Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 270




Trước khi tiến cung, Đoạn lương đệ từng được mẫu thân dạy chuyện này, nàng biết lần đầu tiên hợp phòng sẽ để lại vết đỏ.

Vừa thấy hai vết máu, nàng biết đó là minh chứng để lại đêm qua khi hầu hạ Thái tử.

Tâm trạng nàng bỗng trở nên bay bổng.

Vốn nàng nghĩ Thái tử không thích mình, bây giờ xem ra không phải như vậy, Thái tử rất sủng ái nàng, nếu không tại sao muộn như vậy lại gọi nàng thị tẩm?

Sau khi xong việc còn giúp nàng mặc y phục gọn gàng.

Nam nhân chu đáo ân cần như vậy lại để nàng có được, nàng thật là may mắn.

Rồi nàng nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Có lẽ giấc mơ đó là một loại điềm báo, cho thấy tương lai nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ.

Nghinh Hương dẫn theo hai tiểu cung nữ đi vào, giúp Đoạn lương đệ thay y phục.

Đoạn lương đệ tò mò hỏi "Thái tử đâu?"

Nghinh Hương đáp "Trước khi trời sáng Điện hạ đã thượng triều rồi."

"Sao không gọi ta dậy?"

Nghinh Hương mím môi cười nói "Là Thái tử Điện hạ không cho nô tỳ đánh thức người, ngài ấy nói tối qua người rất mệt, bảo người nghỉ ngơi thêm một lát."

Đoạn lương đệ nghe vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đồng thời có chút đắc ý khó tả.

Xem đi, Thái tử thật sự rất thích nàng, còn không nỡ để nàng dậy sớm.

Lúc này, Mặc Họa và một vị Chú quan quản lý sinh hoạt hàng ngày bước vào.

Hai người hành lễ với Đoạn lương đệ trước, sau đó Mặc Họa đến bên giường, nhìn thấy vết máu đỏ.

Nàng không đổi sắc mặt thì thầm vài lời với Chú quan.

Chú quan lập tức ghi lại việc thị tẩm đêm qua của Đoạn lương đệ vào sổ ghi chép sinh hoạt của Thái tử.

Để đảm bảo huyết thống hoàng gia, từ Hoàng đế cho đến các hoàng tử đều sẽ có một Chú quan bên cạnh.

Những Chú quan này hàng ngày chịu trách nhiệm ghi lại sinh hoạt của các hoàng tử, bao gồm cả việc các hoàng tử sủng hạnh vị phi tần nào.

Đoạn lương đệ tắm rửa sạch sẽ, Mặc Họa mới tiến lên cung kính hỏi.

"Tiểu chủ muốn dùng bữa sáng ở đây? Hay về Ninh Vũ uyển?"

Đoạn lương đệ dè dặt nói "Ta về Ninh Vũ uyển dùng bữa."

Nàng vừa về Ninh Vũ uyển, ban thưởng của Thái tử cũng vừa tới.

Nhìn chiếc rương đầy trang sức châu báu trước mặt, Đoạn lương đệ vui mừng rạng rỡ.



Nghinh Hương và cung nữ thái giám chúc mừng Đoạn lương đệ được Thái tử sủng hạnh.

Trong Ninh Vũ uyển tràn đầy niềm vui.

......

Tuy Thái tử nói không nên thường xuyên đến điện Tiêu Phòng, nhưng hôm nay Tần Hi Nhã vẫn đến điện Tiêu Phòng thỉnh an Tần hoàng hậu.

Tần hoàng hậu hỏi "Hôm qua Thái tử có đến tìm con không?"

Tần Hi Nhã đè xuống chua xót trong lòng, cười nói "Tối qua Thái tử có tới điện Tích Vân."

Tần hoàng hậu không biết Thái tử ngồi chưa được bao lâu đã rời đi, bà còn tưởng tối qua Thái tử ở lại điện Tích Vân, bà rất hài lòng.

"Vậy thì tốt, con nhất định phải nắm bắt cơ hội, mau chóng sinh con nối dõi cho Thái tử, có con nối dõi rồi, vị trí Thái tử phi của con mới vững chắc."

Tần Hi Nhã ngậm đắng nuốt cay, đành gật đầu đáp "Thần thiếp xin ghi nhớ lời cô cô dạy."

Tần hoàng hậu lại hỏi "Đã dùng hương liệu đưa cho con chưa?"

Tần Hi Nhã "Dùng rồi."

"Vậy thì tốt, hương liệu đó là do bổn cung sai người đặc biệt điều chế, hiệu quả hẳn là rất tốt, con yên tâm dùng, nếu dùng hết, có thể đến chỗ bổn cung lấy."

Tần Hi Nhã nhớ đến lời Thái tử nói tối qua, càng thấy khó chịu hơn, có dùng nhiều hương liệu hơn, cũng không giữ chân được người nam nhân không yêu nàng.

Nàng nhẹ nhàng đáp "Cảm ơn cô cô, thần thiếp biết rồi."

Tần hoàng hậu "Còn mấy ngày nữa là Trung thu, trong cung bày gia yến, con có thể nhân cơ hội này trổ tài, để Thái tử càng thêm yêu con."

"Vâng."

Tần Hi Nhã về Đông cung, Tôn ma ma lập tức tiến lên hành lễ, sau đó thấp giọng nói.

"Nô tỳ đã phái người đi nghe ngóng, tối qua Thái tử Điện hạ rời khỏi điện Tích Vân thì trở về điện Lân Đức."

Tần Hi Nhã nghe vậy, trong lòng thoải mái hơn một chút.

Dù đêm qua không thị tẩm được, ít nhất cũng không để nữ nhân khác chiếm lợi.

Không ngờ, Tôn ma ma lại nói thêm một câu.

"Nửa đêm qua, Thái tử triệu Đoạn lương đệ đến thị tẩm."

Sắc mặt Tần Hi Nhã cứng đờ.

Nàng run giọng hỏi "Chuyện này thật sao?"

Thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, Tôn ma ma không đành lòng, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Tối qua, Đoạn lương đệ được triệu đến điện Lân Đức thị tẩm, sau đó qua đêm ở điện Lân Đức, đến tận rạng sáng hôm nay mới rời đi, sau đó ban thưởng của Thái tử cũng được đưa đến Ninh Vũ uyển, Đoạn lương đệ được sủng hạnh, hiện giờ người trong Ninh Vũ uyển rất đắc ý."



Tần Hi Nhã hoảng loạn.

Tối qua, Thái tử rõ ràng đã đến điện Tích Vân, lại đột nhiên rời đi, sau đó triệu Đoạn lương đệ đến thị tẩm.

Thái tử rõ ràng đang tát vào mặt nàng!

Từ nhỏ đến lớn, Tần Hi Nhã chưa từng chịu nhục nhã như vậy.

Tôn ma ma thấy vẻ mặt khó coi của nàng, liền an ủi "Tiểu chủ đừng buồn, Thái tử chưa chắc thật lòng thích Đoạn lương đệ."

Tần Hi Nhã hơi sửng sốt "Sao lại nói vậy?"

"Tiểu chủ, người quên rồi sao? Tối qua người dùng hương liệu mà Hoàng hậu nương nương đưa đến, hương liệu đó có tác dụng kích dục. Thái tử Điện hạ tuổi còn trẻ, ngửi hương nhất định sẽ có phản ứng. Thái tử muốn dập lửa, mới tạm thời triệu Đoạn lương đệ thị tẩm, nếu không với tính tình lãnh đạm của Thái tử, nửa đêm tại sao bất chợt triệu người đến thị tẩm? Vội vàng như vậy hiển nhiên là ý nghĩ nhất thời rồi."

Nghe Tôn ma ma phân tích, Tần Hi Nhã dần bình tĩnh lại.

Xem ra Đoạn lương đệ vớ được lợi, nàng ta mới được sủng hạnh.

Nghĩ tới đây, Tần Hi Nhã cười lạnh nói "Vận khí của Đoạn lương đệ tốt thật, nhưng không biết vận khí này sẽ kéo dài bao lâu?"

Trong điện Thanh Ca.

Tiêu Hề Hề đang dùng bữa sáng.

Bảo Cầm nhắc nhở "Nương nương, mấy ngày nay Thái tử Điện hạ không tới điện Thanh Ca, người có định đi thăm Điện hạ không?"

Tiêu Hề Hề thật sự không muốn ra ngoài, nhưng nàng nhớ lại những lới Thái tử nói đêm đó.

Tâm trạng của ngài ấy lúc đó rất không ổn, giống như đã tới cực hạn, có nguy cơ gục ngã bất cứ lúc nào.

Tuy Tiêu Hề Hề dùng một túi gấm tạm thời xoa dịu cảm xúc của ngài ấy, nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, không trị được gốc rễ.

Nàng sợ Thái tử nghĩ quẩn, làm chuyện ngu ngốc.

Do dự một lúc, nàng quyết định đi xem tình trạng hiện giờ của Thái tử.

Thấy Tiêu trắc phi gật đầu đồng ý, Bảo Cầm vô cùng kinh ngạc.

Theo hiểu biết của Bảo Cầm với Tiêu trắc phi, nàng phải từ chối mới đúng, dù sao nàng cũng là con cá muối lười vận động, ra ngoài đối với nàng là chuyện rất phiền phức.

Không ngờ hôm nay nàng dễ dàng đồng ý đến thăm Thái tử như vậy.

Bảo Cầm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nàng thấy an ủi vì khuê nữ ngốc của mình cuối cùng đã hiểu chuyện rồi.

"Nô tỳ đi chuẩn bị bánh ngọt, lát nữa người có thể mang cho Thái tử nếm thử."

Tiêu Hề Hề vội nói "Nhớ làm nhiều một chút!"

Bảo Cầm đáp vâng.