Sở dĩ Y Mỹ muốn ở trong cung là để gần gũi Hoàng đế, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
Nhưng bây giờ nàng không còn ý nghĩ đó với Hoàng đế nữa.
Như vậy, nàng không còn lý do gì ở lại trong cung.
Tiêu Hề Hề níu kéo nói.
“Hiếm khi cung Vân Tụ của bổn cung có khách, cô mới ở một đêm đã muốn đi, bổn cung quả thật không nỡ, hay là công chúa ở thêm hai ngày nữa?”
Phương Vô Tửu dịch lời nàng nói sang tiếng của nước Thiên Đảo.
Y Mỹ nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên khó hiểu.
“Quý phi nương nương không sợ ta ở trong cung sẽ tạo uy hiếp cho người sao?”
Từ đầu nàng đã thể hiện rõ tâm ý của mình với Hoàng đế, trong cung nhất định có tin đồn nước Thiên Đảo muốn liên hôn với Đại Thịnh.
Theo lý mà nói, Quý phi nên cảnh giác với nàng mới đúng.
Nhưng hôm qua, Quý phi vừa gặp nàng đã tỏ ra rất ân cần, thậm chí còn chủ động giữ nàng làm khách trong cung.
Hôm nay thấy nàng muốn đi, Quý phi còn chân thành giữ nàng lại.
Một loạt hành động của Quý phi làm Y Mỹ thấy bối rối, không thể hiểu nổi.
Tiêu Hề Hề cười nói “Không sợ.”
Y Mỹ hỏi “Tại sao?”
Tiêu Hề Hề “Vì bổn cung và Hoàng đế tin tưởng dựa dẫm nhau, không ai có thể chen chân vào.”
Y Mỹ có hơi không phục “Người nói cũng quá chắc chắn rồi, có lẽ hiện giờ Hoàng đế một lòng với người, nhưng lòng người dễ đổi, lỡ sau này hắn thay đổi, thích người khác thì sao? Mấy chuyện này không thể nói chính xác được.”
Tiêu Hề Hề “Trước kia bổn cung cũng từng nghĩ lòng người dễ đổi, nhưng sau khi trải qua một số chuyện, bổn cung đã thay đổi ý nghĩ, lòng người có lẽ dễ đổi, nhưng bổn cung tin trái tim của một số người sẽ không đổi.”
Y Mỹ nghe nửa hiểu nửa không.
Cuộc sống của nàng quá đơn giản, kinh nghiệm quá ít, những điều Quý phi nói nàng chưa từng tiếp xúc.
Nàng không thể hiểu hết ý nghĩa của nó.
Tiêu Hề Hề cười nói “Sau này cô chắc chắn sẽ gặp được người mà mình có thể tin tưởng bằng mọi giá.”
Y Mỹ hiểu câu này, Quý phi đang chúc nàng gặp được tình yêu đích thực.
Nàng không khỏi lại thầm cảm khái, Quý phi nương nương thật là dịu dàng!
Y Mỹ “Đa tạ ý tốt của Quý phi nương nương, nhưng ta vẫn muốn rời cung, ta còn chưa dạo thành Thịnh Kinh, hiếm khí có cơ hội đến đây, ta muốn đi dạo một vòng.”
Tiêu Hề Hề thấy nàng đã quyết, không giữ nàng nữa, chỉ nói.
“Cô vẫn chưa ăn sáng phải không? Hay là ăn sáng với bổn cung xong rồi rời cung?”
Y Mỹ gật đầu mạnh “Được!”
Vì các nàng giao tiếp vẫn cần Phương Vô Tửu phiên dịch nên y cũng được giữ lại.
Ba người cùng ăn sáng.
Tiêu Hề Hề ăn cháo sữa yến mạch thơm nồng.
Y Mỹ tò mò hỏi “Nghe nói Quý phi nương nương không phải người Đại Thịnh?”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung là công chúa của nước Nam Nguyệt.”
Y Mỹ ngạc nhiên “Thì ra người cũng là công chúa!”
Nàng vốn dĩ rất tự hào về thân phận công chúa của mình, thậm chí còn từng coi thường Quý phi, cảm thấy Quý phi chỉ là phi tần của Hoàng đế, không ngờ xuất thân của Quý phi cũng không kém gì nàng.
Điều này khiến Y Mỹ càng xấu hổ ngượng ngùng hơn.
Nàng quá tự cho mình là đúng rồi!
Tiêu Hề Hề sai người bưng một bát rượu nếp bánh trôi cho Y Mỹ.
“Món này ngon lắm, cô thử đi.”
Y Mỹ thử một miếng.
Cô nương nào cũng thích đồ ngọt, Y Mỹ cũng không ngoại lệ.
Y Mỹ tức thì bị rượu nếp bánh trôi chinh phục, kiềm không được ăn thêm mấy miếng.
“Món này ngon quá, ta thích lắm!”
Dù là rượu nếp bánh trôi này hay trà sữa tối qua, đều là món ngon không có ở nước Thiên Đảo, nếu nàng không đến đây, e là không bao giờ có thể ăn được món ngon như vậy.
Nàng đột nhiên thấy mình thật may mắn, may là nàng có thể theo sứ đoàn vào kinh, may là nàng gặp được Quý phi nương nương.
Y Mỹ vừa ăn vừa hỏi “Nếu nương nương là công chúa của nước Nam Nguyệt, tại sao lại phải gả đến Thịnh Kinh xa xôi? Lấy chồng xa như vậy, người không nhớ quê hương người thân sao?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn xong một bát cháo sữa yến mạch, nghe vậy liền khựng lại.
Nàng lặng lẽ thở dài, giọng điệu thay đổi.
“Hết thảy đều do số mệnh, bổn cung cũng không thể làm gì.”
Ai có thể ngờ được nàng ngàn dặm xa xôi đến Thịnh Kinh là vì cần kết nối wifi để sống tiếp.
Một khi rời xa điểm truy cập wifi Lạc Thanh Hàn, nàng sẽ rớt mạng.
Một khi rớt mạng, nàng sẽ lập tức thăng thiên.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi lại thở dài.
Y Mỹ nhìn tâm trạng suy sụp của nàng, tưởng nàng có nỗi khổ tâm gì khó nói nên không dám hỏi nữa, mà hỏi sang một số chuyện ở thành Thịnh Kinh.
Tiêu Hề Hề kể nàng nghe tất cả những gì mình biết.
Y Mỹ lắng nghe cẩn thận, ước gì có thể viết tất cả vào cuốn sổ nhỏ.
Ăn sáng xong, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng kết thúc.
Y Mỹ lưu luyến không nỡ rời đi.
Tiêu Hề Hề lấy ra một túi thơm tinh xảo “Cô sắp đi rồi, bổn cung không có gì tặng cho cô, thế tặng cho cô túi thơm này vậy. Trong đây không chỉ có phấn thơm, còn có một lá bùa hộ thân đuổi tà ma tránh tai nạn từng được cao tăng khai quang, mong cô đừng chê.”
Y Mỹ hai tay cầm túi thơm, nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng thích, không nỡ rời tay.
Nàng lập tức cởi túi thơm trên người, đeo túi thơm do Quý phi tặng lên.
“Đa tạ Quý phi nương nương, túi thơm này rất đẹp!”
Tiêu Hề Hề “Cô thích là được.”
Y Mỹ ngại ngùng nói “Người tặng quà cho ta, nhưng ta không có gì để tặng cho người.”
Tiêu Hề Hề chỉ vào túi thơm cũ của nàng “Cô tặng túi thơm này cho bổn cung là được rồi.”. Truyện Sủng
Y Mỹ càng ngại hơn “Nhưng đây là túi thơm mà ta từng dùng, đồ cũ qua sử dụng không tiện tặng người khác.”
Tiêu Hề Hề “Không sao, bổn cung không quan tâm quà cũ hay mới, thứ bổn cung quan tâm là tấm lòng, chỉ cần có lòng là được.”
Y Mỹ cảm động rơi nước mắt.
Càng thân thiết với nàng, Y Mỹ cảm thấy Quý phi nương nương thật dịu dàng!
Nàng cầm túi thơm cũ lên, phủi lớp bụi không tồn tại trên đó rồi đỏ mặt đưa sang.
“Nếu nương nương không chê đồ ta từng dùng, vậy ta tặng nó cho người.”
Nàng thầm thề, khi về sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho Quý phi nương nương!
Không chỉ để báo đáp mà còn xin lỗi Quý phi nương nương vì trước đó đã vô lễ.
Tiêu Hề Hề hai tay nhận túi thơm.
Túi thơm hồng nhạt thêu những đóa hoa dành dành nhỏ màu trắng trông tươi tắn dễ thương.
Nếu nhìn kỹ còn thấy một vết xước nhỏ dưới đáy.
Y Mỹ vội giải thích “Đó là do con mèo mập chết tiệt kia cào rách ……”
Lời nói dừng lại đột ngột.
Nàng chợt nhớ ra chủ nhân của con mèo mập chết tiệt chính là Quý phi nương nương trước mặt.
Biểu cảm trên mặt Y Mỹ vô cùng gượng gạo.
“Xin lỗi, ta không có ý trách người.”