Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 883




Với sự cám dỗ của tiền bạc, tốc độ sáng tạo của Lý phi không ngừng tăng lên.

Nàng đã quyết định viết một câu chuyện về nữ chính.

Đám người đó càng mắng nàng, nàng càng muốn nữ chính có được sự nghiệp huy hoàng!

Nói gì mà nữ tử phải tam tòng tứ đức, còn kéo mấy cái luân thường đạo lý gì đó vào.

Hừ, còn xem thường nữ tử!

Lý phi trút cơn giận vào ngòi bút, ý tưởng dâng trào trong đầu, bản thảo thứ hai nhanh chóng hoàn thành.

Hiện giờ “Thịnh Kinh Nhật Báo” bán rất chạy, hầu như sáng nào vừa phát hành cũng sẽ có rất nhiều người xếp hàng mua ở các tiệm sách lớn, cũng có một số người thông minh đi quanh đường lớn ngõ nhỏ trong thành bán báo, cũng kiếm được ít tiền.

Mọi người phát hiện trên báo hôm nay vẫn tiếp diễn câu chuyện về Thư Hướng Mai.

Nhất thời mọi người tràn đầy hứng thú.

Ngay cả những người mắng Thư Hướng Mai không giữ phụ đạo, cũng không kiềm được mà theo dõi cập nhật mới nhất.

Câu chuyện tiếp tục từ chương trước, Thư Hướng Mai cải nam trang đi về phía nam đến một thành trì tên Vạn Hải.

Thành này nằm sát biển, người dân địa phương phần lớn sống bằng nghề đánh cá và bán muối, cũng có một số người dũng cảm không sợ chết, sẽ dùng thuyền ra biển tìm con đường phát tài ở những nơi xa xôi chưa biết.

Thư Hướng Mai muốn mua một ít hải sản ở đây, vận chuyển về những thành nội địa để bán, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên nàng bị lừa gần hết tiền bạc.

Độc giả xem đến đây, có người tiếc nuối, có người tức giận, có người thấy hả hê, quả nhiên là phận đàn bà, tóc dài kiến thức ngắn, chẳng phải thất bại rồi sao?!

Bởi mới nói, nữ nhân nên ngoan ngoãn ở nhà hầu chồng dạy con, chỉ cần ngồi im trong nhà thì chẳng có gì xảy ra rồi, không phải sao?!

Sau khi Thư Hướng Mai bị lừa, tâm trạng nàng sa sút một thời gian.


Nhưng không lâu sau, nàng vực dậy tinh thần, tiếp tục tìm cơ hội kinh doanh.

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, lần trước mắc lừa, lần này nàng cẩn thận hơn.

Trong quá trình tìm kiếm cơ hội, Thư Hướng Mai tình cờ bắt gặp có người đang cãi nhau, nguyên nhân cãi vã là có một nam nhân mua đồ cổ, nghi ngờ đồ cổ đó là giả, muốn trả lại nhưng cửa tiệm từ chối, còn nói chắc đó là hàng thật.

Không bên nào chịu nhượng bộ nên bắt đầu cãi vã.

Nhà của Thư Hướng Mai làm nghề buôn bán đồ cổ, nàng tiếp xúc từ nhỏ nên khá quen thuộc với đồ cổ.

Nàng chủ động giúp kiểm tra, phát hiện quả thật là đồ giả, còn chỉ ra một số dấu hiệu của đồ giả.

Ông chủ thấy vậy liền biết mình gặp phải chuyên gia, ông hung ác nhìn Thư Hướng Mai, rồi tức giận trả lại tiền cho nam nhân này.

Nam nhân này tên Hải Sinh, dáng người cao ráo, đẹp trai mạnh mẽ.

Để cảm tạ sự giúp đỡ của Thư Hướng Mai, hắn đã chủ động mời nàng uống rượu ăn tối.

Câu chuyện viết tới đây, độc giả đều nghĩ Thư Hướng Mai sẽ phát triển tình cảm với nam nhân tên Hải Sinh này.

Hầu hết độc giả đều kỳ vọng chuyện này, cũng có một số ít độc giả lại khinh thường.

Hừ, suy cho cùng cũng chỉ là đàn bà!

Dù bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng chẳng phải cũng sẽ bị tình cảm dắt mũi?

Thế cũng chẳng sao, cứ để Thư Hướng Mai kết hôn sinh con càng sớm càng tốt, như vậy nàng có thể an phận, làm một người phụ nữ bình thường.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối Thư Hướng Mai chưa từng tiết lộ thân phận nữ tử của mình.

Nàng dùng thân phận nam nhân kết giao với Hải Sinh, hai người trò chuyện vui vẻ, trở thành bạn bè.

Hải Sinh biết Thư Hướng Mai đang tìm kiếm cơ hội làm ăn nên mời nàng ra biển cùng mình.

Hóa ra Hải Sinh là thuyền trưởng của một thuyền biển, có một đội thuyền hơn mười người dưới tên mình.

Thư Hướng Mai chỉ do dự một lúc rồi đồng ý lời mời của Hải Sinh.

Nàng thu dọn hành lý, lên thuyền hướng đến vùng biển xinh đẹp và huyền bí cùng cả đoàn.

Câu chuyện lại dừng ở đây.

Độc giả lần nữa chấn động.

Trời đất, đây là kiểu phát triển thần kỳ gì vậy?

Rõ ràng hai người là trai tài gái sắc, mà lại chỉ có tình huynh đệ!

Ra biển là chuyện gì nữa? Biển ngoài cá, hình như chỉ còn nước thôi?

Bọn họ phí nhiều công sức như vậy chỉ để bắt vài con cá bán lấy tiền thôi à? Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?!


Sao tác giả lại viết thế này? Có phải não hư rồi không?

Những người mắng Thư Hướng Mai trước đó càng hưng phấn hơn.

Nữ nhân này chịu thiệt một lần vẫn chưa hối cải, còn dám cùng một nhóm đàn ông ra biển?!

Thuyền chỉ có bây lớn, nàng phải đi cùng rất nhiều đàn ông.

Rốt cuộc nữ nhân này biết liêm sỉ không?!

Kiểu nữ nhân không giữ phụ đạo này đáng bị lôi đi ngâm lồng heo!

Lần này, lượng độc giả đến các tiệm sách lớn để lại tin nhắn tăng lên chóng mặt.

Hầu như tất cả các bảng tin đều dám đầy tin nhắn.

Khi Lý phi nhận được một núi tin nhắn, cả người đờ ra.

Nhiều tin nhắn thế này, sao nàng đọc hết được?

Lý phi nhanh chóng nảy ra ý tưởng.

Vì Quý phi yêu cầu nàng viết truyện này, nên cứ để Quý phi xử lý những tin nhắn này.

Lý phi lập tức mang theo đống tin nhắn này đến cung Vân Tụ.

Dù sao Tiêu Hề Hề cũng rảnh, đọc tin nhắn cũng vui nên xem như nàng đang dạo diễn đàn.

Nàng bắt đầu đọc từng tin nhắn.

Đa số đều đang mắng Thư Hướng Mai, lời lẽ còn tệ hơn lần trước.

Tiêu Hề Hề xem như bọn họ đang xì hơi, đọc xong rồi vứt.

Nàng không phải Lý phi, nàng vốn không quan tâm người khác nói gì.

Dù người khác có nói gì, nàng chỉ cần biết mình đúng là được.


Tiêu Hề Hề đọc tin nhắn suốt buổi chiều.

Ban đêm, khi Lạc Thanh Hàn đến cung Vân Tụ, Tiêu Hề Hề vẫn đang đọc tin nhắn.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng nhìn tờ giấy cười như nắc nẻ, hắn đi tới xem thử, phát hiện thứ nàng đang cầm lại là thư tình, nhìn chữ viết thì chắc chắn là của nữ tử, tờ giấy còn được xông hương, ngửi có mùi thơm nhẹ.

Lạc Thanh Hàn cau mày “Thư này ai viết?”

Tiêu Hề Hề còn đang cười “Là một nữ độc giả viết, ha ha, chàng mau tới xem đi, trong thư cô nương này còn nói muốn gả cho Lý phi, sinh con cho Lý phi, ha ha ha! Cười chết mất thôi!”

Thì ra không phải viết cho Hề Hề, hàng mày nhíu lại của Lạc Thanh Hàn giãn ra.

Hắn ngồi xuống cạnh Hề Hề, nhỏ giọng hỏi “Tại sao cô nương đó lại viết thư như vậy cho Lý phi?”

Tiêu Hề Hề “Vì Lý phi viết truyện rất hay nên cô nương này bị mê hoặc, thậm chí còn có ấn tượng với tác giả, hẳn cô nương này nghĩ tác giả là một thư sinh, nhưng không ngờ lại là nữ.”

Nói đến đây, nàng nhịn không được lớn tiếng cười.

Lạc Thanh Hàn biết gần đây Lý phi đăng một câu chuyện trên “Thịnh Kinh Nhật Báo”, ngày nào hắn cũng đọc báo nên cũng xem qua câu chuyện đó.

Hắn hỏi “Lần này Lý phi viết truyện ra biển, là nàng bảo Lý phi viết?”

Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.

Nàng cất thư tình đi, định sáng mai mời Lý phi đến lấy.

Dù gì cũng là tâm ý của tiểu cô nương người ta, phải cho Lý phi xem mới được.

Nhân tiện, nàng cũng muốn xem phản ứng của Lý phi, nhất định rất đặc sắc ha ha ha!