Để chăm sóc Hề Hề và Thái tử trong bụng nàng tốt hơn, Lạc Thanh Hàn đặc biệt chọn ra hai ma ma dưỡng sinh đưa đến cạnh Hề Hề.
Hai ma ma dưỡng sinh này, một người họ La, một người họ Tịch.
La ma ma và Tịch ma ma đều là người già trong cung, từng hầu hạ các phi tần mang thai, có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai.
Các bà đã sớm nhận được tin, biết Quý phi rất nhanh sẽ được sắc phong làm Hoàng hậu, cho nên sau khi đến cung Vân Tụ, các bà không dám thất lễ, càng không dám ỷ vào lai lịch của mình để khoe mẽ.
Cả hai người đều làm việc chăm chỉ, hy vọng nhân cơ hội này thể hiện khả năng của mình để sau này có thể được giữ lại trong cung Vân Tụ làm việc.
Sáng sớm, Lạc Thanh Hàn lần nữa đề cập chuyện lập hậu trước mặt văn võ bá quan.
Vẫn có người phản đối.
Lý do mà bọn họ phản đối về cơ bản chỉ có một —
Nữ tử ngoại tộc không thể làm Hoàng hậu!
Lạc Thanh Hàn nhìn triều thần phía dưới, lạnh lùng nói.
“Có một chuyện mà các khanh có thể vẫn chưa biết.
Sau khi nội chiến ở Nam Nguyệt kết thúc, Quý phi đã dùng thân phận công chúa Nam Phượng kế thừa vương vị của Nam Nguyệt vương.
Cũng tức là nói, Quý phi hiện giờ là quốc vương Nam Nguyệt.
Đường đường là quốc vương, vượt ngàn dặm xa xôi gả cho trẫm, lẽ nào chỉ xứng làm phi tần của trẫm thôi sao?
Các vị ái khanh thấy có hợp lý không?”
Mọi người có mặt sững sờ.
Bọn họ chỉ biết Quý phi đã về Nam Nguyệt, đoán là vì nội chiến ở Nam Nguyệt, nhưng bọn họ không ngờ Quý phi lại kế thừa vương vị.
Nếu Quý phi vẫn chỉ là công chúa của Nam Nguyệt, sau khi gả đến Đại Thịnh quả thật chỉ có thể làm phi tần. Nhưng bây giờ nàng đã là Nam Nguyệt vương, thân phận của nàng đã khác trước kia, nếu vẫn để nàng làm phi tần, quả thật có hơi sỉ nhục người ta.
Tuy Nam Nguyệt chỉ là một nước nhỏ bé xa xôi, nhưng dù sao vẫn là một nước.
Quốc vương của người ta đích thân gả qua đây, không cho danh phận vợ cả quả thật là không ổn.
Các triều thần đang lầu bầu Quý phi không xứng làm Hoàng hậu đều có hơi ngượng, không dám tùy tiện nói gì nữa.
Cũng có người suy nghĩ rất nhanh, lập tức đứng ra nói.
“Nếu Nam Nguyệt vương muốn gả sang đây làm Hoàng hậu, vậy của hồi môn thì sao?”
Những người khác vừa nghe thấy, tức thì có sức sống trở lại.
Đúng vậy, nếu muốn danh chính ngôn thuận gả qua đây làm Hoàng hậu, thì chắc chắn phải mang theo của hồi môn tới.
Ở Nam Nguyệt có rất nhiều đồ tốt, thứ khác không nói, chỉ nói về hai hồ muối lớn mà vô số người thèm muốn.
Tuy không thể di chuyển hồ muối, nhưng sản lượng của hồ muối có thể di chuyển được. Chỉ cần Nam Nguyệt vương có thể mang tất cả muối sản xuất trong hồ muối đến Đại Thịnh, thế thì Đại Thịnh có thể kiếm được bộn tiền từ việc bán muối.
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nếu các khanh đã nhắc đến của hồi môn, vậy tiện thể bàn về sính lễ luôn đi, chúng ta là một nước lớn, sính lễ đưa ra cũng không thể ít hơn của hồi môn của một nước nhỏ phải không?”
Lời này giống như gáo nước lạnh, tức thì dập tắt phấn khích của mọi người.
Bọn họ chỉ lo nghĩ chiếm lợi của người ta, lại quên mất phía bên mình cũng cần đưa sính lễ.
Đưa qua đổi lại như vậy, Đại Thịnh chẳng những không chiếm được lợi, cuối cùng còn có khả năng bỏ ra một khoản tiền lớn.
Ai lại muốn mua bán lỗ vốn chứ?
Các triều thần đề xuất của hồi môn lặng lẽ lui về chỗ.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Những người khác cũng hậm hực ngậm miệng.
Triều đường rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Các triều thần xem như đã nhìn ra Hoàng đế thiên vị Quý phi, chỉ cần Hoàng đế còn ở đây, bọn họ không thể moi được bất kỳ lợi ích nào từ Quý phi.
Sau khi buổi thượng triều kết thúc, các đại thần Nội các theo Hoàng đế đến ngự thư phòng.
Lạc Thanh Hàn ngồi phía trên, tư thế thẳng tắp như tùng xanh, ánh mắt sâu thẳm nhìn năm đại thần Nội các trước mặt, lạnh giọng nói.
“Các khanh có gì muốn nói thì nói đi, ở đây không có người ngoài, các ái khanh có thể thoải mái nói chuyện.”
Năm đại thần Nội các lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, Phùng các lão là người lớn tuổi nhất đứng ra đại diện, chậm rãi nói.
“Bệ hạ yêu thương Quý phi, đây là chuyện riêng của bệ hạ, người ngoài như vi thần không tiện nói gì.
Nhưng, lập hậu không phải trò trẻ con, Hoàng hậu không chỉ liên quan đến thể diện của Đại Thịnh, còn liên quan đến bình yên của cả hậu cung, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc lựa chọn người kế thừa hoàng vị.
Tuy Quý phi bây giờ đã là Nam Nguyệt vương, nhưng nàng cũng không thể thay đổi thân phận nữ tử ngoại tộc.
Bệ hạ, người xưa vẫn nói, không phải tộc ta, ắt sẽ khác lòng, mong bệ hạ suy nghĩ lại!”
Lạc Thanh Hàn “Ý của khanh là, Quý phi sẽ phản bội trẫm, phản bội Đại Thịnh?”
Phùng các lão nói “Bệ hạ và Quý phi có tình cảm sâu đậm, Quý phi tất nhiên sẽ không phản bội ngài, nhưng với mức độ sủng ái của bệ hạ dành cho Quý phi, sau này đợi Quý phi sinh hạ hoàng tử cho ngài, ngài rất có khả năng sẽ lập hoàng tử đó làm Thái tử, nhưng trong người hoàng tử đó không chỉ mang dòng máu của Đại Thịnh, mà còn có một nửa dòng máu của Nam Nguyệt, ngài thấy để hoàng tử mang dòng máu ngoại tộc kế thừa hoàng vị có phù hợp không?”
Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng hiểu ý của ông.
Vị Phùng các lão này không quan tâm ai sẽ trở thành Hoàng hậu, ông chỉ quan tâm con trai của ai sẽ là Hoàng đế tiếp theo.
Đúng là cáo già, nghĩ cũng xa thật.
Lạc Thanh Hàn “Nếu nói đến chuyện hoàng tử, trẫm vừa hay có một tin tốt muốn nói với các khanh, Quý phi đang mang thai.”
Năm đại thần Nội các ngạc nhiên, sau đó vui mừng khôn xiết.
Tất cả đều chắp tay cúi đầu, đồng loạt chúc mừng Hoàng đế.
“Chúc mừng bệ hạ!”
Hoàng đế năm nay đã hai mươi ba, đừng nói con trai, cả một người con gái cũng không có, đúng là chuyện lạ.
Tuy mọi người ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng đều âm thầm suy đoán, băn khoăn không biết Hoàng đế có phải có vấn đề gì trong khả năng sinh dục không?
Nếu Hoàng đế thật sự không thể sinh con thì ai sẽ kế thừa hoàng vị?
Đây là vấn đề quan trọng liên quan đến giang sơn Đại Thịnh.
Vốn bọn họ còn đang lo, sợ không có ai kế thừa hoàng vị, nhưng giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Quý phi có thể mang thai, điều đó có nghĩa Hoàng đế không có vấn đề gì trong khả năng sinh dục.
Nhưng đồng thời, bọn họ cũng hơi lo lắng, lỡ như Quý phi sinh ra một tiểu hoàng tử, Hoàng đế phút chốc ấm đầu muốn phong con trai của Quý phi làm Thái tử thì sao? Trữ quân Đại Thịnh sao có thể mang dòng máu ngoại tộc?
Lạc Thanh Hàn biết rõ bọn họ đang nghĩ gì, cười lạnh nói.
“Các khanh ở đây lo trước tính sau, sợ con của Quý phi chiếm ngôi vị trữ quân.
Lại không biết người Nam Nguyệt đã thỏa thuận với Quý phi, sau này khi con của Quý phi ra đời, dù là trai hay gái đều có thể kế thừa vương vị của Nam Nguyệt vương.
Nếu người Nam Nguyệt biết chúng ta không muốn con trai của Quý phi làm trữ quân, e là bọn họ mừng còn không kịp.
Người Nam Nguyệt đã chuẩn bị tiếp nhận hoàng tử công chúa rồi.
Một khi phía Nam Nguyệt biết Quý phi hạ sinh một đứa con, nhất định sẽ phái sứ đoàn đến Thịnh Kinh đón người ngay lập tức.”
Năm đại thần Nội các sững người.
Phùng các lão lạc giọng nói “Người Nam Nguyệt sao có thể như vậy? Đó là hoàng tử công chúa của Đại Thịnh chúng ta, tại sao lại phải giao cho Nam Nguyệt?”
Bọn họ không muốn con trai của Quý phi làm trữ quân là một chuyện, nhưng người khác muốn cướp con của Quý phi lại là chuyện khác.