Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 971: Thôi phủ quân




Nói đến đây ông liền đưa mắt nhìn sang Diệp Thiếu Dương: "Sư phụ đã khuất của ta chính là tổ tông của ngươi Diệp Pháp Thiện, vậy nên tất nhiên ngươi cũng là người một nhà của ta."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kì chấn động, trong sách cổ của Đạo gia chỉ nhắc đếnThôi phủ quân là một vị đạo sĩ chứ không hề ghi chép lại việc ông ấy là đệ tử của Diệp Pháp Thiện, không ngờ thì ra bản thân lại có một chỗ dựa oách đến thế...

Ngay sau đó hắn liền cười hì hì, cúi đầu chào Thôi phủ quân một lần nữa:

"Kính chào sư tổ!"

Thôi phủ quân cười lớn, đánh giá Diệp Thiếu Dương một hồi rồi nói: "Ngươi đúng là có khí chất của ngài ấy!"

Diệp Thiếu Dương có chút kích động, nhìn Thôi phủ quân và nói: "Sư tổ, tổ tiên của tôi Diệp Pháp Thiện sau đó thì thế nào rồi, tôi nghe nói ngài ấy đi tới núi Thái Âm, kết quả ra sao?"

Diệp Pháp Thiện Thiên Sư vì nhân gian, phát triển đạo Nho chính thống, công đức vô lượng, thế nhưng lại không thể ghi danh vào tiên ban (1) tông đạo, quả thật là vô lí, còn lại bốn đại Thiên Sư, đều là vinh đăng tam bảo, quyền cao chức trọng.

Thôi phủ quân ánh mắt lấp lánh, nhìn bức chân dung của Diệp Pháp Thiện, ông nói rằng: "Đây là Thiên Cơ, không thể tiết lộ."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, không dám hỏi thêm gì nữa.

Thôi phủ quân đi tới phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía đình viện phía sau hoa cỏ nở rộ, ông không quay đầu lại mà chỉ nói thế này: "Mục đích mà ngươi đến đây lần này ta đã nghe Dật Vân nói rồi. Việc như thế này đối với ngươi mà nói chính là đã vượt quá bổn phận. Ngươi nên biết vì sao ta lại cho ngươi vào?"

Bởi vì... Ngài là sư tổ của ta? Diệp Thiếu Dương suy đoán trong lòng, thế nhưng không dám nói rõ.

Thôi phủ quân đoán được ý nghĩ của hắn,ông nói: "Trong lòng ta mặc dù coi ngươi là người thân thiết, nhưng thân là phán quan, liên quan đến những việc trọng đại thì sao dám tự ý phá vỡ luật pháp. Nhưng mà trong chuyện này cũng có điểm kì lạ, cũng là số kiếp của ngươi nên ta sẽ để ngươi xem qua một chút."

Số kiếp của mình? Trong lòng Diệp Thiếu Dương thấy buồn bực, cái chết của Vương Bình thì có liên quan gì đến mình?

Thôi phủ quân xoay người, đi tới trước bàn, ông chỉ vung tay một cái là một quyển sách bay ra từ trên giá, rơi xuống trên bàn, tự động mở đến một trang.

"Ngươi tới đây tự mình xem qua đi."

Diệp Thiếu Dương biết cái này chính là sổ Sinh Tử, nghĩ đến một kẻ còn sống như mình lại có cơ hội nhìn thấy vật này trong lòng không khỏi bắt đầu thấy căng thẳng. Hắn bước đến rồi nhìn vào trang sách đó. Vừa nhìn đã thấy tên của Trương Bình bị gạch đi bằng bút đỏ.

Hắn khẽ hít vào, Trương Bình quả thực chết rồi...

Hắn vội vàng xem đến ngày tháng mất phía dưới, ngay lập tức ngây người ra, tiếp theo lại nhìn đến dòng cuối cùng là nguyên nhân cái chết thì vô cùng hoảng sợ, nói không ra tiếng: "Không thể nào!"

Thôi phủ quân nói: "Sổ Sinh Tử còn có thể giả được sao?"

Diệp Thiếu Dương vả nhẹ vào miệng: "Tôi lỡ miệng, chỉ là chuyện này... không thể nào!"

Thôi phủ quân nói: "Ngươi tự mình nghĩ kĩ mà xem."

Diệp Thiếu Dương nhìn ngày tháng và nguyên nhân Vương Bình tử vong, cẩn thận nhớ lại, trong nháy mắt một tia sáng lóe qua trong đầu hắn, hắn lại nghĩ suy nghĩ kĩ thêm thì cả người đều ngây ra.

Thì ra... là như thế!

Diệp Thiếu Dương vô lực ngã xuống ghế, một hồi lâu mới bình thường lại được, hắn lên tiếng hỏi Thôi phủ quân: "Sư tổ, có phải những thông tin trên sổ sinh tử này không thể tiết lộ cho con người biết hay không?"

Thôi phủ quân trả lời hắn bằng một câu hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

"Tôi muốn nói với người bạn kia của mình để anh ta biết được sự thật."

"Cái này tất nhiên là không được, những thông tin trên sổ Sinh Tử cũng là Thiên Cơ. Tuyệt đối không được để người ngoài biết, đặc biệt là những kẻ vẫn còn sống trên dương gian."

Diệp Thiếu Dương gật gù, trong lòng lại cảm thấy khó xử, không biết giải quyết thế nào mới phải đây.

"Ta cho ngươi xem sổ Sinh Tử chỉ là giúp ngươi một tay, còn lại thì ngươi phải tự nghĩ cách xử lí cho ổn thỏa chuyện này đi. Nếu ngươi nói ra ngoài thì chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt của ông trời đấy."

"Tôi... Biết rồi."

"Ngươi đã biết chân tướng rồi thì tự mình suy nghĩ làm sao để giải quyết đi. Ngươi đi đi."

Thôi phủ quân âm thầm thở dài, tay vuốt búi tóc rồi cắt đứt một đoạn tóc: "Ngươi dù gì cũng là hậu nhân của sư môn ta, ta không đành lòng với kiếp số lưu lạc của ngươi, việc cho ngươi xem sổ Sinh Tử cũng là phạm vào giới luật, nên cũng phải có cái gì đó gọi là trừng phạt."

Diệp Thiếu Dương cúi gập người trước ông.

Thôi phủ quân lại không để ý chút nào, ông chỉ nở một nụ cười rồi nói:

"Còn có một chuyện nhỏ muốn cầu cạnh ngươi, là thế này..."

Bên trong đại đường, Tiêu Dật Vân cùng Chanh Tử tán gẫu rất vui vẻ. Chanh Tử vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Thiếu Dương từ sau tấm bình phong đi ra, lập tức đứng lên gọi to: "Lão đại, huynh đã trở lại rồi!"

Tiêu Dật Vân cũng đứng lên, nhìn thấy vẻ cau mày trầm tư của Diệp Thiếu Dương liền hỏi: "Không nhìn được sổ Sinh Tử à?"

"Nhìn rồi."

"Vậy sao ngươi còn bộ dạng này, trên sổ Sinh Tử viết thế nào? Cô nương kia có còn dương thọ hay không?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái.

"Thiên Cơ không thể tiết lộ."

Tiêu Dật Vân vừa nghe liền biết trong đó có ẩn tình, cũng không hỏi tiếp nữa mà chỉ nói:

"Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi đến thành Uổng Tử (2), tìm dấu vết của Vương Bình."

Chanh Tử cảm thấy đầy ngạc nhiên và thắc mắc, cô hỏi: "Vương Bình ở thành Uổng Tử?"

"Không nhất định có ở đó hay không, nhưng chồng của cô ấy nhất định ở đó."

"Chồng cô ấy..." Chanh Tử kinh ngạc: "Cô ấy không phải là bạn gái của Tiểu Mã sao? Lấy đâu ra chồng chứ."

Diệp Thiếu Dương không rảnh giải thích với cô, hắn quay đầu nhìn Tiêu Dật Vân, nói: "Chuyện này ngài phải giúp ta."

Tiêu Dật Vân vội vàng xua tay: "Ta bận lắm, không rảnh đâu."

Chanh Tử lập tức tiến lên kéo tay áo của hắn, nài nỉ: "Tiêu ca ca..."

"Khụ khụ, nể mặt cô, ta miễn cưỡng giúp hắn một tay."

Diệp Thiếu Dương sững sờ, nhìn Chanh Tử, lại nhìn Tiêu Dật Vân, trong lòng buồn bực. Tiêu Dật Vân rõ ràng là bằng hữu của mình, chỉ là với quen với Chanh Tử, sao lại có thể nể mặt cô ấy để mới giúp mình vậy?

Trước khi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương gọi Tiêu Dật Vân lại, nói nhỏ: "Chuyện tôi xem sổ Sinh Tử, ngài phải bảo mật chặt chẽ, không được nói cho bất kì ai, cứ nói là tôi chưa nhìn thấy."

Tiêu Dật Vân nói: "Chuyện này thì yên tâm, chuyện làm trái quy tắc thế ai lại nói ra bao giờ."

Diệp Thiếu Dương lại bảo với Chanh Tử là cũng phải bảo mật, Chanh Tử tất nhiên đồng ý ngay.

Từ điện Thiên Tử đi ra, ba người vòng qua mấy tầng cung điện, đi tới thành Uổng Tử.

Tiêu Dật Vân cả quãng đường đều bảo vệ Chanh Tử bên cạnh, đảm nhiệm việc giải thích, giải thích một cách nhiệt tình với cô tên gọi và lai lịch của từng tòa cung điện.

Đi ngang qua vụ Luân Hồi, Diệp Thiếu Dương nhìn liếc qua phía sâu trong cung điện được canh phòng nghiêm ngặt, cha hắn đang làm công văn trong đó. Hắn rất muốn được vào gặp cha, dù chỉ là nhìn một cái thôi, nhưng mà không được.

Vừa tiến vào thành Uổng Tử, cảnh tượng và không khí lập tức thay đổi. Không còn cảm giác tử khí nặng nề, không có người ở như ở âm tào địa phủ nữa mà là một tòa mang không khí và cảnh tượng đầy phồn hoa.

Trên đường phố cửa hàng mọc lên như nấm, không nói người người đông nghịt thì cũng là dòng người tấp nập, những linh hồn đang đi trên đường phố, có kẻ mặc cổ trang có kẻ mặc trang phục hiện đại. Nhìn qua có một cảm giác rất quái dị.

"Những người này đều là cư dân của thành Uổng Tử, có mấy người vì đợi được đối chứng nhân quả, sẽ ở thành Uổng Tử này lâu đến mấy chục năm, cũng dài ngang ngửa một đời người rồi, bình thường cũng dựng nhà sinh sống gần giống với người trên dương gian.

Tiêu Dật Vân giải thích với Chanh Tử đang đi bên cạnh.

Chanh Tử như đang lạc vào một khu vườn lớn của bà Lưu. Cô mở to hai mắt nhìn ngắm xung quanh. Có một mĩ nữ mặc áo yếm đi lướt qua người Tiêu Dật Vân, lại còn liếc mắt đưa tình với hắn. Nhưng Tiêu Dật Vân không thèm nhìn lại.

Chanh Tử giật mình nhìn bóng lưng mỹ nữ kia rồi thốt lên: "Sao mà còn có kiểu ăn mặc thời thượng thế kia?"

***

(1) Tiên ban: bảng ghi danh sách những tiên nhân trên trời.

(2) Thành Uổng Tử: trong Phật giáo, nơi ở bên phải cung điện của vị vua thứ mười của địa ngục. Những linh hồn chết oan sẽ đợi ở đây để chờ sự xuất hiện của những kẻ đã giết mình và xem chúng bị trừng phạt. Nói đến đây ông liền đưa mắt nhìn sang Diệp Thiếu Dương: "Sư phụ đã khuất của ta chính là tổ tông của ngươi Diệp Pháp Thiện, vậy nên tất nhiên ngươi cũng là người một nhà của ta."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kì chấn động, trong sách cổ của Đạo gia chỉ nhắc đếnThôi phủ quân là một vị đạo sĩ chứ không hề ghi chép lại việc ông ấy là đệ tử của Diệp Pháp Thiện, không ngờ thì ra bản thân lại có một chỗ dựa oách đến thế...

Ngay sau đó hắn liền cười hì hì, cúi đầu chào Thôi phủ quân một lần nữa:

"Kính chào sư tổ!"

Thôi phủ quân cười lớn, đánh giá Diệp Thiếu Dương một hồi rồi nói: "Ngươi đúng là có khí chất của ngài ấy!"

Diệp Thiếu Dương có chút kích động, nhìn Thôi phủ quân và nói: "Sư tổ, tổ tiên của tôi Diệp Pháp Thiện sau đó thì thế nào rồi, tôi nghe nói ngài ấy đi tới núi Thái Âm, kết quả ra sao?"

Diệp Pháp Thiện Thiên Sư vì nhân gian, phát triển đạo Nho chính thống, công đức vô lượng, thế nhưng lại không thể ghi danh vào tiên ban (1) tông đạo, quả thật là vô lí, còn lại bốn đại Thiên Sư, đều là vinh đăng tam bảo, quyền cao chức trọng.

Thôi phủ quân ánh mắt lấp lánh, nhìn bức chân dung của Diệp Pháp Thiện, ông nói rằng: "Đây là Thiên Cơ, không thể tiết lộ."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, không dám hỏi thêm gì nữa.

Thôi phủ quân đi tới phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía đình viện phía sau hoa cỏ nở rộ, ông không quay đầu lại mà chỉ nói thế này: "Mục đích mà ngươi đến đây lần này ta đã nghe Dật Vân nói rồi. Việc như thế này đối với ngươi mà nói chính là đã vượt quá bổn phận. Ngươi nên biết vì sao ta lại cho ngươi vào?"

Bởi vì... Ngài là sư tổ của ta? Diệp Thiếu Dương suy đoán trong lòng, thế nhưng không dám nói rõ.

Thôi phủ quân đoán được ý nghĩ của hắn,ông nói: "Trong lòng ta mặc dù coi ngươi là người thân thiết, nhưng thân là phán quan, liên quan đến những việc trọng đại thì sao dám tự ý phá vỡ luật pháp. Nhưng mà trong chuyện này cũng có điểm kì lạ, cũng là số kiếp của ngươi nên ta sẽ để ngươi xem qua một chút."

Số kiếp của mình? Trong lòng Diệp Thiếu Dương thấy buồn bực, cái chết của Vương Bình thì có liên quan gì đến mình?

Thôi phủ quân xoay người, đi tới trước bàn, ông chỉ vung tay một cái là một quyển sách bay ra từ trên giá, rơi xuống trên bàn, tự động mở đến một trang.

"Ngươi tới đây tự mình xem qua đi."

Diệp Thiếu Dương biết cái này chính là sổ Sinh Tử, nghĩ đến một kẻ còn sống như mình lại có cơ hội nhìn thấy vật này trong lòng không khỏi bắt đầu thấy căng thẳng. Hắn bước đến rồi nhìn vào trang sách đó. Vừa nhìn đã thấy tên của Trương Bình bị gạch đi bằng bút đỏ.

Hắn khẽ hít vào, Trương Bình quả thực chết rồi...

Hắn vội vàng xem đến ngày tháng mất phía dưới, ngay lập tức ngây người ra, tiếp theo lại nhìn đến dòng cuối cùng là nguyên nhân cái chết thì vô cùng hoảng sợ, nói không ra tiếng: "Không thể nào!"

Thôi phủ quân nói: "Sổ Sinh Tử còn có thể giả được sao?"

Diệp Thiếu Dương vả nhẹ vào miệng: "Tôi lỡ miệng, chỉ là chuyện này... không thể nào!"

Thôi phủ quân nói: "Ngươi tự mình nghĩ kĩ mà xem."

Diệp Thiếu Dương nhìn ngày tháng và nguyên nhân Vương Bình tử vong, cẩn thận nhớ lại, trong nháy mắt một tia sáng lóe qua trong đầu hắn, hắn lại nghĩ suy nghĩ kĩ thêm thì cả người đều ngây ra.

Thì ra... là như thế!

Diệp Thiếu Dương vô lực ngã xuống ghế, một hồi lâu mới bình thường lại được, hắn lên tiếng hỏi Thôi phủ quân: "Sư tổ, có phải những thông tin trên sổ sinh tử này không thể tiết lộ cho con người biết hay không?"

Thôi phủ quân trả lời hắn bằng một câu hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

"Tôi muốn nói với người bạn kia của mình để anh ta biết được sự thật."

"Cái này tất nhiên là không được, những thông tin trên sổ Sinh Tử cũng là Thiên Cơ. Tuyệt đối không được để người ngoài biết, đặc biệt là những kẻ vẫn còn sống trên dương gian."

Diệp Thiếu Dương gật gù, trong lòng lại cảm thấy khó xử, không biết giải quyết thế nào mới phải đây.

"Ta cho ngươi xem sổ Sinh Tử chỉ là giúp ngươi một tay, còn lại thì ngươi phải tự nghĩ cách xử lí cho ổn thỏa chuyện này đi. Nếu ngươi nói ra ngoài thì chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt của ông trời đấy."

"Tôi... Biết rồi."

"Ngươi đã biết chân tướng rồi thì tự mình suy nghĩ làm sao để giải quyết đi. Ngươi đi đi."

Thôi phủ quân âm thầm thở dài, tay vuốt búi tóc rồi cắt đứt một đoạn tóc: "Ngươi dù gì cũng là hậu nhân của sư môn ta, ta không đành lòng với kiếp số lưu lạc của ngươi, việc cho ngươi xem sổ Sinh Tử cũng là phạm vào giới luật, nên cũng phải có cái gì đó gọi là trừng phạt."

Diệp Thiếu Dương cúi gập người trước ông.

Thôi phủ quân lại không để ý chút nào, ông chỉ nở một nụ cười rồi nói:

"Còn có một chuyện nhỏ muốn cầu cạnh ngươi, là thế này..."

Bên trong đại đường, Tiêu Dật Vân cùng Chanh Tử tán gẫu rất vui vẻ. Chanh Tử vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Thiếu Dương từ sau tấm bình phong đi ra, lập tức đứng lên gọi to: "Lão đại, huynh đã trở lại rồi!"

Tiêu Dật Vân cũng đứng lên, nhìn thấy vẻ cau mày trầm tư của Diệp Thiếu Dương liền hỏi: "Không nhìn được sổ Sinh Tử à?"

"Nhìn rồi."

"Vậy sao ngươi còn bộ dạng này, trên sổ Sinh Tử viết thế nào? Cô nương kia có còn dương thọ hay không?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái.

"Thiên Cơ không thể tiết lộ."

Tiêu Dật Vân vừa nghe liền biết trong đó có ẩn tình, cũng không hỏi tiếp nữa mà chỉ nói:

"Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi đến thành Uổng Tử (2), tìm dấu vết của Vương Bình."

Chanh Tử cảm thấy đầy ngạc nhiên và thắc mắc, cô hỏi: "Vương Bình ở thành Uổng Tử?"

"Không nhất định có ở đó hay không, nhưng chồng của cô ấy nhất định ở đó."

"Chồng cô ấy..." Chanh Tử kinh ngạc: "Cô ấy không phải là bạn gái của Tiểu Mã sao? Lấy đâu ra chồng chứ."

Diệp Thiếu Dương không rảnh giải thích với cô, hắn quay đầu nhìn Tiêu Dật Vân, nói: "Chuyện này ngài phải giúp ta."

Tiêu Dật Vân vội vàng xua tay: "Ta bận lắm, không rảnh đâu."

Chanh Tử lập tức tiến lên kéo tay áo của hắn, nài nỉ: "Tiêu ca ca..."

"Khụ khụ, nể mặt cô, ta miễn cưỡng giúp hắn một tay."

Diệp Thiếu Dương sững sờ, nhìn Chanh Tử, lại nhìn Tiêu Dật Vân, trong lòng buồn bực. Tiêu Dật Vân rõ ràng là bằng hữu của mình, chỉ là với quen với Chanh Tử, sao lại có thể nể mặt cô ấy để mới giúp mình vậy?

Trước khi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương gọi Tiêu Dật Vân lại, nói nhỏ: "Chuyện tôi xem sổ Sinh Tử, ngài phải bảo mật chặt chẽ, không được nói cho bất kì ai, cứ nói là tôi chưa nhìn thấy."

Tiêu Dật Vân nói: "Chuyện này thì yên tâm, chuyện làm trái quy tắc thế ai lại nói ra bao giờ."

Diệp Thiếu Dương lại bảo với Chanh Tử là cũng phải bảo mật, Chanh Tử tất nhiên đồng ý ngay.

Từ điện Thiên Tử đi ra, ba người vòng qua mấy tầng cung điện, đi tới thành Uổng Tử.

Tiêu Dật Vân cả quãng đường đều bảo vệ Chanh Tử bên cạnh, đảm nhiệm việc giải thích, giải thích một cách nhiệt tình với cô tên gọi và lai lịch của từng tòa cung điện.

Đi ngang qua vụ Luân Hồi, Diệp Thiếu Dương nhìn liếc qua phía sâu trong cung điện được canh phòng nghiêm ngặt, cha hắn đang làm công văn trong đó. Hắn rất muốn được vào gặp cha, dù chỉ là nhìn một cái thôi, nhưng mà không được.

Vừa tiến vào thành Uổng Tử, cảnh tượng và không khí lập tức thay đổi. Không còn cảm giác tử khí nặng nề, không có người ở như ở âm tào địa phủ nữa mà là một tòa mang không khí và cảnh tượng đầy phồn hoa.

Trên đường phố cửa hàng mọc lên như nấm, không nói người người đông nghịt thì cũng là dòng người tấp nập, những linh hồn đang đi trên đường phố, có kẻ mặc cổ trang có kẻ mặc trang phục hiện đại. Nhìn qua có một cảm giác rất quái dị.

"Những người này đều là cư dân của thành Uổng Tử, có mấy người vì đợi được đối chứng nhân quả, sẽ ở thành Uổng Tử này lâu đến mấy chục năm, cũng dài ngang ngửa một đời người rồi, bình thường cũng dựng nhà sinh sống gần giống với người trên dương gian.

Tiêu Dật Vân giải thích với Chanh Tử đang đi bên cạnh.

Chanh Tử như đang lạc vào một khu vườn lớn của bà Lưu. Cô mở to hai mắt nhìn ngắm xung quanh. Có một mĩ nữ mặc áo yếm đi lướt qua người Tiêu Dật Vân, lại còn liếc mắt đưa tình với hắn. Nhưng Tiêu Dật Vân không thèm nhìn lại.

Chanh Tử giật mình nhìn bóng lưng mỹ nữ kia rồi thốt lên: "Sao mà còn có kiểu ăn mặc thời thượng thế kia?"

***

(1) Tiên ban: bảng ghi danh sách những tiên nhân trên trời.

(2) Thành Uổng Tử: trong Phật giáo, nơi ở bên phải cung điện của vị vua thứ mười của địa ngục. Những linh hồn chết oan sẽ đợi ở đây để chờ sự xuất hiện của những kẻ đã giết mình và xem chúng bị trừng phạt.