Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1066




Tiêu Hề Hề tưởng Uất Cửu sẽ từ chối, nhưng gã lập tức đồng ý.

“Không thành vấn đề.”

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Tiêu Hề Hề.

Nàng sửng sốt một lúc rồi nói “Ngươi nghiêm túc đấy à?”

Uất Cửu “Đương nhiên, ta nói được làm được, cởi dây trói thôi mà, đây, ta lập tức cởi cho cô.”

Gã vừa nói vừa rút hai cây kim bạc.

Gã nhanh chóng đâm kim bạc vào người Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề sửng sốt, sau đó tức giận hỏi.

“Ngươi đang làm gì?”

Uất Cửu đặt bánh nướng sang một bên, giúp nàng cởi trói, thản nhiên nói.

“Để tránh cô chạy trốn, ta phải tạm thời phong ấn huyệt đạo của cô.”

Tiêu Hề Hề cảm nhận kỹ lưỡng, phát hiện nội lực không dùng được nữa!

Nàng tức giận trừng mắt “Ngươi lại giở trò này!”

Lần trước gã dùng kim bạc phong ấn huyệt đạo của nàng, hại nàng suýt thì mất mạng, lần này vẫn giở trò này.

Uất Cửu ngồi xuống, lại chui vào trong chăn.

“Đừng trách ta không nhắc nhở cô, đừng dùng nội lực cưỡng ép đả thông huyệt đạo, lần trước cô có thể giữ mạng là vì cô may mắn, nhưng cô không thể bảo đảm lần nào cũng may mắn như vậy.”

Tiêu Hề Hề mài răng, âm thầm ghi sổ món nợ này.

Sau này tìm được cơ hội, nàng nhất định phải đánh tên này một trận!

Nàng xoa xoa cổ tay đau nhức, cầm bánh nướng bên cạnh lên, cắn một miếng thật lớn.

Một cái bánh nướng nhỏ không đủ để nàng nhét kẽ răng.


Nàng cắn hai ba miếng đã ăn hết.

Uất Cửu cười như có như không “Cô không sợ ta bỏ thuốc vào bánh nướng sao?”

Tiêu Hề Hề nhếch khóe miệng, cố ý dùng giọng điệu ghê tởm nói.

“Ây da người ta sợ quá à, cầu xin ngươi đừng bỏ thuốc người ta mà.”

Uất Cửu “……”

Tiêu Hề Hề trợn mắt.

Uất Cửu lại cười “Cô buồn cười thật.”

Tiêu Hề Hề lười để ý đến gã, giơ tay kéo mũ trùm đầu lên, sau đó quấn chặt áo choàng chuẩn bị ngủ một giấc.

Uất Cửu đột nhiên hỏi.

“Cô còn nhớ giao dịch của chúng ta không?”

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn gã.

Uất Cửu “Chúng ta đã thỏa thuận, ta trả lời cô ba vấn đề, cô sẽ giúp ta tìm cha ruột, hiện giờ cô còn một vấn đề cuối cùng.”

Tiêu Hề Hề “Ta hiện giờ không có gì muốn hỏi ngươi.”

Uất Cửu “Cô không muốn biết cha ta ở đâu sao?”

Tiêu Hề Hề “Chẳng phải bây giờ ngươi đang dẫn ta đi tìm cha ngươi sao? Dù sao cũng sẽ sớm gặp được lão, ta cần gì phải hỏi ngươi?”

Uất Cửu sửng sốt một lát, sau đó lập tức phản ứng.

Gã buột miệng nói “Cô cố ý? Cố ý để ta bắt cô đi, chỉ để ta dẫn cô đi gặp môn chủ Thiên Môn!”

Tiêu Hề Hề thẳng thắn thừa nhận “Đúng vậy.”

Mắt Uất Cửu lập tức tối sầm.

“Cô đang lợi dụng ta.”

Tiêu Hề Hề thẳng thắn nói “Ngươi muốn lợi dụng ta lấy công chuộc tội, ta lợi dụng ngươi đến gặp môn chủ Thiên Môn, cũng như nhau thôi.”

Uất Cửu chăm chăm nhìn nàng, lúc sau mới nói.

“Cô còn dám thừa nhận, không sợ bây giờ ta giết cô sao?”

Tiêu Hề Hề không trả lời mà hỏi “Nếu ta chết, ai sẽ dẫn ngươi đi tìm cha ruột?”

Uất Cửu không nói nên lời.

Gã thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng lặp lý luận.

Gã đang ở trong vòng tròn kỳ lạ này, dù gã có lựa chọn thế nào thì kết quả cuối cùng cũng sẽ như Tiêu Hề Hề muốn.

Nữ nhân này chắc chắn đã sắp xếp mọi chuyện, nên mới cố tình đề nghị giao dịch với gã.

Nàng cố tình nói về thân thế của gã, khơi dậy tò mò của gã, rồi dùng tò mò của gã ép gã đi theo hướng nàng đã định.

Uất Cửu nhận ra mình đã đánh giá thấp nữ nhân này.

Nàng thông minh hơn những gì gã nghĩ.

Uất Cửu “Ta biết cô muốn tìm môn chủ Thiên Môn, ta có thể dẫn cô đi gặp ông ấy, nhưng trước đó, cô phải giúp ta tìm được cha mẹ ruột của ta.”

Tiêu Hề Hề cạn lời.


Tên này phản ứng nhanh thật, mới nhận ra mục đích của nàng, lập tức thay đổi chủ ý, dùng thứ nàng muốn nhất thương lượng với nàng.

Chẳng qua đây cũng là chuyện nằm trong dự đoán của Tiêu Hề Hề.

Nàng gật đầu nói được.

Uất Cửu thấy nàng đồng ý nhanh như vậy, không khỏi lại nghi ngờ.

“Có phải cô lại đào cái hố khác chờ ta nhảy vào?”

Tiêu Hề Hề ngây thơ cười “Yên tâm, ta là người giữ chữ tín, nếu ta đã hứa giúp ngươi tìm cha mẹ, ta nhất định sẽ làm.”

Uất Cửu hơi nghi ngờ “Hy vọng là vậy.”

Tiêu Hề Hề chìa tay về phía gã “Còn gì để ăn không?”

Uất Cửu “Trước đó chẳng phải cô cứng rắn lắm sao? Sao bây giờ lại chủ động xin ăn?”

Tiêu Hề Hề tự tin nói “Nếu ta không cứng rắn, ngươi có giúp ta cởi dây trói không?”

Kết quả dây trói cởi ra, Uất Cửu lại phong ấn huyệt đạo của nàng.

Nàng cũng không biết mình thế này là lời hay thiệt nữa.

Uất Cửu mở túi bên cạnh lấy hai cái bánh.

Tiêu Hề Hề cầm bánh đặt trên lửa nướng nóng rồi ăn từng miếng lớn.

Ăn xong nàng lại chìa tay ra.

“Còn nữa không?”

Uất Cửu “……”

Gã bắt về một thùng không đáy à?

Gã mặt không biểu cảm lấy ra thêm hai cái bánh.

Lần này Tiêu Hề Hề ăn xong, vẫn thấy ăn chưa đã.

Nhưng nàng biết thế đã đủ, lông cừu phải nhổ từ từ, không thể nhổ hết trong một lần.

Nàng liếm ngón tay, không nói gì nữa.

Uất Cửu ngáp một cái, tựa lưng vào cột ngủ thiếp đi.

Tiêu Hề Hề liếc gã một cái.


Thấy gã đã ngủ, nàng lặng lẽ đứng dậy.

Vừa bước ra ngoài, nàng liền nghe Uất Cửu thấp giọng hỏi.

“Cô đi đâu?”

Tiêu Hề Hề quay đầu lại nhìn gã, phát hiện gã đã mở mắt từ lúc nào.

Tính cảnh giác của tên này quá nhạy, dù là ngủ cũng chỉ ngủ chập chờn, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ lập tức tỉnh dậy.

Tiêu Hề Hề chỉ tay ra phía ngoài “Ta muốn ra ngoài đi nhà xí.”

Uất Cửu cười như có như không “Cô có thể giải quyết ở đây, ta nhắm mắt không nhìn.”

Tiêu Hề Hề lịch sự từ chối “Ta vẫn chưa sống thoáng như vậy.”

Uất Cửu buông chăn, đứng dậy vươn vai.

“Đi thôi, ta sẽ đi cùng cô.”

Tiêu Hề Hề “Không cần, ta không đi xa, quay lại nhanh thôi.”

Uất Cửu nhướng mày nhìn nàng “Nếu cô cứ rề rà như vậy, ta nghi ngờ liệu cô có muốn nhân cơ hội chạy trốn không.”

Tiêu Hề Hề “Ta còn đang đợi ngươi dẫn ta đi tìm môn chủ Thiên Môn, sao nỡ bỏ ngươi chạy trốn?”

“Nói vậy, cô rất không nỡ xa ta?”

Lúc Uất Cửu nói lời này, gã cố ý kéo dài cao độ của từng từ, vô cớ tăng thêm một chút ám muội trong câu.

Tiêu Hề Hề trợn mắt “Ngươi thích theo thì theo, dù sao chân cũng mọc trên người ngươi.”

Nàng sải bước ra ngoài.

Uất Cửu chậm rãi đi theo nàng.

Giữa hai người giữ khoảng cách không gần không xa.