Chương 331: Không phải chỉ có ngươi mới biết leo cây.
Bạch Mai là như thế.
Ngay cả Bạch Trúc, cái cao thủ nội gia này tính tình cũng là như thế.
“Người là từ nơi nào tìm ra?” Bạch Trúc cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, đây là của nàng, này là toàn bộ của cải của nàng tích góp lâu nay.
“Cái này……” Thẩm Thanh Từ nghĩ nghĩ, nói, “Sói xám cùng Thiên Lang tìm được, chúng nó ở bên dưới một cây đại thụ sủa ầm lên, ta thấy lạ liền cho người đi lên kiểm tra, kết quả liền tìm ra được cái này."
“Tiểu trúc tử,” nàng dùng ngón tay khẽ nâng cằm Bạch Trúc lên. Hành động lúc này của nàng cùng mấy kẻ đăng đồ tử có phần giống nhau.
“Ngươi cần phải biết, trong cái phủ này cũng không phải chỉ mình ngươi biết leo cây a."
Bạch Trúc khẽ hừ một tiếng, sau đó liền ôm cái rương của chính mình chạy ra bên ngoài, nàng muốn đi tìm một cái địa phương bí ẩn hơn, nếu trên cây không thành, nàng liền đào một cái hố chôn xuống, nàng cũng không tin hai cái cẩu kia cái gì cũng đều có thể ngửi ra tới.
“Cô nương, vậy của ta đâu?” Bạch Mai ủy khuất bẻ bẻ ngón tay, cái kia nàng không dám lấy, nếu lấy, nàng sợ tỷ tỷ nàng thật sự sẽ đánh chết nàng, liền tính là có nháo đến nơi đó của nương nàng, nương cũng sẽ không có khả năng sẽ làm chủ cho nàng. Dám lấy của hồi môn của đại tỷ cho mình, nếu nàng thật sự dám, khả năng là nhánh cây đánh người của nương sẽ thật sự đánh lên người nàng.
Thẩm Thanh Từ lấy ra túi tiền của chính mình, từ bên trong lấy ra ba viên ngân châu tử.
“Cảm ơn cô nương,” Bạch Mai vội vàng đem hai tay của chính mình duỗi ra muốn đón lấy, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Thẩm Thanh Từ đưa cho nàng một cái ngân châu tử,
“Cô nương, còn có hai viên…..” Bạch Mai tuy đã nhận được một viên, chính là lại vẫn còn đỏ mắt nhìn vào hai viên khác trong tay của Thẩm Thanh Từ.
“Hai viên này không phải cho ngươi, “ Thẩm Thanh Từ đem hai viên còn lại lại là để vào trong cái túi tiền, sau đó đi ra ngoài, liền thấy Sói Xám cùng Thiên Lang đang ghé vào bên ngoài, hai chúng nó đang thập phần thoải mái mà nằm phơi nắng. Nàng đi tới bên cạnh chúng nó, lại là ngồi xổm xuống dưới, , sau đó lấy ra hai viên ngân châu tử, nàng đặt vào trong túi tiền treo ở trên cổ của chúng nó, mỗi con một viên.
“Đi đi, chính mình tự đi mua đồ vật đi. “
Nàng khẽ khẽ vỗ nhẹ vào đầu chúng nó, ý để cho chúng nó tự mình đi chơi. Mà hai chúng nó nghe vậy cũng là đứng lên, sau đó lắc lắc đầu, từng con lại khẽ liếʍ một chút ngón tay của Thẩm Thanh Từ, rồi sau đó thân mình chợt lóe, trong nháy măt cũng là biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Chúng nó chạy ra đến cửa, tự nhiên sẽ có người mang chúng nó đi ra ngoài, chúng nó chính là đã lập được chiến công, đã từng cứu Hộ quốc công, thả ra đã từng cắn chết không ít quân địch, cũng đã từng được Thánh Thượng phong là thần khuyển. Mà với địa vị của chúng nó hiện tại ở trong kinh, so với một số người còn muốn cao hơn đâu a.
Hai cái hộ vệ, mỗi người mang theo một cái liền xuất hiện ở trên đường cái, đương nhiên chỉ cần bọn họ vừa ra tới, ngay lập tức đã thu hút rất nhiều người vây xem .
Rốt cuộc hai con cẩu lớn đến như vậy, bình sinh cũng đã là chuyện hiếm thấy, lại nói chi đến hai con này đã được Thánh Thượng thân phong thành thần khuyển.
Này nếu là đại quan linh tinh, bọn họ cũng là không dám xem a.
Mà Thần khuyển lại không phải là người, có thể nhìn xem a, chính là lại không thể sờ,.
Nhìn quá hung dữ, thật là đáng sợ.
Hai điều đại cẩu ngẩng cao đầu đi tới, liền đứng ở cửa của một nhà nào đó, hộ vệ đi bên cạnh sẽ từ trên cổ của chúng nó lấy xuống ngân châu tử, lại là mua đồ ăn cho chúng nó.
Thời buổi này, người lấy bạc mua đồ vật, nơi nơi đều là có, nhưng là đến cẩu cũng có bạc, chắc là cũng chỉ có mỗi hai chúng nó.
Nhưng ai bảo chúng nó chính là thần khuyển a, chỉ cần ở trước cái tên bỏ thêm một chữ thần, như vậy thì dù là cái sự tình không thể sảy ra, khi đặt trên người của chúng nó, kia cũng sẽ đều trở thành chuyện bình thường, Chẳng sợ là nói nếu có ngày hai thần khuyển này bất chợt có thể nói chuyện được, nghĩ đến chắc cũng sẽ không mấy ai ngạc nhiên cho rằng đây là sự lạ.
“Gia, này thật kỳ lạ a, còn có cẩu biết tiêu bạc a?” Một cái gã sai vặt nhỏ giọng nói với một thiếu niên công tử đang ngồi trong tửu lâu ở gần đó.
Mà vị công tử này, vừa nhìn liền thấy khí độ bất phàm, trên đầu cài ngọc quan, phong thần tuấn lãng, phong tư trác tuyệt.
Nam nhân buông xuống cái ly ở trong tay, trên đời này sự tình kỳ quái gì cũng đều có, cũng đã có không ít chuyện cây cỏ thành tinh, này hai con cẩu này, nghĩ đến cũng cách việc thành tinh không xa a.
“Chính là……”
Hắn hơi hơi nheo lại hai mắt, “Bản hầu luôn là có cảm giác đã gặp qua bọn chúng ở nơi nào rồi a, chính là nếu hỏi ở nơi nào thấy, ta lại thực sự nghĩ không ra a?”
“Ta có phải hay không đã từng gặp qua hai con cẩu này?”
Tề Viễn dùng ngón tay của chính mình nhẹ vỗ về vào cái ly, hỏi gã sai vặt bên người mình.
T
“Không có a,” gã sai vặt lắc đầu, “Gia, nhà ta chưa từng có nuôi cẩu a.”
“Phải không?” Tề Viễn lại là bưng lên cái ly, sau đó đem chén rượu đặt ở giữa môi của chính mình, “Đồ vật ta bảo ngươi, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Gia yên tâm,” gã sai vặt vỗ vỗ vào trong ngực của chính mình: “A Thường làm việc ngài yên tâm, sự tình ngài giao phó, A thường nhất định sẽ làm tốt.”
“Vậy là tốt rồi,” Tề Viễn lại là nhìn chằm chằm vào hai cái đại cẩu đang ngồi xổm ở dưới kia, hắn vẫn là có cảm giác thập phần quen thuộc. Hắn biết, hai con cẩu này, một con lỗ tai có chút lông vàng, một con còn lại đen tuyền toàn thân, bất quá , này cũng không phải là cái sự tình bí mật gì, chỉ cần có mắt nhìn, là đều có thể nhìn ra.
Hơn nữa sự tình về thần khuyển, cũng đều là đã truyền khắp cả kinh thành, cho nên thật sự hắn cũng không muốn hoài nghi thêm nữa.
Tề Viễn lại là tự rót cho chính mình thêm một ly rượu, đặt ở bên môi, một ngụm lại một ngụm uống lên, mà lúc này, đôi mắt của hắn thanh lãnh, ngay cả độ cung của khóe môi, tựa hồ cũng đều đi theo mà trở nên ảm đạm vài phần.
Mà ánh sáng chiếu vào đáy mắt hắn, cũng chỉ như tia sáng lóe lên trong đêm.
Rồi sau đó ánh sáng này cũng là dần dần ảm đạm xuống.
Thẩm Thanh Từ ngồi dậy, nàng mặc thêm quần áo cho chính mình, lại khẽ khàng sửa lại mái tóc của chính mình, sau đó đi ra ngoài. Không phải là nàng cố ý thức dậy, mà là tới thời điểm này , tự nhiên nàng không ngủ được.
Nàng đi tới trước bàn đá ở bên ngoài, lại là ngồi xuống, gió đêm lạnh, vẫn luôn là có một tia gió lạnh từ từ thấm vào trong thân thể của nàng, làm nàng có cảm giác hơi rùng mình…..
Nàng nhắm mắt lại, nghe tiếng gió, trong mũi khẽ ngửi thấy mùi lá cây, mang theo hương vị sạch sẽ thuần nhiên, không có thêm một chi vị tạp chất nào trong đó.
Bên tai lại là xẹt qua một trận gió lạnh, nàng mở hai mắt ra, liền thấy một cái nam tử đã đứng ở trước mặt của nàng.
“Ta tới để đưa cho ngươi một đồ vật,” Tề Viễn ngồi xuống, hắn tự nhiên sờ soạng một chút ấm trà đặt ở trên bàn, nước trà vẫn còn ấm, nghĩ đến thấy nàng không định nói gì, hắn cũng liền là không khách khí nữa , liền tự nhiên mà rót cho chính mình một ly.
“Tuyết sơn vân vụ, trà này cũng là thứ khó có được.”
“Cha ta thích, nên nơi đó của người có không ít, ngày nào người cũng phải uống,’’ Mà Thẩm Định Sơn chỉ thích duy nhất một loại này, cho nên trong phủ nàng có nhiều nhất cũng là trà đó, cũng vì vậy, bởi vì thường xuyên uống, nên bản thân nàng cũng là uống thành thói quen.
“Thì ra là thế, ‘’Tề Viễn lại là bưng cái ly lên, khẽ nhấp một ngụm trà nữa.
Thẳng đến khi đã uống hết ba ly, hắn mới là từ trên mặt đất cầm lên một cái rương, đặt ở trước mặt của Thẩm Thanh Từ.
“Đưa cho ngươi.”
Hắn lại là đem ngón tay của chính mình ấn ở bên trên cái rương, “mở ra nhìn xem.”
Đôi tay Thẩm Thanh Từ khẽ nắm chặt lấy cái ly, ngón tay đã có chút run, thẳng đến khi nàng buông cái ly ra, nháy mắt cảm giác ấm áp trên tay cũng liền biến mất. Nàng đem đôi tay của chính mình đặt lên phía bên trên của rương, rồi sau đó nhẹ nhàng mở ra, sau khi mở ra, thế nhưng bên trong để lại toàn là sách.
“Ta biết ngươi thích này đó, đây đều là ta mất thời gian thật lâu mới có thể thu thập tới. “
Thẩm Thanh Từ lấy ra một quyển, đều là sách viết về những chuyện kỳ lạ quỷ quái linh tinh trong nhân gian.
“Thích sao?”