Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 47: Đã chết cũng chỉ có thể chạy




“Đi, ngài trước hết mời.”

Hắn vươn tay cung kính nói một câu mời.

“Đúng rồi,” Sau đó hắn nghĩ tới một cái gì, cũng nhanh chóng cất bước đuổi kịp tiến đến.

“Không biết ngài lão đã bao nhiêu niên kỷ?” Trông hắn ta tuổi trẻ như thế, cũng không biết ngày thường hắn ta bảo dưỡng như thế nào? Nếu thật sự là có phương pháp bảo dưỡng tốt như vậy, hắn cũng muốn cầu cho nương một cái, làm nương hắn cũng bảo dưỡng được mĩ mạo của tuổi trẻ.

“Lão phu……”

Mặc phong sờ sờ cái cằm bóng loáng của chính mình.

“Ân, lão phu năm nay một mười có một.”

Vũ Văn Húc khóe mắt dùng sức run rẩy một chút, thật muốn một chân đem Mặc Phong trước mặt đá vào trong hồ đi. Này là đang đùa giỡn hắn có phải hay không?

Thôi, xem ở mặt mũi của vị kia, hắn cũng không thèm cùng tên này so đo. Dù sao nói đi nói lại, tên này cũng vừa mới giúp hắn một đại ân. Nói cách khác, nếu không có Mặc Phong, tiểu cô nương A Ngưng kia rất có thể bây giờ đã chết rồi.
Ở phía trong phòng, Hà ma ma khóc lóc ở một bên, một bên cẩn thận cầm khăn ướt lau mặt cho Thẩm Thanh Từ. Khắp người nàng đêù là máu, bộ y phục mới thay sáng nay bên trên cũng đã nhuộm đầy máu đỏ.

Nàng mới có bao lớn a? Như thế nào lại chảy nhiều máu như vậy? Còn may bà không tận mắt nhìn thấy tình cảnh lúc đó, cả một phòng đều là máu. Thẩm Thanh Từ tựa như tắm trong vũng máu, dường như máu trong thân thể đều muốn chảy cạn.

Lúc này đây có thể nhặt về một lần mạng, thật sự không dễ dàng.

"Tỷ nhi của ta, ngươi như thế nào lại gặp nhiều tai nạn như vậy?" Hà ma ma lại lau nước mắt của chính mình. Trước kia bà còn nói tỷ nhi nhà mình là người có vận khí, đại nạn không chết, về sau tất hạnh phúc đến cuối đời. Chính là bây giờ bà cảm giác, tỷ nhi của bà, đời này là vì chịu khổ mà đến.
4 tuổi nàng đã không còn nương, hiện tại lại bị trọng thương như thế?

"Tiểu thư tốt của ta, nếu người ở trên trời thật sự có linh, xin phù hộ cho tỷ nhi, đừng để nàng chịu khổ thêm nữa. Nếu người còn ở trên đời, biết nữ nhi bị thương như vậy, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào a."

"Mùi hương sữa trên người tỷ nhi nhà chúng ta như thế nào đã không còn nữa."

Hà ma ma khổ sở nói, vốn dĩ tỷ nhi nhà nàng trên người luôn có một cỗ mùi hương sữa ngọt ngào, thật tốt a,về sau nàng trưởng thành, sẽ giống tiểu thư trước kia, thân mang mùi thơm lạ lùng. Nhưng là hiện tại, chỉ có thể ngửi thấy mùi của thảo dược đắp trên người, đã không còn mùi hương thơm sữa ngọt ngào nữa rồi.

Cái lão bà kia thật sự đáng phải bị chém ngàn đao, bà nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Về phía Thẩm gia nơi đó,tướng quân phủ bọn họ bên này không ai ngủ, chắc rằng ở bên đó bọn họ cũng vậy. Trừ những hài tử không hiểu chuyện ở bên ngoài, lúc này đây bọn họ cũng đều lo sợ đến thức trắng đêm.

“Nương, ngươi như thế nào lại có thể làm chuyện như vậy?” Thẩm lão đại vừa nghe nói việc này, cũng đều là bị dọa tới hai chân nhũn ra. "Hiện tại Thẩm Định Sơn còn ở biên quan, nếu hắn đã trở lại, hắn nhất định sẽ gϊếŧ chúng ta."

Khi hắn nói những lời này, đều có thể cảm nhận được cổ của chính mình lành lạnh, run cả người. Tính tình của Thẩm Định Sơn sao bọn họ còn không hiểu, hắn coi đứa bé kia còn quan trọng hơn cả sinh mạng của bản thân. Lúc này đây hắn thật không dám tưởng tượng, nương mình thế nhưng lại làm ra sự tình to gan lớn mật như vậy. Thật sự bây giờ toàn gia bọn họ đều muốn bị xui xẻo theo.
“Ta cũng không nghĩ a, ta cũng không nghĩ tới,” Thẩm lão phu nhân hiện tại cũng là vô lực ngồi ở trên ghế. Trái tim hiện tại cũng bị doạ đến đập nhanh liên hồi.

Bà đâu biết được cái hài tử kia sẽ chơi kéo, lại đem chính bản thân mình đâm bị thương. Bà muốn đồ vật bên kia, sẽ không ngốc đến muốn mạng của hài tử kia. Nếu nhân gia mà mất mạng, e là sinh mệnh của bà cũng không còn.

Bà bất quá chỉ muốn đem đứa nhỏ kia đưa qua bên này ở mấy ngày, làm nàng thân thiết với người bà bác này. Đến lúc đó bà lại khéo léo dỗ dành nàng, còn không phải là có thể đem tiền bạc bên kia mang đến bên này sao.

Chính là ai biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.

“Kia hiện tại phải làm sao bây giờ?” Bà hiện tại đều là hoang mang lo sợ hỏi Thẩm lão đại.“Nếu không chúng ta đầu tiên là dọn đi thôi?”
“Dọn đi?” Thẩm lão đại dùng sức hộc ra một hơi, thật sự cảm giác nương của mình càng ngày càng ngu xuẩn, vẫn là nói người già ăn muối nhiều, chính là nương hắn ăn đến đã không còn có đầu óc nữa.

“Nương, chúng ta có thể dọn tới nơi nào đi, này không phải là chạy án sao? Lại nói hoà thượng chạy được nhưng miếu thì không, chúng ta cả một đại gia đình, còn có thể hướng nơi mào chạy?"

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Thẩm lão phu nhân ngày thường nhìn thì có vẻ rất khôn khéo, cũng là thích khắp nơi thể hiện phong thái của lão phu nhân, nói cái này chướng mắt, cái kia chướng mắt. Nhưng là khi gặp được đại sự, liền ngay lập tức bối rối không biết làm thế nào?

Bản thân bà cũng không phải là người có thể suy tính đại sự. Nói cách khác, hiện tại bà cũng chỉ có thể dựa vào người khác để sinh hoạt, mong sớm làm nhi tử của chính mình thành tài.
“Án binh bất động đi,” Thẩm lão đại hiện tại cũng là không nghĩ ra được cái biện pháp gì, “Ngày mai ta sẽ hỏi thăm xem một chút, nhìn xem hài tử kia như thế nào? Nếu là không có việc gì mà nói, như vậy chúng ta liền có thể tránh được một kiếp. Dù Thẩm Định Sơn có trở lại, nhiều nhất chính là sinh khí mất mấy ngày, mắng chúng ta một hồi thôi."

"Vậy nếu là đã chết?"

Thẩm lão phu nhân chính là lo lắng cái này. Bà không biết bản thân mình đang sợ cái gì, người cũng không phải do bà làm bị thương. Là hài tử kia tự mình chơi kéo, tự cắt bị thương chính mình, cho dù có oán cũng không oán đến trên người bà. Nhưng là hiện tại mọi người đều đổ lỗi cho bà, nghĩ đến nếu Thẩm Định Sơn kia trở về cũng sẽ đem tất cả sự tình này đều tính lên trên người bộ xương già này của bà.
“Đã chết, chúng ta cũng chỉ có thể chạy.”

Thẩm lão đại vô lực rũ bả vai. Thẩm lão phu nhân nghe vậy cũng là đổ mồ hôi cả khuôn mặt. Hiện tại bà cũng chỉ có thể cầu mong cái oa nhi kia không có sự tình gì đi. Đúng vậy, chỉ cần không chết liền tốt. Chỉ cần không chết, về sau bà sẽ cách xa cái hài tử kia ra. Mà cái nữ oa Thẩm Thanh Từ kia, từ lúc sinh ra đã như muốn đối đầu với bà, với cả nhà bọn họ.

Chỉ cần gặp nàng, là bà sẽ không gặp được chuyện gì tốt. Lần trước chính là chuyện con thừa tự. Vì nàng xen vào, Phi ca nhi không thể trở thành con vợ cả của tướng quân phủ, những cái của hồi môn của Lâu Tuyết Phi cũng không còn. Bây giờ nàng ta lại ngu xuẩn đem chính bản thân làm bị thương đến sắp chết. Không chết thì tốt, nếu nàng ta thật sự chết rồi, bà có khả năng liền sẽ phải chôn cùng.
Hài tử kia nhất định là yêu vật. Đúng vậy, chính là yêu vật. Bằng không một cái hài tử sao lại có một đôi mắt như vậy. Mỗi khi chỉ cần bà nghĩ tới một đôi mắt to đen, thâm trầm mà lãnh ngạo kia của Thẩm Thanh Từ, da đầu bà liền không nhìn được mà tê dại một mảng.

Bà lúc này đây cũng bị doạ đến không nhẹ. Thời điểm buổi tối lúc đi ngủ, cũng là bị gặp ác mộng. Trong chốc lát bà mơ thấy Lâu Tuyết Phi biến thành lệ quỷ về tìm bà đòi mạng, một chốc lại nhìn thấy Thẩm Thanh Từ một thân đầy máu đứng trước mặt bà. Bà ta bị doạ đến kinh sợ ngồi dậy, trên trán toàn thân đều bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm theo.

“Lão phu nhân, ngài đây là làm sao vậy?” Một nhà đầu đứng ở một bên liền lại đây, sau đó liền thắp đèn lên. Vừa sáng đèn liền thấy sắc mặt của Thẩm lão phu nhân xám trắng, bộ dáng ướt sũng một thân toàn mồ hôi, cũng bị doạ đến không nhẹ .
Thẩm lão phu nhân một phen liền bắt lấy cánh tay của nha đầu, ngón tay cơ hồ đều là véo sâu vào đến bên trong da thịt của nàng.