Nàng dường như ngoài việc chấp nhận số phận thì không còn lựa chọn nào khác.
Lý phi cảm thấy bất lực, miệng lẩm bẩm nói.
“Nếu ta là Thư Hướng Mai thì tốt rồi.”
Tiêu Hề Hề nhìn nàng, khó hiểu nói “Thư Hướng Mai rất thảm, cha chết, huynh trưởng bị què, thậm chí gia sản cũng bị kẻ xấu chiếm đoạt, nếu cô trở thành Thư Hướng Mai, không phải khó chịu tới chết sao?”
Lý phi “Nhưng ít nhất Thư Hướng Mai có dũng khí làm liều.”
Thư Hướng Mai có thể bất chấp tất cả, cải trang thành nam đi về phía nam tìm kiếm cơ hội mới.
Nhưng nàng chỉ có thể chấp nhận số phận.
Tiêu Hề Hề “Vì Thư Hướng Mai không còn đường để đi, chỉ có thể liều một phen, nhưng cô thì khác, cô còn có người nhà làm chỗ dựa.”
Lý phi cười khổ nói “Đôi khi người nhà cũng chưa chắc đáng tin.”
Nàng dừng một chút, nhịn không được hỏi.
“Quan hệ giữa người và phụ thân người thế nào?”
Tiêu Hề Hề ngẩn người.
Hiển nhiên không ngờ đối phương đột nhiên hỏi chuyện này.
Có lẽ vì quá khó chịu, Lý phi kiềm không được, lại tự lẩm bẩm.
“Quan hệ giữa ta và cha ta thật ra cũng khá tốt, tuy cha ta là người rất cổ hủ bảo thủ nhưng ông ấy không trọng nam khinh nữ, đối xử với ta giống như các huynh đệ khác, những gì ta nên có, ông ấy cũng cho ta rồi, ông ấy cũng đã hoàn thành trách nhiệm cơ bản của một người cha.”
Tiêu Hề Hề thuận theo hỏi “Lúc này nên nhưng mà rồi phải không?”
Lý phi phối hợp mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại có cay đắng khó tả.
“Nhưng cha ta lại không muốn ta rời cung tái giá, ông ấy thà để ta chịu khổ trong cung, còn hơn để người khác chỉ trỏ gia tộc.”
Tiêu Hề Hề không biết làm sao khuyên nàng.
Vì quan hệ gia đình của nàng cũng rối ren, nàng thật sự không có tư cách dạy người khác phải làm gì.
Lý phi nghiêng người, lấy khăn tay lau khóe mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Truyện Dị Năng
“Xin lỗi, hình như ta nhiều lời rồi.”
Tiêu Hề Hề nói “Thật ra, quan hệ giữa ta và cha ta cũng không tốt, so với quan hệ của cha con cô thì tệ hơn nhiều.”
Lý phi sửng sốt.
Nàng ngước đôi mắt đỏ ửng, kinh ngạc nhìn Quý phi.
Tiêu Hề Hề thở dài “Nhưng hoàn cảnh nhà ta khác cô, từ nhỏ ta đã bị cha mẹ ruột bỏ rơi.”
Lý phi đờ người.
Nàng không thể tin hỏi “Người không phải là công chúa của Nam Nguyệt sao?”
Tiêu Hề Hề “Nói thật thì ta không phải con gái ruột của Nam Nguyệt vương, ta là con gái nuôi của bà ấy.”
Lý phi chợt hiểu, thì ra là vậy!
Nàng lập tức thấy đồng cảm, không ngờ thân thế của Quý phi cũng khổ vậy.
So với Quý phi, chút mâu thuẫn nhỏ giữa nàng và phụ thân chẳng là gì cả.
Nghĩ tới đây, Lý phi bỗng thấy dễ chịu hơn.
Con người là thế, chỉ cần thấy người khác khổ hơn mình, tâm lý sẽ được cân bằng, thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Hề Hề “Đây là bí mật, ta chỉ nói cô biết, cô đừng nói với ai.”
Lý phi gật đầu nói được.
Tiêu Hề Hề chậm rãi nói.
“Ta không biết cha cô là người thế nào nên không thể nhận xét gì. Cô là con gái của ông ấy, nên cô càng hiểu ông ấy hơn. Có những lời không cần người khác nói, trong lòng cô cũng tự rõ. Nếu cô còn quan tâm đến mối quan hệ cha con này thì cứ nói chuyện tử tế với ông ấy. Nói hết những suy nghĩ của cô, để ông ấy biết cô đang nghĩ gì. Nếu ông ấy thật sự quan tâm cô, chắc chắn sẽ nghĩ cho cô.”
Lý phi suy tư gật đầu.
Xe ngựa dừng lại trước cổng Lý gia.
Lý phi xuống xe, quay lại nhìn Quý phi trong xe, do dự một chút rồi hỏi.
“Người có muốn vào nhà uống tách trà không?”
Tiêu Hề Hề nói không cần.
Nghe vậy, Lý phi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nàng chỉ khách sáo thôi.
Nếu Quý phi đồng ý vào uống trà thật, Lý phi cũng không biết nên tiếp đãi thế nào.
Dù sao quan hệ của hai người bây giờ cũng có hơi kỳ lạ, nói là đối thủ thì không giống đối thủ, nói là bạn bè thì vẫn chưa tới.
Tiêu Hề Hề nói “Sau khi xong việc, cô tới Lưu Quang Các, chúng ta gặp nhau ở đó.”
Lý phi nói được.
Nàng đứng đó nhìn xe ngựa rời đi.
Người trong Lý gia không ngờ Lý phi đột nhiên trở về, bọn họ không kịp trở tay.
Quản gia hết sức lo sợ mời Lý phi vào trong.
Lý lão gia chạy vội tới, theo sau là một nhóm người, đều là người Lý gia.
Bọn họ nhìn thấy Lý phi định quỳ xuống hành lễ nhưng Lý phi đã ngăn lại.
Lý phi nhìn quanh không thấy mẫu thân, trong lòng càng bất an liền hỏi.
“Mẹ đâu?”
Mọi người nhìn về phía Lý lão gia.
Sắc mặt Lý lão gia không tốt, dường như không nghỉ ngơi đủ, có hơi mệt mỏi.
Ông cung kính đáp “Bẩm nương nương, gần đây vợ ta ngã bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Lý phi tức thì nôn nóng “Tại sao mẹ lại bệnh? Bệnh nặng lắm sao? Mau dẫn bổn cung đi thăm bà ấy.”
Lý lão gia xua tay bảo mọi người giải tán.
Ông dẫn Lý phi đến hậu viện.
Suốt đường đi, hai cha con không nói chuyện, sự im lặng cứ kéo dài.
Cảm giác này làm Lý phi rất khó chịu.
Thật ra nàng vẫn luôn kính trọng và yêu thương phụ thân, dù phụ thân lúc nào cũng nghiêm mặt, không dịu dàng thân thiết như mẫu thân nhưng nàng vẫn rất kính trọng ông.
Nhưng bây giờ, trong lòng nàng có hơi oán trách ông.
Trách ông tại sao không đồng ý cho nàng rời cung? Trách ông tại sao không chăm sóc tốt cho mẫu thân?
Lẽ nào với ông ấy, thể diện quan trọng đến vậy sao?
Lúc hai người rẽ chỗ ngoặt, Lý phi vô tình nhìn thấy nét mặt muốn nói lại ngập ngừng của phụ thân.
Vốn nàng muốn giả như không nhìn thấy, nhưng nàng nhớ tới lời của Quý phi.
Quý phi bảo nàng nói chuyện tử tế với phụ thân.
Lý phi mím môi đỏ mọng, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cha.”
Lý lão gia lập tức đáp “Nương nương có gì dặn dò?”
Lý phi “Đây là nhà chúng ta, người không cần khách khí như vậy.”
Lý lão gia cứng ngắc nói “Đây không phải khách khí, đây là lễ nghi, lễ nghi không thể bỏ.”
Lý phi thầm nghĩ, phụ thân vẫn nghiêm túc như vậy, không bao giờ biến đổi theo hoàn cảnh.
Chính vì tính cách không linh hoạt này mà ông ngồi ở chức Lễ bộ Thị lang mười năm vẫn không có hy vọng thăng chức.
Lý phi không muốn phí lời về chuyện nhỏ nhặt này nên trực tiếp hỏi.
“Có phải người có lời muốn nói với con không?”
Lý lão gia do dự một lúc mới nói “Quả thật ta có vài lời muốn nói với nương nương.”
Lý phi bước chậm lại, ra hiệu cho ông nói.
Lý lão gia “Ta biết người sống trong cung không tốt, nhưng dù người có rời cung, cũng chưa chắc có thể gả vào nhà tốt được nữa, nhất là đối với một phi tần rời cung như người, bên ngoài sẽ suy đoán người đã làm sai điều gì mới bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi cung?”
Lý phi “Con không quan tâm người khác nói gì.”
Lý lão gia lắc đầu “Trăm người ngàn ý, miệng đời đáng sợ.”
Lý phi nhếch môi “Nói đến cùng, người vẫn sợ ta làm tổn hại thanh danh Lý gia.”