Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Cốc cốc cốc!
“Đến đây! Ai đấy?”
“Chào ông! Tôi và ông là người đi cùng trong đoàn du lịch!”
“Vào đi.” Là một người đàn ông trung niên Địa Trung Hải mở cửa ra cười híp mắt với hắn.
Lữ Thanh thấy ông thì lập tức nở nụ cười thân thiện nói: “Thưa ông, tôi là Lữ Thanh, nên xưng hô với ông như thế nào nhỉ?”
“Mã Cần, vị ở bên trong kia là cấp trên của tôi, tổng giám đốc Trương.” Lúc này, Trương Hàm đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách vừa uống cà phê vừa gõ bàn phím, thoạt nhìn giống như đang xử lý công việc.
“Có chuyện gì không?” Trương Hàm cau mày mất kiên nhẫn.
“À, là như vậy, hướng dẫn viên du lịch nói trước 16 giờ phải gọi mọi người tập hợp ở nhà ăn tầng hai, anh ta có một chuyện cần dặn dò.”
“Được, biết rồi.”
Mã Cần vừa định đóng cửa thì Lữ Thanh không quên quay đầu lại nhắc nhở một lần nữa: “Nhất định phải tập hợp trước 16 giờ đấy!”
“Tổng giám đốc Trương, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, hay là chúng ta xuống dưới tập hợp nhé!?” Trên mặt Mã Cần nở một nụ cười lấy lòng, đứng khúm núm ở bên cạnh Trương Hàm.
Tính tình của Trương Hàm khá gắt gỏng, ông chả buồn ngẩng đầu lên mà nói: “Ông không thấy tôi có nhiều công việc cần phải xử lý sao? Không phải chỉ dặn dò vài chuyện thôi à? Ông đi nghe không được chắc!”
“Dạ dạ dạ.” Mã Cần chột dạ lau mồ hôi, sau đó dè dặt đóng kỹ cánh cửa lại.
“Thằng già khó hầu hạ.” Vừa đóng cửa lại, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt.
“Chờ quý này bố mày được đề cử lên ngang vai ngang vế với mày, để tao xem mày còn sai bảo được ai!” Mã Cần chửi mát rồi đi về phía thang máy.
Lữ Thanh cũng dùng lại chiêu này để lừa hai người Ngô Quỳnh và Lưu Hạo ở phòng 602. Nhất là khi nghe nói Hà Tâm Mỹ đã ở nhà ăn tầng hai rồi, Lưu Hạo lập tức kéo Ngô Quỳnh chạy như bay đi. Còn ở phía bên kia, A Khải, Từ Chân và Hà Tâm Mỹ cũng phân công nhau ra báo tin cho các du khách khác. Cuối cùng, thấy thời gian đã qua hơn 20 phút, mọi người mới sợ gặp chuyện gì nên lũ lượt quay về tầng hai.
Trong phòng 607.
Triệu Nam đang ôm bạn gái Lưu Mộng Tuyết ở trên giường xem tivi. Triệu Nam là cốt cán của đội bóng rổ trong trường học, cũng là bạn bè của Tô Bạch. Mặc dù không đẹp trai như Tô Bạch, nhưng cũng là một cậu trai sáng sủa. Bạn gái Lưu Mộng Tuyết của cậu cũng là một cô gái đoan trang dịu dàng ít nói. Lúc này, cô gái bé nhỏ đang run lẩy bẩy rúc vào lòng bạn trai mình. Triệu Nam đau lòng vuốt ve mái tóc của cô, thấp giọng an ủi: “Tiểu Tuyết, đừng sợ, anh đây.”
“A Nam, em muốn rời khỏi chỗ này. Chỗ này thật đáng sợ... Hu hu hu hu...” Lưu Mộng Tuyết vừa nhớ tới tình trạng bi thảm của Hứa Điềm thì lại khóc thút thít.
“Tiểu Tuyết, đừng khóc nữa,i, chúng ta xuống tầng hai. Ở nơi nhiều người thì sẽ có cảm giác an toàn hơn.”
“Vâng...”
Trong phòng 608.
Tiền Phong, Tôn Tư và Trương Lực đang ngồi trò chuyện cùng nhau.
“Không biết Chu Oánh đã đỡ hơn chưa.”
Sau cái chết thảm của Hứa Điềm ở ngay trước mắt, Chu Oánh bị dọa ngất ngay cạnh hồ nước. Sau đó Tô Bạch đã bế cô về, bây giờ cậu cũng đang ở phòng 604 chăm sóc cô.
Thực ra Trương Lực cũng thầm mến Chu Oánh, nhưng biết mình thua kém Tô Bạch rất nhiều. Trương Lực chỉ là một học sinh bình thường trong lớp, bề ngoài bình thường, thành tích cũng bình thường. Còn Tô Bạch, cậu ta không chỉ đẹp trai, thành tích xuất sắc, mà còn giỏi các môn thể thao như bóng rổ. Cậu và Chu Oánh luôn là Kim Đồng Ngọc Nữ trong mắt mọi người.
Chuyến du lịch lần này là do Tô Bạch tổ chức, cậu vốn định chuẩn bị một bất ngờ cho Chu Oánh, rồi nhờ đó thổ lộ nỗi lòng của mình. Tuy đáy lòng Trương Lực đắng chát, nhưng cậu vẫn hy vọng được nhìn thấy Chu Oánh hạnh phúc. Hơn nữa, đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp ghê tởm lúc trước, bản thân mình còn sợ đến nỗi nhũn cả chân, vậy mà Tô Bạch lại có thể chủ động tiến lên bế Chu Oánh rời đi. Bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Trương Lực đã hoàn toàn nhận thua.
“Có một cô gái xinh đẹp vừa qua đây bảo chúng ta tập hợp lúc 16 giờ kìa, mọi người nói xem có phải là vì cái chết của Hứa Điềm không nhỉ?” Tiền Phong vẫn còn sợ hãi.
Cậu ta là một cậu chàng mập mạp, có dáng người to con bụ bẫm, trông có vẻ thật thà phúc hậu. Tôn Tư ở bên cạnh cậu ta đúng là tạo nên sự đối lập rõ ràng giữa hai người. Tôn Tư thì đen đúa gầy gò, đầu cạo trọc, vừa nhìn vẻ ngoài đã thấy đây đúng là phần tử chuyên gây chuyện trong lớp.
“Hứa Điềm chết thảm quá. Có khi nào trong khách sạn này có sát thủ đội lốt không!” Tôn Tư cũng có phần lo lắng: “Còn nữa, không biết mấy cậu có phát hiện ra không, từ lúc xảy ra chuyện không may đến giờ, đến cả một bóng nhân viên trong khách sạn này cũng chẳng có. Trước đó mình có đi theo Tiền Phong xuống đại sảnh để tìm người, mà đi dạo quanh một vòng cũng không phát hiện ra cái gì.”
Lúc này Trương Lực vẫn còn đang lo lắng cho an nguy của Chu Oánh, cậu không yên lòng nên đáp: “Nếu không thì mấy cậu xuống tầng hai tập hợp trước đi, mình muốn đi xem Chu Oánh thế nào.”
“Thôi đi! Người ta có Tô Bạch chăm sóc rồi, cậu cũng đừng quan tâm mù quáng nữa! Bọn mình cứ an phận làm FA thì hơn!!” Tôn Tư vòng tay ôm Trương Lực chế giễu.
Trương Lực nhìn vẻ mặt bỉ ổi của Tôn Tư, đột nhiên nở nụ cười: “Cậu nói cũng phải, chúng ta nên tập hợp đi. À đúng rồi, ban nãy cậu nhìn chằm chằm cô gái kia, có phải là có suy nghĩ đen tối với người ta không đấy?”
“Cậu nói đúng rồi! Đúng gu của mình luôn! Ha ha ha ha! Đi thôi, đi xuống tầng hai tìm chị gái xinh đẹp kia đi.” Lúc này ba người cố giả vờ tỏ ra thoải mái, rôm rả tán phét với nhau để xua đi sự sợ hãi trong lòng.
Trong phòng 604.
Tô Bạch nhìn Chu Oánh đang ngủ say trên giường, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Xin lỗi, mình không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này...” Tô Bạch đập đầu tự trách. Nếu mình không tổ chức chuyến du lịch này, Hứa Điềm sẽ không chết thảm, Chu Oánh cũng không phải chịu kích thích đến mức trở thành thế này.
“Á!” Chu Oánh hét toáng lên ngồi bật dậy.
“Chu Oánh! Làm sao vậy! Không sao hết, không sao hết, đừng sợ! mình vẫn ở đây!” Tô Bạch tiến lên ân cần lau mồ hôi cho cô.
“Nào, uống cốc nước nóng này đi. Mình vừa đun xong, cẩn thận kẻo bỏng.” Cậu lập tức săn sóc đưa một cốc nước đến.
Chu Oánh sững sờ nhận lấy cốc nước, sau khi cô nhìn thấy Tô Bạch thì không nhịn được mà nức nở bật khóc: “Huhuhu... đáng sợ quá! Mình... mình mới vừa đi mà Hứa Điềm đã bị sát hại... Thi thể cậu ấy còn bị chia năm xẻ bảy. Mình cảm thấy chuyện này không phải là do con người làm... Trong khách sạn này nhất định là có ma quỷ...”
s
“Cái gì?!” Tô Bạch nghe vậy thì cũng phải khiếp sợ.
Chu Oánh vừa dứt lời, đèn trong phòng lập tức tắt ngấm.
“A!!! Quỷ tới rồi!!!” Chu Oánh sợ hãi hét ầm lên.
Tuy trong lòng Tô Bạch rất sợ, nhưng cậu vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cầm bàn tay nhỏ bé của Chu Oánh lên an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ, chỉ là đèn bị hỏng thôi. Chúng ta đi ra ngoài là được.”
Trước đó, vì để cho Chu Oánh nghỉ ngơi được thoải mái, Tô Bạch đã kéo rèm cửa sổ lại, nên lúc này trong phòng là một màu đen kịt.
“Vâng...” Giọng của Chu Oánh nghe có vẻ lo lắng. Tô Bạch nhớ ra có điện thoại di động trong túi, có thể dùng nó để chiếu sáng nên bèn lấy điện thoại ra.
“À, cửa ở bên cạnh. Đi nào, cậu cẩn thận một chút.” Tô Bạch nắm bàn tay nhỏ bé của Chu Oánh, mà trong lòng có phần ngại ngùng.
Cậu đã thích cô từ lâu rồi, cũng đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình nắm tay cô, ôm lấy cô. Nhưng không ngờ lần đầu tiên nắm tay nhau lại là trong tình huống này. Bàn tay nhỏ bé của Chu Oánh rất mềm mại, nhưng vẫn hơi lạnh lẽo. Có lẽ do quá lo lắng, nên tay cô toát không ít mồ hôi.
Mặc dù phòng khách sạn khá lớn, nhưng vừa đi mấy bước đã đến cửa. Đúnglúc Tô Bạch mò mẫm tìm tay nắm cửa chuẩn bị vặn mở thì tiếng của Chu Oánh bỗng vang lên ở phía sau lưng cậu: “Tô Bạch, cậu ở đâu thế?”
“Hở? Ngốc thế? Không phải mình đang nắm tay cậu đây sao.”
“Tô Bạch... Cậu... cậu nói gì vậy? Mình... Không... Cậu chưa hề nắm tay mình mà...”
Dứt lời, thời gian như đóng băng ngay tại lúc này, hô hấp của Tô Bạch đột nhiên trở nên nặng nề, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc. Tay trái của cậu vừa cầm điện thoại vừa nắm chốt cửa, tay phải thì đang nắm một bàn tay lạnh như băng.
Tô Bạch gian nan nuốt một ngụm nước miếng rồi lấy hết can đảm, trong lúc vặn chốt mở cửa thì cũng đồng thời quay đầu lại nhìn về phía sau!