Sứ đoàn nước Thiên Đảo rơi vào tình thế khó xử.
Nói gì mà thống nhất thiên hạ?
Nếu Đại Thịnh thống nhất thiên hạ thật, thế nước Thiên Đảo bọn họ là gì?
Nếu lúc này bọn họ quỳ lạy Hoàng đế Đại Thịnh, há chẳng phải ngầm đồng ý với những gì mà đám người Đại Thịnh này nói sao?
Chuyện này chắc chắn không thể!
Bọn họ đến để đàm phán? Không phải đến quy thuận!
Khu mật sứ Quản Doanh dẫn đầu sứ đoàn cứ ngơ ngác đứng đó, nhìn chằm chằm Hoàng đế đang ngồi trên cao.
Không khí kỳ lạ không tả được.
Lạc Thanh Hàn là người đầu tiên phá vỡ im lặng, lạnh giọng hỏi “Khu mật sứ hình như có gì bất mãn?”
Quản Doanh vội cúi đầu, tỏ thái độ cung kính “Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần tâm phục khẩu phục, dùng cách nói của Đại Thinh chính là phục sát đất.”
Lạc Thanh Hàn “Vậy sao các ngươi không quỳ?”
Quản Doanh không nói nên lời.
Bảo ông phải trả lời thế nào?
Dù trả lời thế nào thì cũng sai!
Đứng dưới hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, Quản Doanh chỉ đành quỳ xuống.
Mọi người trong sứ đoàn thấy Khu mật sứ quỳ, bọn họ cũng chỉ đành quỳ.
Cả người mắt kém như Y Mỹ cũng nhận thấy bầu không khí căng thẳng lúc này, không dám tùy hứng nữa, thành thật quỳ xuống đất lát đá cẩm thạch trắng.
Như vậy mọi người có mặt đều quỳ.
Từ góc của Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề, chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen thui của bọn họ.
Cảm giác đứng trên cao nhìn chúng sinh này sẽ mang đến cho người ta cảm giác mình ta độc tôn, rất dễ trầm mê trong nó.
Đây là lý do tại sao nhiều người liều mạng giành ngai vàng.
Thử hỏi ai không muốn làm thiên hạ đệ nhất?
Ai không muốn nắm mọi thứ trong tay?
Tiêu Hề Hề: Ta không muốn.
Làm Hoàng đế có gì hay? Đi làm một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thường xuyên phải tăng ca, không nghỉ phép hàng năm, không nghỉ lễ, thậm chí không có lương, không những vậy, còn phải luôn đề phòng bị soán ngôi, đề phòng bị người ta hại, CPU luôn trong trạng thái vận hành tốc độ cao, tuyệt đối không thể dừng lại, văn hóa làm việc 996 cũng không cực như vậy, có thể xem là hình mẫu của nô lệ công việc trong thời đại mới!
*Văn hóa làm việc 996 là văn hoá làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần.
Nếu nàng làm Hoàng đế, nàng chỉ có một ý nghĩ —
Hết cứu rồi, cứ để thế giới này hủy diệt đi!
Lúc mọi người đang quỳ, Lão Vương nhanh chóng đứng dậy, xông tới chỗ Tiêu Hề Hề, lao vào vòng tay nàng.
“Meo~”
Vừa rồi bổn meo suýt bị giết. truyện kiếm hiệp hay
Bổn meo sợ quá, cần được an ủi, cần được sờ.
Tiêu Hề Hề ôm thân hình mũm mĩm của nó, đưa tay v.uốt ve thật mạnh.
Vừa rồi Lão Vương có thể thoát khỏi thanh đao là vì trong túi phúc đeo trên cổ nó có một lá bùa hộ thân.
Là Tiêu Hề Hề cố ý chuẩn bị cho nó.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Bình thân.”
Lúc này mọi người mới dám đứng lên.
Sau cảnh tượng khó tin vừa rồi, Y Mỹ không dám nhắc đến chuyện giết con mèo nữa, thậm chí còn không dám nhìn mèo vàng.
Cả sứ đoàn nước Thiên Đảo đều kính sợ Hoàng đế và con mèo mập của hắn.
Trước đây, bọn họ cho rằng thần linh chỉ là truyền thuyết, mãi đến hôm nay khi tận mắt chứng kiến kỳ tích, mới nhận ra thần linh không phải hư cấu.
Vị Hoàng đế cao lớn tuấn tú trước mặt chính là chân long thiên tử được thần linh phù hộ!
Yến tiệc tiếp tục.
Tuy nhiên, mọi người đều không còn tâm trạng ăn uống.
Hầu như mọi người đều lơ đãng, trong đầu toàn là cảnh tượng khó tin vừa rồi.
Một số người thường xuyên nhìn mèo vàng.
Đối mặt với ánh mắt đánh giá của mọi người, Lão Vương không hề quan tâm, cứ ở trong vòng tay Quý phi không chịu ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn thấy nó vùi cả khuôn mặt mập mạp vào ngực Hề Hề, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo tối tăm.
Lúc này, Thường công công mang canh gà tới.
Lạc Thanh Hàn nói với Hề Hề.
“Nhân lúc canh còn nóng, nàng mau ăn đi.”
Thấy có đồ ăn, Hề Hề lập tức buông Lão Vương ra, vui vẻ ăn canh.
Lạc Thanh Hàn lặng lẽ giơ tay ở dưới bàn đẩy một cái vào mông con mèo mập giả chết.
Cú đẩy này có dùng một ít nội lực.
Tức thì Lão Vương lăn tròn xuống đất, sau đó mông chổng lên trời.
Rồi nó ngồi bệt xuống đất, đôi mắt mèo mở to, khó tin nhìn Hoàng đế.
Tên nam nhân này dám ám hại bổn meo!
Lạc Thanh Hàn rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói.
“Hình như đầu óc con mèo này không ổn lắm, chắc không bị dọa sợ ra bệnh rồi đấy chứ.”
Thường công công lập tức nói “Nô tài lập tức đưa nó đi khám.”
Thường công công nhặt mèo vàng còn đang thẫn thờ đưa cho tiểu thái giám phía sau.
Tiểu thái giám không dám chậm trễ, vội ôm mèo chạy ra ngoài.
Cuối cùng cũng đuổi được con mèo mập chết tiệt đó đi, tâm trạng của Lạc Thanh Hàn cũng tốt lên, nhìn Hề Hề ăn xong canh gà, thấp giọng hỏi.
“Chúng ta về chưa?”
Tiêu Hề Hề nhận khăn lụa trong tay Bảo Cầm, lau miệng rồi ngoan ngoãn gật đầu “Ừm.”
Không cần Bảo Cầm ra tay, Lạc Thanh Hàn đích thân dìu Hề Hề đứng lên.
Mọi người đứng dậy tiễn Hoàng đế và Quý phi.
Khi đi ngang qua sứ đoàn nước Thiên Đảo, Tiêu Hề Hề dừng bước, mỉm cười nói.
“Bổn cung cảm thấy Tam công chúa ngây thơ đáng yêu, làm người ta không khỏi thấy yêu thích, bổn cung muốn giữ nàng trong cung mấy ngày, như vậy bổn cung cũng có người nói chuyện cùng, không đến mức quá buồn chán, không biết Tam công chúa có bằng lòng không?”
Y Mỹ vốn muốn từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu có thể ở trong cung, chẳng phải nàng sẽ có nhiều cơ hội ở chung với Hoàng đế sao?
Chỉ cần ở chung nhiều hơn, Hoàng đế tự nhiên sẽ phát hiện điểm tốt của nàng.
Không biết nàng nghĩ chuyện gì mà hai má đỏ bừng, gương mặt đầy mong đợi về tương lai.
“Nếu Quý phi nương nương có lòng mời ta, ta cũng không tiện từ chối.”
Tiêu Hề Hề hài lòng gật đầu “Vậy khoảng thời gian này cô cứ ở cung Vân Tụ.”
Y Mỹ không do dự nói được.
Quản Doanh nhắc nhở “Hành lý của Tam công chúa vẫn còn ở Hồng Lư Tự, phải về thu dọn một lát.”
Tiêu Hề Hề nói “Không cần phiền phức như vậy, lát nữa bổn cung sẽ phái người đến Hồng Lư Tự lấy hành lý cho Tam công chúa, bây giờ Tam công chúa có thể đi cùng bổn cung.”
Y Mỹ vui vẻ đồng ý.
Nàng cứ thế đi theo Quý phi rời khỏi Bích Quế Các.
Tiểu hoàng tử Y Châu mím môi dưới, thận trọng nói với Quản Doanh.
“Khu mật sứ đại nhân, tam tỷ ở trong cung không có nguy hiểm gì chứ?”
Quý phi nương nương đó xem ra không phải là người dễ đối phó, hơn nữa đây là địa bàn của nàng, nàng có thiên thời địa lợi nhân hòa, Tam công chúa tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
Quản Doanh nheo mắt, chậm rãi nói “Chắc không đến mức đó, hoa Hải Sinh mà Hoàng đế Đại Thịnh muốn vẫn còn trong tay chúng ta, chỉ cần một ngày chưa có được hoa Hải Sinh, bọn họ không dám manh động.”
Y Châu gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Quản Doanh trầm tư nhìn về hướng Quý phi rời đi.
“Nhưng vị Quý phi nương nương này, quả thật khiến người khác nhìn không thấu.”
Vừa nãy nàng chỉ nói hai ba câu đã giải quyết được mâu thuẫn do con mèo gây ra, đồng thời còn ra uy với sứ đoàn nước Thiên Đảo, giúp Hoàng đế Đại Thịnh tạo dựng uy tín.
Đây chắc chắn không phải chuyện mà một sủng phi bình thường có thể làm được.