Vượt qua giống loài, vượt qua giới tính, vượt qua tuổi tác.
Dù sao trong những quyển truyện kỳ lạ này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Trên mặt Lạc Thanh Hàn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng vành tai lại hơi ửng đỏ.
Hắn đọc qua vô số điển tịch, cũng chưa từng thấy sách nào dâm loạn như vậy!
Đúng là không biết xấu hổ, làm mất mặt người đọc sách!
Hắn nghiêm túc hỏi "Nàng lấy đâu ra mấy quyển sách này?"
Tiêu Hề Hề như học sinh làm sai chuyện, cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Năm ngoái thần thiếp vào cung, lén mang vào."
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Đây đều là sách cấm, nàng tự ý mang vào cung, phải chịu phạt."
Tiêu Hề Hề chắp tay cầu xin "Xin Điện hạ đừng nói với người khác, được không?"
"Ta có thể không nói với người khác."
Tiêu Hề Hề vui mừng, nhưng chưa vui được bao lâu, đã nghe Thái tử nói tiếp.
"Nhưng, ta phải tịch thu toàn bộ số sách này."
Tiêu Hề Hề như bị sét đánh, mắt hạnh mở to "Tịch... tịch thu toàn bộ?"
Trong thế giới không có máy tính và di động này, mấy quyển sách này là món ăn tinh thần của nàng, nếu bị tịch thu hết, nàng phải làm gì để giết thời gian đây?
Dù là cá muối, thì thỉnh thoảng sau bữa cơm vẫn phải dành chút thời gian giải trí chứ!
Tiêu Hề Hề khuỵu xuống, ôm đôi chân dài của Thái tử, bắt đầu khóc ròng rã.
"Điện hạ, thần thiếp cầu xin người, tha cho mấy quyển truyện này đi, bọn chúng chỉ là trẻ con thôi mà!"
Lạc Thanh Hàn bất động "Con của nàng quá nhiều rồi, ta không quan tâm."
Có vẻ như chiêu trẻ con này không hiệu quả rồi.
Tiêu Hề Hề tức thì thay đổi trạng thái, từ khóc ròng rã thành nhỏ giọng nức nở.
"Từ nhỏ thần thiếp được đưa lên núi, không có cha mẹ thương yêu, mỗi lần thấy cả nhà người ta quây quần ấm cùng, trong lòng thần thiếp cô đơn lạnh lẽo, thần thiếp chẳng còn cách nào, đành ký gửi sức sống của mình vào mấy quyển truyện này. Nếu Điện hạ tịch thu hết, thần thiếp sẽ mất đi nơi gửi gắm sức sống, thần thiếp sống không bằng chết, người nỡ lòng nhìn thần thiếp mỗi ngày phải sống trong đau khổ trống vắng lạnh lẽo sao?"
Lạc Thanh Hàn "......"
Tiêu Hề Hề ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt ngấn nước nhìn hắn, đôi mắt hạnh đầy sự cầu xin.
Lạc Thanh Hàn "Buông tay."
Tiêu Hề Hề ôm chặt đùi hắn "Không buông."
"Còn không buông, đêm nay không cho nàng ăn thịt."
Tiêu Hề Hề nghẹt thở "Điện hạ, người uy hiếp thần thiếp?"
Lạc Thanh Hàn không hề cảm thấy làm vậy sẽ vô sỉ thế nào, rất bình tĩnh nói.
"Là nàng uy hiếp ta trước, ta chỉ dùng cách của nàng đáp trả nàng thôi."
Tiêu Hề Hề muốn ăn thịt, nhưng cũng không nỡ mấy quyển truyện.
Nàng không chọn được, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lạc Thanh Hàn tiếp tục "Không chỉ tối nay, cả ngày mai ngày kia cũng không được ăn thịt."
Tiêu Hề Hề không chịu được nữa, bật khóc nức nở.
"Điện hạ xấu quá!"
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Còn không buông tay?"
Tiêu Hề Hề khóc lóc buông đôi chân dài của hắn, trơ mắt nhìn hắn tịch thu toàn bộ.
Giữa món ngon và truyện, nàng vẫn chọn vế phía trước.
Món ăn tinh thần quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng no bụng.
Vì bị tịch thu hết sách truyện, Tiêu Hề Hề ủ rũ cả buổi chiều.
Nàng nằm ngửa trên ghế sập mềm mại, thẫn thờ nhìn đỉnh phòng, giống như xác cá muối bị hút cạn linh hồn.
Từ đầu đến chân, nàng toát ra khí ai oán gọi là "ta sắp chết rồi".