Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 480




"Ta đổ tội cho Tiêu trắc phi, muốn ả thân bại danh liệt, ai bảo ả chiếm vị trí Trắc phi của ta? Nếu không phải do ả, ta đã là Trắc phi rồi!"

"Ta hạ độc Bạch trắc phi và Lý trắc phi, là hai ả đáng đời!"

"Bạch trắc phi giả vờ tốt bụng, nhưng thật ra là muốn lợi dụng ta, ả nghĩ ta không nhìn ra được ý nghĩ của ả sao? Lý trắc phi càng đáng ghét hơn, cố tình chế nhạo ta trước mặt mọi người, không chừa chút thể diện nào cho ta, không phải ả thấy ta thất sủng, cố ý làm ta ghê tởm sao?"

"Còn tại sao ta hạ độc mình... ha ha, vì ta muốn người tới thăm ta."

"Ta nghĩ, nếu ta sắp chết, người có thế nào cũng sẽ đến gặp ta một lần nhỉ?"

"Dù gì cũng một ngày làm phu thê, trăm ngày ơn nghĩa, trước đây người cũng từng thích ta, phải không?"

Đoạn lương đệ nói xong câu cuối cùng, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Nước mắt làm nhòe lớp trang điểm của nàng, cộng với ánh mắt gần như điên dại, khiến người khác thấy rùng rợn.

Triệu Hiền thấy vậy, sợ nàng sẽ làm hại Thái tử, nên lặng lẽ tiến lên hai bước, theo sát mọi hành động của nàng, chỉ cần nàng có bất kỳ hành động gì, sẽ bắt nàng ngay lập tức.

Lạc Thanh Hàn đối mặt với câu hỏi mang theo mùi máu này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cả ánh mắt cũng không thay đổi.

"Ta chưa từng thích nàng."

Đoạn lương đệ sững sờ.

Nàng lập tức điên dại hét lên "Không thể nào! Người nói dối! Nếu người không thích ta, sao lại triệu ta thị tẩm?!"

Lạc Thanh Hàn "Triệu nàng thị tẩm, không có nghĩa là ta thích nàng, cũng có thể là muốn lợi dụng nàng."

Hai mắt Đoạn lương đệ từng chút mở to, dường như chịu đả kích rất lớn, thân thể không khỏi bắt đầu run rẩy.

"Người vì lợi dụng ta, nên mới cố ý triệu ta thị tẩm?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, nhưng từ vẻ mặt thờ ơ của hắn có thể biết được đáp án.

Sợi dây cuối cùng trong lòng Đoạn lương đệ bỗng đứt đoạn.

Nàng chợt cười phá lên.

"Ha ha ha ha ha! Ta còn tưởng người ít nhất cũng từng thích ta, không ngờ người chỉ lợi dụng ta, thật nực cười! Ta dốc hết tâm sức làm liều, cuối cùng lại khiến bản thân trở thành trò cười!"

Nàng cười ngặt nghẽo, dường như đã hoàn toàn mất trí.

Những gì Lạc Thanh Hàn muốn biết cũng đã biết, không muốn dây dưa với nàng, bèn xoay người rời đi.

Đoạn lương đệ đột nhiên đứng thẳng dậy, giật trâm cài trên đầu, lao về phía Lạc Thanh Hàn!

"Ngươi đứng lại! Ngươi dựa vào đâu mà đối xử với ta như vậy? Dựa vào đâu mà cuộc đời ta lại nằm trong tay ngươi?!"

Triệu Hiền sớm đã có chuẩn bị, lập tức bước tới bắt người đè xuống đất.

Tay Triệu Hiền cực kỳ mạnh, dù Đoạn lương đệ vùng vẫy thế nào, cũng không thoát ra được.

Thường công công vội bước tới giật trâm cài trên tay nàng, sai người mang dây trói Đoạn lương đệ lại.

Nghinh Hương đờ người trước cảnh tượng này, không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngây ngốc đứng một bên, không dám động đậy.



Hai mắt Đoạn lương đệ đỏ bừng nhìn Thái tử, tuyệt vọng hét lên.

"Ta hận ngươi, ngươi hủy cả đời ta!"

Lạc Thanh Hàn dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, bình tĩnh nói "Nếu ban đầu nàng không muốn vào cung, cũng không ai ép buộc, là nàng tự nguyện nhảy vào đầm lầy này."

Đoạn lương đệ lúc này hoàn toàn điên rồi, bất chấp hét lên "Nếu đây là đầm lầy, vậy ngươi là cái gì?"

Lạc Thanh Hàn mỉm cười đầy ẩn ý.

"Nếu đây là đầm lầy, ta đương nhiên là bùn sống trong đầm lầy."

"Nàng nói nàng thích ta, nàng thích gì ở ta? Tướng mạo của ta hay thân phận của ta?"

"Bỏ đi tướng mạo và thân phận, ta thực chất chỉ là một vũng bùn."

"Nàng sẽ thích một vũng bùn chứ?"

Đoạn lương đệ không trả lời, nàng đã mất hết lý trí, chỉ biết dùng hết sức chửi rủa trút giận.

Nàng hận phụ mẫu người nhà đưa nàng vào cung, hận Hoàng đế chỉ điểm nàng cho Thái tử, hận Thái tử lợi dụng nàng.

1

Nàng hận tất cả mọi người, kể cả bản thân mình.

Lạc Thanh Hàn nói với Thường công công.

"Cho nàng ta chết thoải mái đi."

"Vâng."

Lạc Thanh Hàn thu hồi ánh mắt, đi thẳng ra khỏi Ninh Vũ Uyển.

Ban đầu vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của Đoạn lương đệ, nhưng sau đó tiếng chửi rủa giảm dần, rồi nhanh chóng biến mất.

Lạc Thanh Hàn lên xa giá, dưới bầu trời đầy sao, đi xuyên qua bóng tối đến cổng điện Thanh Ca.

Hắn xuống xe đứng trước cửa, nhìn ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong chiếu ra, hồi lâu không nhúc nhích.

Mãi đến khi Thanh Tùng chú ý động tĩnh bên ngoài, chạy ra kiểm tra mới biết Thái tử đến.

Thanh Tùng vội quỳ xuống "Nô tài thỉnh an Thái tử!"

Lạc Thanh Hàn "Tiêu trắc phi đâu?"

"Nương nương ở trong phòng, còn đang chờ người cùng dùng bữa."

Lạc Thanh Hàn nghe vậy, cảm giác như có một luồng nhiệt truyền vào lồng ngực vốn lạnh lẽo của mình, dần dần sưởi ấm cơ thể.

Tuy đêm lạnh dài dằng dặc, nhưng ít nhất vẫn có một người bằng lòng chờ hắn về ăn cơm.

Hắn duỗi đôi chân dài, chậm rãi bước vào điện Thanh Ca.

Tiêu Hề Hề thấy Thái tử đến, nàng vui mừng nhảy lên.



"Điện hạ, cuối cùng người cũng tới rồi, thần thiếp đợi người lâu quá chừng!"

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn môi nàng, vết thương bị cắn tối qua vẫn còn.

Hắn giữ chặt cằm nàng, xoa ngón tay cái lên môi nàng, nhẹ nhàng lau vết thương đã đóng vảy.

Cơ thể Tiêu Hề Hề bất giác run lên.

Lạc Thanh Hàn thấp giọng hỏi "Còn đau không?"

Tiêu Hề Hề thành thật trả lời "Không đau nữa."

"Vậy thì tốt."

Ngón tay cái của Lạc Thanh Hàn miết dọc theo khe môi của nàng, đút vào trong miệng nàng.

2

Tiêu Hề Hề:!!!

Nàng bị ngón tay đột nhiên xâm nhập làm sửng sốt, theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị một tay của Thái tử ôm lấy eo.

Tiêu Hề Hề muốn nói chuyện, nhưng khi vừa mở môi, một ngón tay khác lại đút vào.

Những ngón tay từ từ luồn vào trong miệng nàng.

Đôi môi bị ngón tay kéo căng không khép lại được, nước dãi không ngừng chảy ra.

Tiêu Hề Hề cảm thấy mình sắp điên rồi.

Nàng muốn dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay của đối phương ra, kết quả bị đối phương trêu chọc, đầu lưỡi bị kẹp chặt.

Tiêu Hề Hề quyết định dùng răng cắn mạnh ngón tay lộn xộn của hắn.

Nàng đặt tay lên ngực hắn, đẩy hắn ra, ra hiệu thế là đủ rồi.

Lạc Thanh Hàn khẽ cười, cuối cùng chậm rãi rút ngón tay về.

Tiêu Hề Hề vội lấy khăn tay lau nước dãi trên miệng, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ tức giận.

"Điện hạ, người thật quá đáng!"

Lạc Thanh Hàn cầm lấy khăn tay của nàng, lau sạch nước dãi trên ngón tay, chậm rãi nói "Ta còn có thể quá đáng hơn, nàng muốn thử không?"

Tiêu Hề Hề chưa kịp từ chối, hắn đã cúi đầu hôn nàng.

Môi Tiêu Hề Hề lần nữa bị chà đạp tàn nhẫn.

1

Lúc nàng được thả ra, môi sưng đỏ, vết thương đóng vảy lại bị rách, còn chảy máu.

Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng lau môi nàng.

Máu tươi kiều diễm nhuộm đỏ đôi môi nàng.