Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 23: Ra cái chủ ý thật hay




Thẩm Thanh Dung nhéo nhéo cái mũi nhỏ của muội muội, "Phụ thân có chính sự phải làm, không thể cùng A Ngưng chơi, tỷ tỷ cùng A Ngưng chơi được không?"

“Không muốn không muốn.”

Thẩm Thanh Từ hoàn toàn bày ra bộ dáng của một hài tử, đem tính tình tùy hứng của hài tử diễn tới cực điểm. Thẩm Thanh Dung không đồng ý, nàng liền mở to một đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhăn nhó đến lợi hại, tuy rằng không có khóc lên tiếng, chính là nước mắt lại cứ thi nhau rơi xuống phía dưới, ngay cả nãi ma ma cũng đều là dỗ không được.

Cuối cùng Thẩm Thanh Dung thật sự là không có cách nào, cũng chỉ có thể chính mình ôm Thẩm Thanh Từ lên, mang theo nàng đi kia qua viện kia tìm Thẩm Định Sơn.

“Làm sao vậy?” Nàng vừa ra cửa, liền gặp đại ca Thẩm Văn Hạo vừa tan học trở về, “Đây là làm sao vậy, ngươi như thế nào mang A Ngưng ra đây?” Hắn vội đi nhanh tới, vừa nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Thanh Từ, còn có đôi mắt đỏ hồng hồng do nàng khóc quá lâu, lập tức liền cảm thấy đau lòng. Hắn vội vàng ôm lấy muội muội, sau đó nhẹ vỗ về đầu nhỏ của nàng.
“A Ngưng không khóc, là cái người xấu nào khi dễ A Ngưng nhà ta, muội nói ca ca, ca ca thay muội đánh hắn.”

Thẩm Thanh Dung nghe đại ca nói chỉ có thể là cười khổ trong lòng.

Nàng thật sự không thể nói, nguyên nhân là bởi vì phụ thân. Chẳng lẽ Thẩm Văn Hạo thật đúng là dám đi tìm phụ thân để đánh sao.

“Nàng nói muốn phụ thân.”

Thẩm Thanh Dung lấy khăn lụa của mình, cẩn thận xoa xoa khuôn mặt nhỏ của muội muội. Nàng vừa mới khóc có một chút, ngay cả mặt và đôi mắt đều đỏ. Đứa nhỏ này làm sao vậy, có một chút mà mặt đã đỏ như là Quan Công rồi.

“Phụ thân đi đâu rồi?” Thẩm Văn Hạo ôm muội muội của mình, ngay cả nãi ma ma duỗi tay muốn ôm hắn đều không có buông ra.

“Đi qua bên viện của bà bác,” Thẩm Thanh Dung nhỏ giọng nói, "Bọn họ nói là tìm phụ thân có việc thương lượng.”
“Bọn họ có thể thương lượng cái gì?” Thẩm Văn Hạo cười lạnh một tiếng, “Như thế nào, còn muốn từ nơi này của chúng ta lấy đến cái gì, nếu không phải bọn họ lúc trước tâm tàn nhẫn đuổi chúng ta đi ra ngoài, mẫu thân liền sẽ không mang chúng ta rời đi, không rời đi, mẫu thân như thế nào sẽ dùng chính mình cùng A Ngưng dẫn dắt rời đi những tên cướp đó, mà nếu không như vậy, mẫu thân cũng sẽ không phải chết.”

“Đi,” Thẩm Văn Hạo ôm chặt muội muội, “Chúng ta đi xem, cái kia hảo bà bác kia của chúng ta còn muốn làm cái gì?”

Thẩm Thanh Dung bản thân vẫn là muốn ngăn cản, chính là vừa nghe đại ca nói, nàng cũng là nghẹn một hơi ở trong lòng thật lâu, thật sự là nuốt không đi xuống, nàng xem như là người bình tĩnh nhất nhà, mà cũng không khỏi cảm thấy tức giận đâu. Vì vậy, nàng liền trực tiếp đi theo phía sau Thẩm Văn Hạo, hai người một trước một sau, liền hướng về một viện khác đi đến.
Nhị phòng bên kia người nhiều, thượng vàng hạ cám, cũng đều là có tới trên dưới một trăm người, Thẩm Định Sơn ngại phiền toái, bản thân hắn vốn không thích người nhiều, càng là không thích nữ nhân ríu rít. Ba cái nữ nhân tụ tập liền thành một đài diễn, bên kia nữ nhân nhiều, ngày nào cũng náo loạn như một vở diễn xướng lớn. Cho nên hắn liền xây lên một vách tường ngăn cách giữa hai sân, cũng làm cho hai bên sống nước sông không phạm nước giếng.

Chính là nhị phòng bên kia lại luôn muốn nhúng tay vào sự tình bên này của Thẩm Định Sơn, mà Thẩm lão phu nhân cũng vẫn luôn tự xưng là Thẩm gia lão phu nhân, còn nói phải lập quy củ cho Thẩm Văn Hạo và Thẩm Thanh Dung bên này.

Kết quả Thẩm Định Sơn trực tiếp vung lên bàn tay, lập tức cho người đem khu trung gian giữa hai viện xây lên một bức tường lớn ngăn cách giữa hai bên. Tuy rằng hắn không phải là một cái phụ thân đủ tư cách, đối với nhi tử và nhi nữ cũng không có cỡ nào tận tâm. Nhưng là hắn cũng sẽ không để người khác khi dễ đến trên đầu nhi tử nhi nữ của hắn. Hắn còn không có lập quy củ cho bọn chúng, vậy người khác lấy tư cách gì mà sớm chiều định tỉnh.
Tuy rằng cùng là họ Thẩm, chính là bọn họ có quan hệ gì. Lại nói tuy là đồng tông, nhưng là cái nhà này từ sớm đã phân ra, cũng chỉ có Thẩm lão phu nhân bên kia là còn không nhận rõ sự tình, lúc nào cũng nghĩ muốn làm chủ đến cả viện của Thẩm Định Sơn bên này. Thẩm Định Sơn chính là một cái thô nhân, tính tình đương nhiên cũng là không tốt, hắn cũng không thích những người hai mặt dối trá đó.

Hắn từ trước đến nay tính tình chính là thẳng thắn trực tiếp, nói không chính là không, cũng sẽ không cấp cho Thẩm lão phu nhân chút mặt mũi nào.

Hiện tại người khác muốn xem vào sinh hoạt của hắn, vậy mà hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với người ta.

Nói về chiếm lý thì là hắn đang chiếm lý, nếu người khác không phục, tới đi, đi a, lập tức bọn họ có thể rời đi, muốn đi nơi nào liền đi nơi đấy. Bọn họ nơi này nhỏ, không chứa được những cái đó đại Phật. Đặc biệt ở lúc trước, thời điểm hắn xảy ra chuyện, hết thảy những gì bọn họ đã làm với thê nhi của hắn, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên. Nếu Lâu Tuyết Phi không chết, vậy còn có thể nói chuyện, quan hệ hai nhà còn có thể hoà hoãn. Lâu Tuyết Phi vốn là người lương thiện, nàng cũng không sinh khí, cũng sẽ không so đo việc mình đã từng phải chịu khổ.
Như vậy Thẩm Định Sơn vẫn sẽ nhịn, hắn vẫn là cấp cho bên kia vài phần mặt mũi, ít nhất, cũng không để người ngoài chê cười Thẩm gia bọn họ.

Nhưng Lâu Tuyết Phi bây giờ đã chết, nàng không có khả năng sẽ trở về. Vì vậy, Thẩm Định Sơn cùng nhị phòng bên này đều đã kết thành thù, thậm chí là không chết không ngừng. Thế mà bọn họ còn muốn giống như trước, muốn chỉ tay vào việc của hắn, sự tình kia hiện tại là không có khả năng đi.

Tới lúc sau khi bọn Thẩm Văn Hạo tới, từ rất xa liền nghe tới thanh âm của Thẩm lão phu nhân, nghe như giận giữ, thanh âm kia không khác gì muốn gϊếŧ người. Mà lúc này, ở bên ngoài đứng rất nhiều nha hoàn, bà tử, vừa nhìn liền biết người của nhị phòng bên kia đều đã tập trung hết ở đây rồi.

Vừa nhìn vào bên trong, Thẩm lão phu nhân đang được nha đầu đỡ, vẻ mặt vô cùng đau đớn, giống như là Thẩm Định Sơn đã làm cái sự tình đại nghịch bất đạo gì.
"Bá mẫu cũng chỉ là lo lắng thay cho ngươi a, ngươi xem một môn bên kia của ngươi không thể không có vợ cả được, ngươi nói có đúng không?"

“Chất nhi đã có nhi tử.”

Thẩm Định Sơn cố nhẫn nại tính tình của mình, chính là khuôn mặt đen của hắn lại đã đỏ hết lên rồi. Nhìn vậy cũng đủ để biết hắn đã cố nhẫn nhịn đến mức nào. Hắn đã ở chỗ này gần một canh giờ rồi, nghe đàn vịt này lải nhải hắn cảm thấy phiền muốn chết. Có thời gian ở chỗ này, còn không bằng bồi A Ngưng của hắn chơi. Hài tử lớn lên quá nhanh, còn chưa kịp yêu thương mà nháy mắt đã thấy bọn nhỏ sắp trưởng thành hết rồi. Giống như Thẩm Văn Hạo, hắn chỉ nhớ rõ bộ dáng nho nhỏ của bọn chúng, còn lại toàn thời gian đều là Tuyết Phi ôm, hắn không biết như thế nào, thế mà đến lúc nhìn lại bọn nhỏ đã lớn đến như vậy rồi.
Hắn là đang lo sợ, hắn sợ một ngày nào đó mình ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, A Ngưng của hắn liền đã trưởng thành, sau đó cũng phải gả chồng. Chỉ cần nghĩ đến ngày đó, hắn đều có xúc cảm muốn gϊếŧ người.

Nhưng thật sự là do hắn suy nghĩ quá nhiều, tiểu A Ngưng nhà hắn hiện tại mới có 5 tuổi, chờ nàng thực sự lớn lên còn có một đoạn thời gian rất dài.

Còn có Thẩm lão phu nhân hiện tại đang nói mấy lời linh tinh gì vậy, cái gì mà không có nhi tử. Hắn rõ ràng là đã có nhi tử, hơn nữa hiện tại nhi tử của hắn đã mười tuổi, lập tức là có thể trưởng thành. Khi hắn mười hai tuổi đã có thể ra trận gϊếŧ địch, kia con hắn còn có thể kém sao?

Nói nữa, với hắn có ba cái hài tử là đã đủ rồi, hắn không có nghĩ tới sẽ đón dâu. Ai biết tương lai có hay không cưới phải một cái độc ác nữ nhân, nàng lại khi dễ A Ngưng của hắn thì làm sao bây giờ?
A Ngưng là hết thảy của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép trên người nàng xuất hiện bất luận cái loại nguy hiểm gì.

Thẩm lão phu nhân tức giận đến không ngừng thở dốc. Lão ma ma đứng bên cạnh vội vàng vỗ ngực cho bà, bà cũng thuận theo đó mà thở.

“Mẫu thân, ngươi từ từ cùng đại ca nói, không cần cấp, hắn sẽ minh bạch.”

Đứng ở một bên là vợ của con trai thứ hai của Thẩm lão phu nhân cũng vội vàng tiến tới vuốt ngực cho bà.

"Đại ca là hiếu thuận nhất, hiện tại chỉ là hắn không nghĩ thông, chờ về sau hắn suy nghĩ minh bạch liền hiểu ngài là vì muốn tốt cho hắn. Chúng ta đều là người của Thẩm gia, một bút sẽ không viết ra hai cái Thẩm tự, dù là thế nào, gãy xương vẫn còn gân đấy, suy đi tính lại vẫn là người một nhà." Sau đó nàng lại hướng ánh mắt về phía Thẩm Định Sơn, " Đại ca, ngươi không cần cùng mẫu thân sinh khí, mẫu thân làm hết thảy, cũng đều là vì muốn tốt cho ngươi."