Lạc Dạ Thần mờ mịt, ngu người lắc đầu “Ta không biết.”
Y cũng thấy chuyện này rất lạ.
Nhưng y trước giờ là kiểu người luôn xem việc lớn thành việc nhỏ, nếu thật sự không nghĩ ra được thì y không nghĩ nữa, đỡ hao tổn tinh thần.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói một câu.
“Vì Vương Can muốn nhân cơ hội ly gián.”
Lạc Dạ Thần sửng sốt.
Lạc Thanh Hàn “Vương Can ngoài mặt muốn huynh nói giúp Vương Giai, nhưng thật ra, ông ta muốn trẫm biết huynh và Vương gia lén lút qua lại, một vương gia âm thầm qua lại mật thiết với thế gia, huynh nghĩ trẫm sẽ nghĩ thế nào? Chỉ cần trẫm có một chút nghi ngờ với huynh, thì sẽ nhận định huynh và thế gia âm thầm cấu kết, mưu đồ bất chính.”
Lạc Dạ Thần tức thì sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh.
Y cuống quít giải thích “Ta không có! Ta và Vương gia không có quan hệ gì hết, ta họ Lạc, ta đứng về phía ngài mà!”
Nếu trước kia y luôn nhìn chằm chằm ngai vàng, thì bây giờ y thật sự không còn ý nghĩ gì với ngai vàng nữa.
Vì y biết rõ, xét về mặt đầu óc thủ đoạn, y không phải đối thủ của Lạc Thanh Hàn.
Thật ra, từ lúc y tự nguyện giao binh phù vào tay Lạc Thanh Hàn, y đã từ bỏ việc tranh đoạt ngai vàng.
Lúc còn niên thiếu, y bồng bột ngông cuồng còn không tranh giành, bây giờ y có vợ con, càng không muốn mạo hiểm đi giành.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Mong muốn lớn nhất của y bây giờ là vợ con được bình an.
Lạc Thanh Hàn “Trẫm vừa mới nói, người trẫm tin nhất chính là huynh, nếu trẫm nghi ngờ huynh âm thầm cấu kết với Vương gia, sao có thể yên tâm giao cho huynh nhiệm vụ khai thác mỏ thiết quan trọng như vậy?”
Lạc Dạ Thần sợ bị nghi ngờ nên vội bày tỏ lòng trung thành.
“Bệ hạ yên tâm, ta sẽ lo việc khai thác mỏ thiết, nhất định sẽ giúp ngài xử lý tốt, tuyệt đối sẽ không để thế gia chiếm được!”
Lạc Thanh Hàn đạt được mục đích, hài lòng gật đầu.
“Trẫm sẽ không để huynh ở phía nam quá lâu, đợi chuyện khai thác mỏ thiết đi vào quỹ đạo, huynh có thể về.”
Lạc Dạ Thần nói được.
Hiện giờ chỉ cần Hoàng đế tin y trung thành, dù hắn bảo y làm gì, y cũng đồng ý.
Lạc Thanh Hàn cầm ly rượu “Trẫm chúc huynh đi đường bình an.”
Lạc Dạ Thần nhanh chóng cầm tách trà lên, chạm vào ly của đối phương.
Sau khi Anh vương đi, Lạc Thanh Hàn đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Anh vương sắp đi về phía nam.
Sẽ không có ai khoe khoang trước mặt hắn trong một khoảng thời gian.
Lạc Thanh Hàn rất hài lòng với kết quả.
Lúc hắn thấy Tiêu Hề Hề, Tiêu Hề Hề đang vuốt mèo.
Mèo vàng Lão Vương đang híp mắt nằm trong lòng nàng, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Vị chua chát lại bắt đầu dâng lên trong lòng Lạc Thanh Hàn.
So với Anh vương thích khoe khoang thì Lão Vương này càng chướng mắt hơn!
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh Hề Hề, nghiêm mặt nói.
“Vai và cánh tay của ta hơi mỏi.”
Tiêu Hề Hề nhìn hắn “Chắc là mỗi ngày chàng ngồi quá lâu, sau này cứ cách nửa giờ chàng phải đứng dậy đi lại, đừng cứ ngồi xem tấu chương suốt, không tốt cho sức khỏe.”
Lạc Thanh Hàn “Nhưng bây giờ vai của ta rất mỏi, khó chịu.”
Tiêu Hề Hề “Sai người bóp vai cho chàng.”
Lạc Thanh Hàn “Ta không thích bị người khác chạm vào.”
Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ “Ta nói chứ, cái bệnh sạch sẽ này của chàng sao lúc có lúc không vậy? Lúc chàng xuống phía nam cầu mưa, hơn mười ngày không tắm cũng chẳng sao, bây giờ để người khác chạm một chút thì không đồng ý?”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề đầu hàng “Được được được, ta bóp vai cho chàng.”
Nàng đặt Lão Vương mập mạp sang một bên, bắt đầu xoa bóp cho Lạc Thanh Hàn.
Lão Vương còn chưa hưởng thụ đủ, bất mãn kêu meo meo với Lạc Thanh Hàn.
Sao người này lại giành con sen với nó?!
Lạc Thanh Hàn khinh thường liếc nhìn nó.
Dáng vẻ hắn giống như người chiến thắng sau khi tranh sủng thành công.
Lão Vương túm vạt váy của Hề Hề, muốn giật lại con sen.
Lạc Thanh Hàn sai người mang một dĩa cá khô tới.
Lão Vương lập tức quên mất con sen, chạy đi ăn cá khô.
Thành công đuổi Lão Vương đi, Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng có thể độc chiếm Hề Hề.
Tiêu Hề Hề vừa bóp vai cho hắn, vừa hỏi “Dùng sức như vậy đã được chưa?”
Lạc Thanh Hàn hài lòng nói “Được.”
Lúc Lạc Dạ Thần trở về phủ Anh vương thì trời đã tối.
Bộ Sanh Yên hỏi “Chắc chàng chưa ăn tối phải không?”
Lạc Dạ Thần gật đầu, y ở Thượng Lâm Uyển chỉ ăn mấy món nhẹ và uống trà, chút đồ ăn đó chỉ đủ để lấp bụng.
Bộ Sanh Yên “Ta cũng chưa ăn, đồ ăn đã hâm nóng trên bếp, ta sẽ bảo người mang lên.”
Lạc Dạ Thần “Nàng không cần đợi ta, nàng có thể ăn trước, thai phụ không thể đói.”
Bộ Sanh Yên “Ăn một mình thì có ý nghĩa gì?”
Nghe vậy, Lạc Dạ Thần thấy vô cùng áy náy.
Bộ Sanh Yên hiểu rõ y, vừa nhìn là biết y có chuyện muốn nói, bèn nói.
“Ăn cơm trước đi, có chuyện gì ăn xong hẵng nói.”
Lạc Dạ Thần gật đầu “Ừm.”
Hạ nhân dọn đồ ăn lên bàn.
Hai người an tĩnh ăn xong bữa tối.
Bộ Sanh Yên lau miệng, hỏi “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Dạ Thần khô khan nói “Thật ra cũng không có gì, chỉ là ngày mai ta phải đến thành Vạn Hải.”
Bộ Sanh Yên không kịp trở tay trước tin bất ngờ này.
“Đang yên lành, sao đột nhiên phải đi xa như vậy?”
Lạc Dạ Thần lặp lại những gì Hoàng đế đã nói với mình.
Bộ Sanh Yên nghe xong, trầm mặc hồi lâu.
Lạc Dạ Thần áy náy nói “Xin lỗi, thật ra ta không muốn đi, nhưng Hoàng đế đã nói vậy rồi, nếu ta không đi, trông ta sẽ như có chuyện chột dạ trong lòng.”
Bộ Sanh Yên nắm tay y “Ta không có trách chàng, chàng làm đúng lắm, chàng nhất định phải thể hiện lòng trung thành với Hoàng đế, trước đó là ta không suy nghĩ chu đáo, không ngờ Vương gia lại nhân cơ hội ly gián.”
Lạc Dạ Thần nghiến răng nói.
“Sớm biết Vương Can kia có tâm tư như vậy, ban đầu ta đã không bảo người mở cửa cho ông ta. Còn cậu hai kia của ta, rõ ràng biết thân phận của ta không thể liên quan đến thế gia, còn đưa Vương Can tới đây, suýt thì hại chết ta. Cũng may Hoàng thượng chịu tin ta, nếu không ta có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được!”
Bộ Sanh Yên an ủi nói “Chuyện này xem như dạy cho chúng ta một bài học, người như chúng ta khác với những quý tộc bình thường, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn, đừng để người khác lợi dụng.”
Lạc Dạ Thần gật đầu mạnh “Ta nhớ rồi.”
Y dừng một hồi, không khỏi hỏi.
“Tại sao Vương Can lại muốn ly gián? Nếu quan hệ giữa ta và Hoàng thượng không tốt thì có ích gì cho ông ta?”
Bộ Sanh Yên “Có lẽ bọn họ muốn chàng đối đầu với Hoàng thượng, để bọn họ thừa nước đục thả câu, có thể bọn họ còn mưu đồ khác, muốn lợi dụng chàng để thu hút chú ý của Hoàng thượng, hoặc có thể bọn họ chỉ muốn làm Hoàng thượng bực bội, chuyện này không nói chắc được.”
Lạc Dạ Thần “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, tóm lại, ta sẽ không tham gia!”