Quý Nhân

Chương 3




Ngô Dung tuy hư hỏng nhưng sinh ra trong gia đình giàu có, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, sửa mi mắt phượng, sóng mũi thẳng tắp, làn môi mỏng, nếu chàng chỉ đứng im mà không nói lời nào thì rất giống một nhân vật lớn. Chỉ tiếc vừa mở miệng ra đã lộ bản chất rồi.

Bình thường con cái khi đến tuổi trưởng thành, cha mẹ đều tìm người mai mối chuẩn bị hôn sự. Mà nhà họ Ngô không biết sao lại chậm chạp không lo cho Ngô Dung, để Ngô Dung đến giờ đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn chưa lấy vợ.

Đúng ra, cho dù Ngô Dung chơi bời hư hỏng nhưng còn có tài sản của gia đình. Trên đời này người tham tiền không ít, cũng có nhà gái chủ động đến cửa cầu hôn nhưng đều bị nhà họ Ngô khéo léo từ chối. Họ chỉ nói muốn chờ một thời gian nữa, cũng không biết bọn họ đang đợi cái gì.

Năm ngoái, Ngô Dung tự nhiên lại muốn tìm một nàng dâu. Tìm mãi, tìm mãi, không biết chàng tìm thế nào lại đi thích con gái của trưởng công chúa Thường Nhạc, còn lớn tiếng tuyên bố với mọi người nhất định phải lấy con gái công chúa làm vợ. Lời này nói ra khiến cả kinh thành chấn động. Chỉ bằng chút gia sản của nhà họ Ngô mà đã vọng tưởng muốn cưới con gái công chúa sao? Đầu óc có vấn đề hả?

Thường Nhạc công chúa cũng vô cùng xấu hổ, con của công chúa – Tiêu Thiều trong lúc giận dữ đã đánh cho Ngô Dung một trận. Khi đó Ngô Dung bị đánh bất tỉnh đến năm ngày, suýt nữa thì mất mạng.

Sau khi Ngô Dung tỉnh lại, cả người trầm mặc hơn rất nhiều, cũng chặt đứt liên hệ với lũ bạn hư hỏng, đóng cửa ngồi ở nhà mấy tháng. Chàng bỗng nhiên lại thích đọc sách, loại sách nào cũng đều xem, nhất là lịch sử, địa lí, các loại sách về phong tục tập quán, có vẻ thay đổi rất nhiều.

Ngô Nguyên Ngân cũng bị Ngô Dung dọa sợ, vừa lúc vợ của ông – Triệu thị lại sinh thêm một con trai. Ngô Nguyên Ngân quá đỗi vui mừng, đem nhà cửa trong kinh thành cùng với cửa hàng sang tên cho Ngô Dung, đá đứa con lớn hư hỏng này ra khỏi nhà, cho chàng tự sống một mình. Mà Ngô Nguyên Ngân lại đưa vợ cùng đứa con mới sinh chuyển đến một thôn trang ở ngoại ô kinh thành, mua trăm mẫu ruộng tốt, làm một tiểu địa chủ an nhàn.

Nói cho Ngô Dung ra ở riêng nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, thực ra là chàng bị đuổi khỏi nhà. Chẳng qua cha chàng thương con, đem gia sản đáng giá đều cho Ngô Dung hết.

Mọi người đều chờ để cười Ngô Dung, xem sau bao lâu chàng sẽ đem tài sản Ngô Nguyên Ngân cho phá tan tành, kết quả Ngô Dung lại làm cho bọn họ thất vọng.

Sau khi Ngô Dung tiếp quản Điển Đương Hàng liền đuổi việc những người làm cũ ở đây, ngay cả cái bảng hiệu bắt mắt cũng tháo xuống, một lần nữa thuê Tiền chưởng quầy, Tôn sư phụ, đám người Kha Vọng cùng Chu Sơn. Không ngờ cửa hàng lại buôn bán thuận lợi, thậm chí kinh doanh hơn một năm đều không bị đóng cửa.

Bản thân Ngô Dung cũng không tiếp tục ăn chơi bạt mạng nữa. Nếu chàng không ở nhà thì cũng ở cửa hàng, cuộc sống rất có quy luật. Chàng từ một kẻ luôn khiến người khác đau đầu lại tự nhiên biến thành một “thanh niên nghiêm túc” khiến những người quen biết Ngô Dung không ai không cảm thấy kì quái.

Nhưng đứa trẻ hư hỏng trở thành nên ngoan ngoãn dù sao cũng là chuyện tốt, thậm chí có rất nhiều bậc cha mẹ đau đầu vì con cái lấy Ngô Dung làm gương để dạy bảo con mình. Người lạc đường biết quay lại dù bao lâu cũng không muộn.

Tuy nhiên, không ai ngờ đến, Ngô Dung bây giờ đã không phải là Ngô Dung ngày xưa nữa. Thân thể vẫn như cũ nhưng linh hồn đã đổi thay. Khi Ngô Dung bị con gái của Trưởng công chúa – Tiêu Thiều đánh bất tỉnh, qua mấy ngày sau đã chết thật, mà Ngô Dung hiện tại là một người đàn ông xuyên không mà đến – Diệp Lỗi.

Nói đến Diệp Lỗi khi còn sống cũng là một bậc tinh anh trong xã hội. Sinh ra trong một gia đình bình thường, anh dựa vào cố gắng cùng trí tuệ của bản thân, cộng thêm tài thiên phú về ngành kỹ thuật điện tử, cho nên sự nghiệp thành công rực rỡ. Ba mươi ba tuổi tự thành lập công ty, đến bốn mươi tuổi đã đứng thứ hai trong giới thương nhân, trở thành một vinh quang cho người Trung Hoa.

Khi đang trên đỉnh cao của sự nghiệp, anh nhận được tin vợ đang trong tình trạng nguy kịch. Lúc này anh mới nhận ra bản thân chỉ lo cho sự nghiệp, lại hoàn toàn quên mất người nhà.

Một năm sau khi vợ mất, Diệp Lỗi vẫn cảm thấy mờ mịt trống vắng, anh không biết mình xây dựng sự nghiệp lớn như vậy để chia sẻ cùng ai đây?

Hôm đó, khi anh cùng người thân đi tảo mộ vợ, lúc về nhà vì buồn chán mà uống thêm vài chén rượu. Anh nghĩ mình say rượu ngủ một giấc là xong, ai biết khi mở mắt ra lại biến thành kẻ ăn chơi trác tác nổi tiếng của nước Đại Chu – Ngô Dung.

Tuy trẻ hơn gần hai mươi tuổi, nhưng Diệp Lỗi lại hoàn toàn không cảm thấy vui sướng. Vợ anh đã mất, ba đứa con nhỏ đang cần người chăm sóc cũng không biết đang ở đâu. Ba đứa con của anh còn chưa trưởng thành, sao chúng có thể sống tốt đây? Đằng đẵng ba tháng, Diệp Lỗi không thể thích ứng với thân phận mới của mình, thừa dịp dưỡng bệnh mà ở yên trong nhà. Cho đến khi Ngô Nguyên Ngân muốn ở riêng anh mới đột nhiên bừng tỉnh. Anh đã thực sự trở thành Ngô Dung, phải dùng thân phận này tiếp tục cuộc sống.

Kiếp trước để lại quá nhiều tiếc nuối, bây giờ anh muốn thay thế Ngô Dung quý trọng người nhà, chỉ có điều vợ chồng Ngô Nguyên Ngân đã không dám trêu chọc anh, chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt.

Diệp Lỗi kế thừa một ít trí nhớ của Ngô Dung, sau khi biết được thân phận thật sự Ngô Dung càng thêm bất đắc dĩ. Kiếp trước anh có thể vì sự nghiệp mà không ngừng cố gắng, nhưng ở kiếp này anh lại ngại cho thân phận của mình, xem ra ngay cả sự nghiệp cũng không thể thành công được….

Là bậc tính anh trong xã hội, tự Diệp Lỗi hiểu được trước tình thế này phải làm như thế nào để cuộc sống của mình yên ấm, cho nên anh giữ im lặng. Đầu tiên là chặt đứt liên hệ với đám bạn xấu, sau đó mở Điển Đương Hàng một lần nữa, nhưng chẳng qua là giết thời gian mà thôi.

Cửa hàng mới khai trương một năm, Ngô Dung cũng để ý tới Khởi Tú vác cùng Diệp Lăng Vũ suốt một năm.

Diệp Lăng Vũ có điểm giống với người vợ kiếp trước của anh, bề ngoài ôn nhu xinh đẹp tuyệt trần, chưa nói đã cười nhưng thực chất ngoài mềm trong cứng, không thích than thở với người khác, có chuyện gì đều muốn tự mình giải quyết.

Loại tính cách này, có lợi, cũng có chỗ xấu.

Ưu điểm là có người vợ như vậy thì cánh đàn ông cũng không phải lo lắng chuyện quản lí nhà cửa, gia đình, nhưng nhược điểm là người như vậy thường không thích làm nũng, không khiến đàn ông chú ý. Nếu gặp người chồng quan tâm chăm sóc thì không sao, còn nếu gặp loại người chỉ lo cho sự nghiệp mà không chú ý tới người nhà giống như Diệp Lỗi thì cuộc sống sẽ mang nhiều buồn tủi.

Sở thích khó rất thay đổi. Kiếp trước Diệp Lỗi rất yêu vợ nên Ngô Dung hiện tại khó tránh khỏi sẽ để ý một chút tới người có tính cách gần giống vậy – Diệp Lăng Vũ.

Trong suốt một năm đã đủ để biết về Diệp Lăng Vũ và nhà họ Diệp. Tình cảm với Diệp Lăng Vũ ban đầu là thưởng thức, đến đau lòng, rồi đến một chút yêu thích… Tình cảm thay đổi từng ngày, cho đến khi anh nghe tin Diệp Lăng Vũ muốn bán Khởi Tú các, còn muốn kén rể, cảm tình của anh đã không thể đè nén được nữa……

Anh muốn lấy cái cô gái này.

…………………..

Diệp Lăng Vũ do dự.

Nếu là Ngô Dung trước đây, nàng sẽ không để ý dù chỉ một chút. Ngô Dung của hiện tại đã thay đổi tính nết, hơn nữa nàng đã tận mắt chứng kiến hành vi trong suốt một năm qua của chàng, cho dù không trở thành một trang tuấn kiệt nhưng không thể bỏ qua được sự thay đổi đó.

Nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Lăng Vũ do dự là nàng cảm thấy tuy bản thân có thể đồng ý Ngô Dung hiện tại, nhưng không yêu chàng, thậm chí một chút cảm giác động lòng cũng không có. Bởi vì lòng của nàng từ khi gặp Đặng Chi hai năm trước đã thất lạc mất rồi.

Đặng Chi cũng là một thương nhân nhưng giàu có hơn nhà họ Diệp rất nhiều, khi Diệp Lăng Vũ gặp khó khăn trong xoay vòng vốn đã ra tay giúp nàng. Với lại, Hơn nữa Đặng Chi là người cực kì tuấn mỹ, Diệp Lăng Vũ gặp chàng khi đang tuổi xuân thì tim đập nhanh cũng là chuyện bình thường.

Ở trong lòng Diệp Lăng Vũ, Đặng Chi là quý nhân của cuộc đời nàng. Nàng thích chàng, còn mang theo một chút tôn kính nữa. Mấy ngày trước, Diệp Lăng Vũ biết được tin Đặng Chi muốn thành thân. Nàng đau lòng khổ sở nhưng cũng khẽ thở dài. Nàng tự nói với bản thân, người kia là trăng sáng trên cao, một người con gái bình thường như nàng sao xứng với chàng chứ, cần gì phải si tâm vọng tưởng đây?

Coi như một giấc mộng đẹp trong đời thiếu nữ đi.

Vì thế Diệp Lăng Vũ quyết định buông xuôi ý nghĩ ngốc nghếch trong lòng mình, theo nguyện vọng của cha tìm một chàng rể.

Thế nhưng, lý trí là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác. Nàng tự nói sẽ không yêu Đặng Chi nữa, song nàng cũng không thể lập tức đi thích một người đàn ông khác ngay.

Không chỉ có như thế, bên người nàng còn có một phiền phức khác.

Ví dụ như hiện tại, nàng ở Khởi Tú các bị cậu, mợ, em họ của mình vây quanh.

Cậu nói: “Tiểu Vũ à, cháu đừng để Ngô Dung kia lừa! Cháu đừng nhìn bề ngoài của cậu ta mà đánh giá, thật ra nó là một kẻ không có học hành không có nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng. Ngay cả cha mẹ đẻ cũng không cần nó mà đuổi nó ra khỏi nhà, cháu nói xem nó có thể là người tốt sao?”

Mợ cũng nói thêm vào: “Tiểu Vũ, nhìn cháu lớn lên từ bé, cậu mợ làm người như thế nào cháu rõ ràng nhất. Cháu gả vào nhà cậu mợ sẽ thương yêu cháu như con ruột của mình vậy, nếu Sùng Nghĩa dám đối xử không tốt với cháu, mợ sẽ là người đầu tiên không tha cho nó. Chúng ta là người thân càng thêm thân, tên Ngô Dung làm sao sánh được?”

Diệp Lăng Vũ định nói nàng vẫn chưa đồng ý Ngô Dung cầu hôn nhưng thấy cậu mợ nhà mình cuống quýt lên như vậy, nàng cũng lười nói.

Giống như mợ nói, bọn họ thấy nàng từ nhỏ đến lớn, ngược lại nàng cũng biết bản tính của bọn họ. Cậu mợ mở một tiệm bánh bao, kiếm tiền cũng vất vả. Cậu là người có vẻ thật thà, còn mợ thì chanh chua, hơn nữa còn làm bộ làm tịch, lại đặc biệt cưng chiều con trai độc nhất của họ -Vương Sùng Nghĩa, thành ra lại cưng tên này đến mức thành một kẻ bỏ đi.

Rõ ràng cậu mợ kiếm tiền vất vả, mà em họ Vương Sùng Nghĩa lại tiêu tiền như nước, làm như mình là thiếu gia nhà giàu vậy.

Vương Sùng Nghĩa muốn lấy nàng là vì yêu nàng hay yêu tiền trong tay nàng, đến kẻ ngốc nhìn cũng biết.

Em họ là con trai độc nhất nên không chịu ở rể. Tuy đồng ý con trai đầu lòng sẽ mang họ Diệp, nhưng nếu Diệp Lăng Vũ chỉ sinh được một đứa con trai, hoặc không sinh được con trai thì làm sao bây giờ?

Chuyện hôn nhân này, mặc kệ theo phương diện nào Diệp Lăng Vũ cũng sẽ không đồng ý.

Vương thị cũng khuyên con gái: “Nghe nói cậu Ngô Dung kia thích uống rượu chơi hoa ghẹo nguyệt, còn chơi với một lũ bạn không đứng đắn, làm sao là người đáng tin đây? Em họ con tuy nghịch ngợm chút nhưng cũng bởi tuổi còn nhỏ, chờ thành gia lập nghiệp tự nhiên liền hiểu được mọi chuyện thôi.”

Diệp Lăng Vũ không nhịn được thầm nghĩ: Ngô Dung trước kia xấu xa, nhưng hiện tại tốt xấu đã cải tà quy chính. Còn em họ vì sao vẫn lêu lổng cả ngày?

Vương Sùng Nghĩa thật không thể nào thích cô chị họ này, hắn cảm thấy một cô gái lợi hại như vậy thật sự khiến cho đàn ông không còn mặt mũi nào để sống chung. Chị ta làm sao có mềm mại dịu dàng của mấy tiểu mĩ nhân trong Hồng Tụ phường chứ?

Có điều, nếu người vợ này mang đến nhiều hồi môn như thế, hắn cũng không để ý cưới bà cọp mẹ này vào cửa, dù sao đã lấy hắn thì phải nghe lời hắn.

Cho nên hắn cũng mặt dày nói theo: “Chị họ, chị cũng đừng kén cá chọn canh quá! Không phải tôi nói khó nghe, nhưng chị đi ra ngoài hỏi thăm một chút đi, thanh danh của chị vốn không tốt, chị xem có ai chịu cưới chị chứ? Nếu không phải tôi nể tình chị em, nghĩ chúng ta là họ hàng thân thích thì cần phải chăm sóc tốt cho chị, sợ chị gả không được thành gái lỡ thì, tôi cũng sẽ không đồng ý.”

Diệp Lăng Vũ tức giận nở nụ cười, nói: “Cảm ơn em họ đã quan tâm. Một khi đã như vậy, cậu cũng không cần phải miễn cưỡng, để cho cậu mợ tìm cho em một cô vợ tốt hơn đi.”

“Này! Chị dám nói như vậy hả? Định lên mặt hả?” Vương Sùng Nghĩa vừa nghe thấy mình bị từ chối liền lộ ra bản chất lưu manh.

Diệp Lăng Vũ lạnh lùng nhìn hắn: “Thế nào, cậu định làm gì?”

Mợ vội vàng kéo Vương Sùng Nghĩa, nhỏ giọng mắng: “Con an phận một chút cho mẹ, dỗ nó vào nhà mình rồi tính tiếp!”

Cậu nói: “Tiểu Vũ, cháu nghĩ cho kĩ một chút, việc hôn nhân đại sự từ xưa đến nay đều nghe theo lời cha mẹ. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, không có cô gái nào tự mình chọn rể cả. Cậu thấy việc hôn nhân này quyết định vậy đi, cậu với mẹ con đã tính hết rồi, đây là lệnh của cha mẹ, tìm bà mối, chọn một ngày tốt lập tức thành hôn.”

Diệp Lăng Vũ chán nản, muốn ép hôn sao?

“Đã là lệnh của cha mẹ, vậy cháu muốn vâng theo di chúc của cha, nhất định phải ở rể. Cậu có thể đồng ý không?”

Cậu, mợ nhất thời không nói gì.

Vương gia chỉ có Vương Sùng Nghĩa là con trai độc nhất, tuy nhà họ Vương tham tiền nhưng mở một tiệm bánh bao cũng đủ để trang trải cuộc sống, không đến nỗi bán con cầu vinh. Bọn họ vốn định cưới Diệp Lăng Vũ vào nhà, chứ không phải đem con gả vào cửa nhà họ Diệp.

Không khí có vẻ ngượng ngập, chợt cửa lớn Khởi Tú các mở ra, mười mấy người từ ngoài bước vào.