Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, Triệu Hiền, ngươi đưa bốn tên thích khách này ra ngoài thẩm vấn, phải cạy miệng bọn chúng xem chủ mưu đằng sau là ai.”
Triệu Hiền cúi đầu đáp vâng, lệnh người kéo bốn thích khách ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn lại ra lệnh cho Nhiếp Trường Bình.
“Đi kiểm tra toàn bộ dịch trạm từ trong ra ngoài xem còn con cá nào lọt lưới không.”
“Vâng.”
Nhiếp Trường Bình khập khiễng bước đi.
Cuối cùng Lạc Thanh Hàn nhìn Thiếu phó và Thiếu bảo, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, nhìn không ra vui giận.
“Đứng dậy nói chuyện đi.”
Hai người đồng thanh cảm tạ, rồi đứng dậy.
Lạc Thanh Hàn “Hai người cảm thấy chuyện ta bị hành thích đêm nay, là do ai làm?”
Hai người không trả lời được.
Thật ra trong lòng bọn họ cũng có suy đoán, nhưng không có chứng cứ, nên không dám nói bậy, sợ gây phiền phức không cần thiết.
Lạc Thanh Hàn thấy bọn họ không nói gì, cũng không khó chịu, tự mình nói tiếp.
“Trong triều, trong cung, thậm chí trong dân chúng, có rất nhiều người muốn lấy mạng ta, thân phận của ta quá lộ liễu, dù đặt ở đâu đều là mục tiêu sống, cho nên ta mới muốn chia thành hai đường, chính là để giương đông kích tây. Các ngươi dẫn đầu đội lớn tiếp tục đi về phía Nam dọc theo sông Di, thu hút sự chú ý của người khác, khiến người khác nghĩ ta vẫn đang tiến hành theo kế hoạch đã định. Trên thực tế, ta đã cải trang đi thuyền về phía Nam, tránh chuyện tối nay xảy ra lần nữa.”
Thiếu bảo hơi nôn nóng, lo lắng nói “Nếu lúc người hành động một mình gặp phải hành thích thì sao?”
Lạc Thành Hàn mỉm cười, trong nụ cười đó có một sự lạnh lùng khó tả.
“Chỉ có số ít người biết ta hành động một mình. Nếu hành động của ta bại lộ, vấn đề nhất định nằm trong số ít người đó, khi ấy tra từng người một, không tin không tìm được ai phản bội ta.”
Thiếu phó và Thiếu bảo rùng mình.
Bọn họ không ngốc, Thái tử nói với bọn họ kế hoạch này, cũng có nghĩa bọn họ là một trong số ít người biết nội tình.
Một khi Thái tử lại bị hành thích, hai người họ cũng sẽ bị điều tra, nếu tra ra bọn họ có gì không ổn, vậy thì bọn họ xong đời rồi.
Cả hai không dám nói nữa, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Hai người còn ý kiến gì không?”
Hai người đồng thanh nói “Chúng thần nghe theo sắp xếp của Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Vậy dựa theo những ta nói trước đó mà làm đi.”
“Chúng thần tuân lệnh.”
Hai người cáo lui rời đi.
Đêm đã khuya, nhưng sau vụ hành thích, hầu hết những người trong dịch trạm này đều không có tâm trạng để ngủ.
Lạc Thanh Hàn đang chờ kết quả điều tra.
Hắn còn chưa muốn ngủ, quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề, lại thấy nàng cuộn tròn trong chăn ngủ say.
Sao tim nàng lớn vậy chứ? Vừa mới thoát khỏi bờ vực sinh tử, nháy mắt đã ngủ ngon lành, không sợ hãi chút nào.
Lạc Thanh Hàn đưa tay nhéo mặt nàng.
Tiêu Hề Hề bị nhéo tỉnh.
Nàng mở đôi mắt ngái ngủ, ngơ ngác nhìn hắn.
“Điện hạ?”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng có thể bói ra đêm nay là ai lệnh cho thích khách giết ta không?”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, lười biếng nói “Không biết.”
Lạc Thanh Hàn hơi thất vọng, vừa định kết thúc chủ đề này, lại nghe nàng nói tiếp.
“Vừa rồi ta thấy tướng mạo của bốn tên thích khách kia, suy đoán đại khái xuất thân với hoàn cảnh của bọn chúng, hẳn là tử sĩ của Đại hoàng tử.”