Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 328




Chương 328: Ninh Khang Hầu

“A Ngưng, A Ngưng. “

một thanh âm đột nhiên truyền đến, làm hai mắt nàng mở ra, mà phía trước cửa xe ngựa cũng được mở ra, ánh sáng từ ngoài truyền vào trong chỗ nàng. Thẩm Định Sơn vội vàng tiến lên, tay khẽ vuốt tóc nữ nhi của mình.

“Cha…………..”

Thẩm Thanh Từ hít hít cái mũi, tự nhiên cảm thấy hết sức ủy khuất. Vì cái gì đời trước cha không đi cứu nàng, không, nàng như thế nào lại đã quên mất, khi đó cha của nàng đã không còn nữa, nàng sớm đã là hài tử không có cha.

“Là cha, là cha. “

‘’Không sợ a, một lát nữa cha liền đem con ngựa điên này gϊếŧ đi, nếu là ai dám động tới A Ngưng nhà chúng ta, cha nhất định sẽ dùng hết thảy để đòi lại công đạo cho con.“

Thẩm Định Sơn không hổ danh là võ tướng, ngay cả lời an ủi cũng huyết tinh đến như thế.
Thẩm Thanh Từ xuống xe ngựa, nàng nhe thấy thanh âm dễ nghe của nam tử kia đang hàm súc trò chuyện với cha nàng. Một cái bà tử dừng ở trước mặt nàng, nàng mệt mỏi nằm bò trên lưng của bà tử, trên người bà tử có mùi hương vừa tắm bằng cây đậu, cùng với mùi mồ hôi rất nhỏ. Nàng nhắm mắt lại, hai mắt làm lơ, nhưng vì vậy thính giác của nàng lại càng thêm phần nhanh nhạy.

“Nguyên lai là Ninh Khang Hầu, Thẩm Định Sơn tại đây đa tạ ngài đã cứu tiểu nữ nhà ta, đại ân không dám nói cảm ơn suông, ít ngày nữa, ta sẽ tự mình tới cửa bái phỏng. “.

“Tướng Quân không cần đa lễ, gặp chuyện bất bình, theo lẽ nên rút đao tương trợ, bất quá chỉ là việc nhỏ , quốc công gia không cần để ở trong lòng.”

Hai người lại là nói thêm gì đó, nhưng Thẩm Thanh Từ đã không nghe thêm được gì nữa.
Mà nàng đã nhớ kỹ mấy chữ Ninh Khang Hầu này.

Ninh Khang Hầu, hầu gia trẻ tuổi nhất của Đại Chu, là chất tôn của Tề thái phi ở trong cung. Năm đó, hắn chỉ mới có mười tuổi đã cứu được tính mạng của đương kim thánh thượng, người này cực kỳ thông tuệ, có dũng có mưu, lại là hậu duệ của gia tộc trung lương, hoàng đế đối với hắn cực kỳ dung túng, sủng ái có thể so với cốt nhục thân sinh.

Tuy rằng hắn không vào triều làm quan, chính là lại cực nổi danh ở trong kinh thành.

Mấy năm trước, lão hầu gia phủ Ninh Khang Hầu cùng với phu nhân đều là lần lượt qua đời, từ đó hắn liền kế thừa tước vị hầu gia, tuy tuổi tác không lớn, nhưng lại là người được hoàng đế tin tưởng, mấy năm nay dù người không ở trong kinh thành, nhưng tên của hắn vẫn luôn chiếm một vị trí không nhỏ ở trong lòng của hoàng đế.
Thẩm Thanh Từ có thể biết được nhiều như vậy, kỳ thật chình là vì năm đó, lúc nàng còn chưa có gả cho Hoàng An Đông đã nghe những quý nữ ở trong kinh trò chuyện nói ra, nói Ninh Khang tiểu hầu gia , dung mạo đẹp như Phan an, một thân phong lưu quý khí, ngay cả hoàng tử so ra còn kém hắn vài phần. Bất quá lúc ấy trong lòng nàng cũng không có nhiều suy nghĩ, chỉ là có chút tò mò muốn biết, cái nam tử có thể so với các hoàng tử còn đẹp hơn rốt cuộc lớn lên là cái bộ dạng gì?

Đương nhiên đến tận lúc nàng chết đi, nàng cũng chưa từng được gặp qua người này, chỉ là không thể tưởng được, cuối cùng hắn lại là người bồi nàng đi xong một đoạn đường cuối cùng của thế gian.

Nàng nắm chặt ngọc trâm trong tay, ngọc trâm cũng như muốn khảm vào trong lòng nàng, có chút đau nhói.

“Người thả ta xuống dưới đi. “Thẩm Thanh Từ nói với ma ma.

Ma ma ngừng lại, cũng là cẩn thận đặt Thẩm Thanh Từ xuống. Thẩm Thanh Từ tự mình đi vào trong Lạc Mai tiểu viện, đi vào, liền thấy Bạch Trúc đang thẳng tắp quỳ trên mặt đất, còn Bạch Mai thì đứng ở một bên lo lắng không thôi.

« Cô nương………. »

Bạch Mai vừa thấy Thẩm Thanh Từ liền vội vàng chạy tới, cũng là giữ lấy tay áo của nàng, « Cô nương người không có việc gì đi, làm ta lo lắng muốn chết. » nói xong, nước mắt nàng đã thi nhau rơi.

« Ta không có việc gì, » Thẩm Thanh Từ lắc đầu, Bạch Trúc, nàng lại là hướng về phía Bạch Trúc vẫn đang quỳ trên mặt đất, ‘’ Ngươi đứng lên đi, ngựa tự dưng nổi điên cũng không phải là lỗi của ngươi, có thể là do cái hài tử nào đó nghịch ngợm đã chọc vào ngựa. ‘’

Bạch Trúc vẫn là quỳ không chịu đứng dậy.

« Ngươi làm nàng đứng lên đi, ta mệt mỏi, »

Thẩm Thanh Từ đem ngón tay khẽ day cái trán của mình, sau đó nàng xoay người, trở về trong phòng của chính mình.

Nàng bỏ giày ra , leo lên giường nhỏ của chính mình, sau đó kéo ngăn tủ nhỏ để ở cạnh ra, đặt ngọc trâm trong tay mình vào đấy.

« Có lẽ về sau ta sẽ không dùng đến ngươi nữa, coi như là một vật để tưởng niệm đi. »

Kỳ thật nàng đã không phải chỉ là tưởng niệm có một lần, nàng có nhiều khi đều là đã suy nghĩ, nếu như có một ngày, nàng gặp được hắn thì sẽ như thế nào, hắn có còn có thể nhận ra nàng hay không, hắn có nhớ tới nàng hay không, mà hiện tại, cuối cùng nàng cũng đã gặp được.

Vậy nhưng nàng cũng lại là phát hiện ra, nguyên lai, hắn đã sớm không phải là Bạch Cẩm trước kia rồi.

Hắn là Ninh Khang Hầu, hắn là Tề Viễn.

Hắn đã không phải là Bạch Cẩm, không hề là cái nam nhân nàng đã từng quen, cũng không phải là Bạch Cẩm mà nàng từng biết.

Nàng lại là nằm xuống, khẽ nhắm hai mắt lại, trong miệng khẽ than một tiếng thở dài nho nhỏ.

Kỳ thật nàng vẫn là cảm thấy khổ sở, vẫn là thương tâm, tựa hồ thứ nàng mất đi không phải chỉ có là Bạch Cẩm của lúc đó, mà còn là mất đi những ngày ấy, nàng thế nhưng lại vẫn nhớ rõ, nhớ rõ đoạn ký ức ấy.

Ký ức của nàng vẫn còn, chính là người thì lại không.

Nàng chính là cứ như vậy nghỉ ngơi mất mấy ngày, tinh thần cũng đã trở lên rất tốt, chính là trong đáy đôi mắt luôn cất dấu một ít cái gì đó, có khi nàng sẽ phát ngốc, có khi nàng sẽ xuất thần, chính là nếu hỏi nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng lại không nói lên lời.

« A Ngưng…….. »

Thẩm Định Sơn sờ sờ mái tóc của nữ nhi. “ Chỉ chớp mắt thời gian, con cũng đã lớn đến như thế, cũng là chuẩn bị sinh thần 16 tuổi rồi.”

“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Từ đem đôi tay đặt ở trên bàn, lại là nâng lên chính khuôn mặt của mình.

“Cha , A Ngưng trưởng thành. “

Là trưởng thành, Thẩm Định Sơn như thế nào càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, tiểu A Ngưng của hắn sẽ phải gả cho người, về sau cha muốn gặp nàng cũng là khó.

Hắn như thế nào có cảm giác muốn khóc đây.

Mấy năm qua thời gian hắn đều là đi chinh chiến ở bên ngoài, hắn không có thời gian ở bên cạnh nữ nhi được mấy năm. Kết quả ngay lập tức nữ nhi của hắn liền đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện, cuối cùng rồi lại thành người của nhà khác, cái này bảo người làm cha là hắn sao chịu nổi a.

Thẩm Thanh Từ chỉ là cười cười, ý cười ẩn ở giữa môi, không cạn không đạm, kỳ thật nàng đối với hôn sự của chính mình, chính là chưa bao giờ chờ mong qua.

Thân thể của nàng , nàng biết, quỳ thủy của nàng vẫn là chưa tới, nàng vẫn là một cái nữ đồng chi thân, tuy là sắc vóc của nàng đã cao lên một ít, chính là ở trong mắt của người khác, hình dáng của nàng vẫn như là hình dáng của hài đồng, thân thể nàng như vậy, kỳ thật là sẽ không có người nào thích đi.

“A Ngưng, con thấy Ninh Khang Hầu như thế nào, “

Thẩm Định Sơn thử hỏi Thẩm Thanh Từ, kỳ thật bản thân hắn từ sau khi trở về cũng đã vì nữ nhi mà xem xét các môn hộ trong kinh thành, nhưng liền tính là xem hết tất cả những thanh niên tài tuấn ở trong kinh thành, hắn vẫn là cảm thấy không vừa ý được một ai.

Nếu không phải là người quá kiêu ngạo, thì chính là quá ăn chơi trác táng, nếu không thì chính là quá mức háo sắc, tóm lại toàn bộ đều là không thích hợp. Ngẫu nhiên có thể gặp được một hai người làm hắn coi trọng, chính là trong nhà tuy chưa cưới vợ nhưng lại có một đống thϊếp thất thông phòng, người như vậy, hắn sao có thể đem nữ nhi của mình gả thấp cho.

Chính là nữ nhi tóm lại cũng là đã lớn, hắn không có khả năng đem nữ nhi giữ ở trong nhà cả đời, sớm hay muộn cũng đều là phải gả.

Này nhà cao cửa rộng lại không thích hợp với tính tình nữ nhi của hắn, chính là gia đình bình dân, lại có chút không xứng với nàng, vốn dĩ Tống gia cũng không kém, tuy rằng nói gia môn nhỏ, nhân khẩu cũng thưa thớt, trong nhà cũng không có chị em dâu nào khác, nếu đến cũng là sẽ sống yên ổn, nhưng ai có ngờ đến, Kim thị sẽ là cái người có tính tình như thế, thật là làm hỏng một cái nhi tử tốt như vậy.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng là tuyển đến một người tốt, chỉ là cũng không biết ý người này như thế nào?

Đó chính là người mấy ngày trước đây hắn gặp, cũng chính là người đã cứu Thẩm Thanh Từ Tề Viễn, tuy rằng trong phủ của hắn lại càng tính là thưa thớt, nhưng cũng là cái vương hầu đứng đắn, tất nhiên về tiền tài cũng không kém, về sau cũng không cần nữ nhi của hắn vất vả nuôi gia đình, nghĩ đến cũng là một cái lương xứng.