó chạy vội vào cung.
Năm đó lúc Thịnh Trường Đế vẫn còn tại vị, ông đã mời Thiên Yển chân nhân vào cung nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão.
Vì Thiên Yển chân nhân có thể xem quẻ, quả thật có chút bản lĩnh nên được Thịnh Trường Đế xem trọng. Vì vậy, lão còn được nhậm chức quan Giám chính trong Khâm Thiên Giám, nhất thời tiền đồ vô hạn.
Trong thời gian đó, Thiên Yển chân nhân hầu như ngày nào cũng ở cạnh Thịnh Trường Đế, biết rất nhiều về chuyện của Thịnh Trường Đế.
Lão nói Thịnh Trường Đế bị hạ độc chết, chuyện này rất có khả năng là sự thật.
Trên thực tế, trong lịch sử đã xảy ra rất nhiều vụ giết phụ thân giết huynh đệ để chiếm đoạt ngai vàng, hầu như mỗi lần ngai vàng thay đổi đều đi kèm với chuyện đổ máu.
Nhưng điều đáng sợ là Thiên Yển chân nhân đã vạch trần chuyện này trước mặt rất nhiều người.
Đồng nghĩa là lớp che phủ cuối cùng của hoàng gia đã bị xé bỏ.
Mọi bẩn thỉu đen tối bên trong đều được phơi bày một cách trần trụi.
Không còn bất kì sự che chắn nào.
Lệ Khinh Ngôn bẩm báo chuyện này với Hoàng đế.
Y nghĩ Hoàng đế sẽ tức giận bất an.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Hàn rất bình tĩnh.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Lão cố ý.”
Thiên Yển chân nhân cố tình chọn thời điểm này để vạch trần sự thật.
Lão biết mình chắc chắn phải chết nên trước khi chết muốn hắt nước bẩn lên người Hoàng đế.
Lão sắp chết, cũng không muốn người khác được sống yên ổn.
Một hành động đê tiện đáng khinh.
Lệ Khinh Ngôn “Bệ hạ, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Còn có thể xử lý thế nào?”
Lệ Khinh Ngôn không trả lời được.
Chuyện này quả thật không có cách để xử lý.
Hung thủ hạ độc là Thịnh Vĩnh Đế cũng đã chết rồi.
Cũng đâu thể khai quật thi thể của ngài ấy ở hoàng lăng ra thẩm vấn được?
Hơn nữa, Thịnh Vĩnh Đế là phụ thân của Lạc Thanh Hàn, làm gì có người con nào đào thi thể của cha mình lên chứ?
Nhưng nếu bỏ mặc không quản, sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của hoàng gia trong lòng dân chúng, sau này thậm chí có người sẽ lên án chuyện này, dùng nó để chỉ trích hoàng vị của Lạc Thanh Hàn không danh chính ngôn thuận.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi thở ra.
“Khanh viết một bài miêu tả rõ ràng mấy chuyện lừa gạt của Thiên Yển chân nhân, nhất định phải để cho mọi người biết Thiên Yển chân nhân là kẻ lửa gạt, từng chữ mà lão nói không thể tin.”
Lệ Khinh Ngôn cung kính đáp “Vâng.”
Trên trang nhất của Thịnh Kinh Nhật Báo ngày hôm sau đăng một bài viết, nhân vật trung tâm của bài báo là Thiên Yển chân nhân.
Tác giả bóc hết sự thật đóng giả đạo sĩ vân du đi lừa gạt mọi người của Thiên Yển chân nhân.
Trải nghiệm cuộc sống của Thiên Yển chân nhân quả là truyền kỳ.
Lão dựa vào kỹ thuật lừa gạt cao siêu của mình, dần dần xây dựng nên Thiên Môn hùng mạnh từ con số không, đồng thời lừa gạt một nhóm người có năng lực làm việc cho lão, thậm chí một số người còn không biết mình bị lão lừa, cứ tưởng tượng thần mà mình bỏ tiền ra mua về có tác dụng thần kỳ.
Bị vạch trần như thế, thân phận kẻ lừa gạt của Thiên Yển chân nhân xem như chắc như đinh đóng cột.
Còn về mấy lời nhảm nhí mà kẻ lừa gạt nói trước khi chết, chỉ có kẻ ngốc mới tin!