Chương 21: Ta Tưởng Cây Chỉ Có Thể Ăn Phân Bón
Chương 21: Ta Tưởng Cây Chỉ Có Thể Ăn Phân Bón
Diệp Dung thu hồi công pháp, trên mặt nàng không nén nổi hưng phấn, nàng cảm giác mỗi lần Khải mượn thân thể nàng một lần là nàng tu luyện hầu như không có tý trở ngại nào, hiện tại trực tiếp khơi thông hoàn toàn mạch thứ ba,
Mặc dù rất hiếu kỳ hắn đã làm như thế nào nhưng hắn không muốn nói nàng sẽ không đi hỏi, dù sao hắn cũng sẽ không hại nàng,
Diệp Dung vươn vai một cái, lại ngửi được trong không khí phát tán ra một cỗ mùi thơm, bụng của nàng cũng "ục, ục" kêu lên,
Nàng vuốt ve bụng phẳng, nàng biết tiền bối lại làm đồ ăn cho nàng ăn, vừa định đứng dậy thì bên tai đã vâng lên tiếng của Khải:" đói bụng rồi sao?"
Nàng hoảng cả hồn, không biết đối phương đã ở bên cạnh từ lúc nào, quay đầu nhìn lại thì hắn cũng không có để ý đến nàng mà chỉ chú tâm đọc sách, không biết có nghe thấy bụng nàng vừa kêu hay không, nàng hơi đỏ mặt nhưng vẫn thành thật gật đầu:" có một chút."
"Ừm, đi qua ăn đi, nàng đang đợi ngươi."
Diệp Dung nghe lời đi qua thì thấy một yêu một chó đang ngồi tém tém miệng nhìn chằm chằm vào hai con gà nướng, nghe động tĩnh Bạch Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp Dung thì nàng phồng lên má:" cuối cùng ngươi cũng tỉnh, bọn ta sắp c·hết đói đến nơi rồi."
"Thật xin lỗi, lần sau các ngươi cứ việc ăn trước không cần chờ ta." Diệp Dung đến bên cạnh nàng ngồi xuống áy náy nói.
Bạch Mẫu Đơn nghe thì liếc xéo Khải:" thì ta cũng có đề nghị như vậy nhưng hắn không cho, cứ bắt phải đợi ngươi cùng ăn."
Diệp Dung nhìn Khải một cái không nói gì, chỉ là nói với Bạch Mẫu Đơn:" các ngươi cùng ăn đi."
Đợi đến khi miếng xương cuối cùng bị Cẩu Cẩu giải quyết xong Khải mới phiêu nhiên đi tới, hắn nhìn một cái Bạch Mẫu Đơn lúc này miệng đầy dầu mờ thì chậc chậc lưỡi:" ta tưởng cây chỉ ăn phân bón, ngươi lại có thể ăn thịt, đúng là lạ."
Bạch Mẫu Đơn không vui trừng mắt hắn:"ta cũng không phải là cây, ta là yêu."
Khải không lại nói với nàng, hắn chuyển hướng Diệp Dung nói:" ngươi không cần phải đợi đến ra ngoài rồi lén lúc trốn đi, với tu vi hiện tại của ngươi ra ngoài chỉ là đi chịu c·hết thôi."
Diệp Dung trầm mặc không lên tiếng, nàng cũng biết tu vi hiện tại của mình yếu ớt, không nói đến ba tông môn phía sau chỉ riêng thế lực dưới tay ba vị hoàng thúc tùy tiện phái ra một người đã có thể diệt nàng,
Lúc trước nàng có thể ung dung sống sót vì cơ bản nàng lúc đó không có tu vi, ba vị hoàng thúc còn không có để nàng ở trong mắt, nhựng hiện tại không giống, chuyện nàng đã có thể tu luyện sớm muộn gì cũng sẽ tới tai họ, đến lúc đó không chỉ là vài tên thiết lang vệ đơn giản như vậy.
Thấy nàng trầm mặc Khải nhẹ giọng an ủi:" ngươi yên tâm, đợi một đoạn thời gian ta đột phá hai ngàn năm tu vi sẽ đi với ngươi ra ngoài."
"Cảm ơn ngài," Diệp Dung lả chả rơi nước mắt, mặc dù biết đối phương giúp nàng là vì có lý do nhưng cũng rất cảm động, dù sao hắn có nhiều cách có thể khiến nàng không đi chịu c·hết,
Khải phất phất tay:" không cần, không cần, à đúng, ngươi chuẩn bị một chút, ta dạy ngươi võ kỹ."
Nàng hiện tại chỉ có tu vi, ba cái công phu mèo cào của nàng lúc trước cơ bản không phát huy được bao nhiêu lực lượng, hắn đã nghiên cứu một chút võ kỹ nhân loại đến dạy cho nàng,
Diệp Dung ứng một tiếng, nàng vội vàng quệt nước mắt:" ta hiện tại chuẩn bị xong."
"Ừm, ngươi đi theo ta." Nói xong hắn cũng xoay người, phiêu nhiên rời đi, Diệp Dung vội vàng chạy theo phía sau hắn.
. . .
Một khoảng đất trống nằm cạnh một bờ suối Khải dừng lại, hắn tay vung lên, Vô Danh kiếm không biết từ xó xỉnh nào rơi vào trong tay hắn,
Hắn quay đầu nhìn Diệp Dung từ tốn nói:" võ giả các ngươi trước tiên thiên bất lợi so với tu tiên giả là phạm vi t·ấn c·ông, đơn giản là vì đối phương có thể ngự khí còn các ngươi thì không, nhưng nói như vậy không có nghĩa là ngươi không thể đánh bại bọn họ,
Tu tiên giả mặc dù có khả năng ngự khí nhưng bọn họ luyện chủ yếu là khí, nhục thân, độ linh hoạt số với võ giả kém xa, ngươi chỉ cần đủ linh hoạt né tránh đòn t·ấn c·ông của đối phương, lại dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận đối phương, phạm vi gần đối kháng khả năng thắng của ngươi sẽ đạt chín thành."
Diệp Dung một bên nghe một bên gật đầu, cũng vì lý do như vậy mà Thái Nguyên Tông so về ảnh hưởng mạnh hơn hai tông môn còn lại, vì bọn họ là tu hành võ đạo,
Riêng về Quỷ Tông thì nàng không rõ ràng, chỉ biết đối phương rất điệu thấp, cơ bản rất ít lộ mặt.
Khải đưa kiếm trong tay cho nàng:" ta không biết ngươi ưa thích dùng bình khí là cái gì, vả lại điều kiện hiện tại cũng không cho phép, ngươi dùng tạm kiếm của ta đi."
Diệp Dung nghe lời nhận lấy, nhưng Vô Danh vừa vào tay thì cảm giác trĩu nặng rồi rơi trên mặt đất, Khải nhặt lên vỗ nhẹ thân kiếm nói khẽ:"hợp tác một chút."
Vô Danh kiếm lúc này mới phát ra tiếng kêu "ong, ong" ngoan ngoãn cho Diệp Dung cầm.
"Muốn tiếp cận đối thủ nhanh thì ngươi cần một môn bộ pháp, ta ở đây có một môn bộ pháp gọi là "Truy Phong Bộ" một môn kiếm thuật gọi là "Tật Phong Kiếm Pháp" ta sẽ truyền cho ngươi tâm pháp, ngươi tự học lấy."
Cũng không phải hắn không muốn dạy cho nàng nhưng hắn hiện tại là một linh hồn, bản thân không có kinh mạch không biết làm sao vận khí, để hắn dạy nàng chi bằng để nàng tự tìm hiểu.
Nói xong hắn dùng ý niệm truyền cho Diệp Dung hai bộ tâm pháp, vài tấm hình minh hoạ hắn thấy trong sách rồi lẳng lặng lui qua một bên,
Diệp Dung lúc này đứng yên tại chỗ, nàng hai mắt nhắm nghiền, bước chân thỉnh thoảng lảo đảo, kiếm trên tay cũng huy động một chút,
Gần bốn tiếng đồng hồ sau, Diệp Dung lần nữa mở mắt, thân hình nàng đi động với tốc độ cực nhanh, phía sau để chỉ để lại tàn ảnh, kiếm trên tay cũng theo bộ pháp mà huy động càng nhanh, kình phong phát ra khiến đá dưới chân nàng "cộp, cộp" rung động,
Sau một lúc nàng dừng lại, lại nhắm mắt hồi tưởng một chút cảm giác vừa rồi, thân hình như một làn gió tiếp cận một hòn đá to bên dòng suối, một kiếm vùng lên hòn đá trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, kình lực dư thừa khiến xung quanh nổ văng lên mấy cột nước cao.
Khải lúc này phiêu nhiên đi tới hỏi:" học xong rồi?"
Gật gật đầu Diệp Dung đáp:" học xong rồi."
Hắn nghe lời này thì thấy hơi tê, vì trong sách có viết mấy môn võ kỹ này Chu Văn đã từng học qua, vơi thiên phú của hắn mà đã mất ba ngày, chưa kể có sư phụ một bên chỉ dạy cách vận khí,
Diệp Dung ngược lại tốt, chỉ mất hơn bốn tiếng đồng hồ, lại là tự mình học lấy, không hồ là thiên địa chi linh, con cưng của trời, thiên phú này...
Thán thì thán nhưng hắn vẫn chỉ là lạnh nhạt gật đầu:" được rồi, trời cũng không còn sớm, ngươi nghĩ ngơi đi, ta có việc đi trước."
Nói xong hắn xoay người, Vô Danh thoát khỏi tay của Diệp Dung bay theo phía sau hắn, Diệp Dung phía sau lúc này bỗng nhiên hô lên:" Tiền bối đợi một lát."
"Làm sao?" Hắn hơi nghiêng đầu hỏi.
"Hôm nay có thể cho ta đi cùng không?" Do dự một chút Diệp Dung vẫn là nói."
Khải lắc đầu:"Không được, ngươi tốt nhất nghỉ ngơi, điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất đi." Nói rồi cũng không cho nàng cơ hội lên tiếng hắn đã phi tốc biến mất.