Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 965: Cái chết của người yêu (2) 




Sau khi xuống xe, Lão Quách mở cốp xe phía sau, lấy ra hai bó giấy bản, hai xâu nguyên bảo xếp bằng giấy.

Làm ông chủ một tiệm chuyên mai táng, trong xe hắn không thiếu nhất chính là mấy thứ này.

Bên trong viện đặt một cái bàn phủ vải trắng, một lão giả ngồi ở đó, phụ trách đăng ký ghi tên.

Lão Quách đi tới đăng ký tên họ, đưa tiền phúng điếu, rồi cùng Tiểu Mã với Diệp Thiếu Dương đi vào linh đường.

Chủ nhà vốn dĩ phải đi ra tiếp đãi, thấy bọn họ đi cùng Tiểu Mã, nên chỉ gật đầu mời vào.

Linh đường được đặt tại gian nhà chính, ở giữa là một bàn bát tiên ở trên bày ảnh của Vương Bình.

Nhìn ảnh chụp Vương Bình đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách đều cảm thấy trong lòng hụt hẫng.

Sau lễ viếng người chết, Tiểu Mã không chờ được nữa liền kéo bọn họ vào căn phòng bên cạnh để thi thể Vương Bình.

Vừa bước vào cửa, cả đám đều kinh ngạc đến ngây cả người: Một đạo sĩ, còn có một hòa thượng, đang làm pháp sự ở trong phòng, đó cũng không phải vấn đề quan trọng, nhưng bất ngờ là ở phía trên quan tài thuỷ tinh để thi thể, có treo một quả tú cầu màu đỏ thẫm, trên một cái bàn bát tiên, có đặt song song ảnh chụp của Vương Bình cùng một tiểu tử nào đó, ở giữa đặt hai bài vị, viết tên hai người cùng sinh thần bát tự.

Hai bên ảnh chụp để một cặp nến đỏ, phía trước còn có ba hộp đồ lễ, dùng vải đỏ che lại.

Hòa thượng đứng một bên gõ mõ, đạo sĩ rung chuông, rải tiền giấy, trong miệng lẩm bẩm.

Một đôi nam nữ trung niên đứng bên cạnh, trên tay áo có cài một cái phù hiệu màu đen, đang che mặt khóc.

“Làm gì thế……”

Tiểu Mã ngây người.

“Minh hôn.”

Lão Quách nói, “Ở địa phương này có tập tục kết minh hôn, nam nữ chưa lập gia đình nếu không may mà chết đi, thì sẽ tìm một người chết có tuổi phù hợp để kết minh hôn.”

Đang nói chuyện, một cô gái đi tới, kéo Tiểu Mã ra gian ngoài, còn không chờ mở miệng, Tiểu Mã đã giành nói trước: “Làm cái gì vậy?”

“Kết minh hôn, ở nơi này của chúng ta có tập tục như vậy.”

Tiểu Mã vừa nghe đã nổi nóng, “Sao có thể như thế! ta mới là bạn trai của Bình Bình, sao có thể để cô ấy kết hôn với người khác!”

Thanh âm của Tiểu Mã khá lớn, làm kinh động người trong phòng, tất cả đều nhìn qua bên này, đôi hòa thượng đạo sĩ đang làm phép cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt giận dữ nhìn hắn.

Cô gái kia nhìn Tiểu Mã ra dấu tay giữ im lặng, thấp giọng nói: “Hai người vẫn chưa kết hôn, người cũng đã chết, đây chỉ là nghi thức, khiến người sống an tâm mà thôi……”

Lão Quách nói: “Tiểu cô nương, cũng không phải nói như vậy đâu, người chết kết minh hôn, chính là kết nhân duyên kiếp sau”

Cô gái ngây người, hồ nghi nhìn Lão Quách, lại nhìn qua Diệp Thiếu Dương, nói: “Các người là ai?”

“Bạn của Vương Bình, tới phúng viếng.”

Diệp Thiếu Dương trả lời.

Tiểu Mã kéo tay cô gái, chỉ vào Diệp Thiếu Dương, nói: “Đây là Mao Sơn Thiên sư, hắn có thể cứu sống Bình Bình, mau chóng bảo bọn họ dừng kết minh hôn, bảo Thiếu Dương sẽ cứu sống cô ấy!”

Cô gái kia sửng sốt một chút, nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn qua Tiểu Mã, thở dài nói: “Mã ca, ngươi bình tĩnh lại một chút, người chết không thể sống lại, ngươi cũng không nên thương tâm quá độ, đừng để người ta lừa.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, cũng không nổi giận, Tiểu Mã thực sự quá nóng nảy rồi.

“Không không không, đây là huynh đệ của ta, khởi tử hồi sinh với hắn mà nói cũng không tính là gì, mau để ta vào trong đó.

Biểu tỷ ta cầu xin ngươi đó!”

Diệp Thiếu Dương đi phía sau âm thầm thở dài.

Biểu tỷ của Vương Bình bị Tiểu Mã cầu xin mãi, chẳng còn cách nào khác, đành phải nói: “Ta chỉ là biểu tỷ của cô ấy, cũng không quản được chuyện này, ngươi chờ một lát, nghi thức minh hôn sắp xong rồi, hiện giờ người ngoài không thể đi vào trong.”

Nói rồi đi vào linh đường.

Tiểu Mã cũng muốn vào theo, bị Lão Quách giữ lại, nói: “Không cần để ý mấy chuyện này, đợi thêm lát nữa đi.”

Diệp Thiếu Dương đứng ngoài cửa, nhìn về quan tài thủy tinh, thấy phía dưới có một đường dây điện, đang cắm với ổ điện, liền hỏi: “Quan tài thủy tinh này có thể giữ lạnh sao?”

“Đúng vậy, là ta cố ý thuê, độ lạnh có thể điều chỉnh xuống dưới không độ, thi thể sẽ không bị hư thối trong một khoảng thời gian, cũng không bị đông cứng, như vậy mới chờ được ngươi mang hồn phách của cô ấy về để có thể sống lại.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời này, cũng không biết phải trả lời thế nào.

Đợi thêm vài phút, nghi thức diễn ra trong phòng cũng kết thúc, hòa thượng đạo sĩ lần lượt rời đi, Tiểu Mã lập tức đi vào, lao đến chỗ quan tài thủy tinh, vừa khóc vừa gọi Diệp Thiếu Dương qua đó.

Diệp Thiếu Dương tiến lên phía trước, thấy Vương Bình nằm ngửa mặt thẳng người trong quan tài thủy tinh, cô gái xinh đẹp động lòng người ngày nào, giờ này khuôn mặt đã xanh lại, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của người chết.

Diệp Thiếu Dương thấy cảnh này, trong lòng cũng thật không dễ chịu gì.

Tiểu Mã quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta đem quan tài mở ra, ngươi xem cô ấy trước đã, sau đó mới nghĩ cách cứu, thế nào?”

Nói xong không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, đưa tay mở nắp quan tài.

“Này, ngươi làm gì đó!”

Ở bên cạnh cặp vợ chồng trung niên kia lập tức lao tới ngăn cản, Tiểu Mã nói chuyện Diệp Thiếu Dương có thể cứu sống Vương Bình cho họ nghe.

Phụ nhân trung niên nghe xong liền giận dữ, gào khóc lên: “Ngươi không được càn quấy ở đây, trước giờ Bình Bình cũng chưa từng nói nó có bạn trai, chúng ta không quen biết với ngươi, nó cũng đã chết, ngươi còn muốn quấy phá thi thể của nó nữa, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì đây, mau cút đi cho ta!”

Nói rồi, xông tới đẩy Tiểu Mã.

“Chờ một chút!”

Nam nhân trung niên đứng bên cạnh đột nhiên đi tới, giữ chặt người phụ nữ lại, đôi mắt chuyển nhìn qua chỗ Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Có phải cậu kêu là Diệp Thiếu Dương không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Ông nhận biết ta sao?”

“Bình Bình lúc còn sống đã có mấy lần nhắc tới, nó với cậu là bạn tốt, cậu là đạo sĩ Mao Sơn, biết pháp thuật.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng rất là khó hiểu, Vương Bình không kể về Tiểu Mã với cha mẹ, ngược lại thường xuyên nhắc tới mình? “Cậu có thể cứu sống lại Bình Bình không?”

Cha Vương Bình vẻ mặt rất kích động, tuy rằng mọi người cũng biết người chết không thể nào sống lại được, nhưng thân là một người cha, chỉ cần có một chút hy vọng nhỏ nhoi nào, cũng muốn thử một chút.

“Ta không làm được.”

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời.

“Cậu làm được mà, cậu nhất định làm được!”

Tiểu Mã không phân trần lại, mà đưa tay nhấc nắp quan tài lên, lúc này cha mẹ Vương Bình không có ngăn cản Diệp Thiếu Dương tiến sát lại, quan sát một hồi, lập tức nhíu chân mày lại, “xì”

một tiếng.

Lão Quách xua xua tay, nói: “Tà khí mạnh thật”

Diệp Thiếu Dương ghé sát quan sát Vương Bình, vươn tay, vạch mí mắt cô ta ra, hai mắt tụ huyết, nhìn qua có chút ghê người.

Lại tách miệng ra, nhìn vào bên trong khoang miệng, tiếp theo lấy từ trong ba lô ra một bó hương, châm lửa đốt cầm trong tay.

Đám người thân của Vương Bình đều đứng ở bên cạnh mà xem náo nhiệt.

“Diệp Đạo trưởng, làm gì thế?”

Cha Vương Bình sợ hãi hỏi.

Diệp Thiếu Dương không để ý, chờ đàn hương đốt thành một đoạn hương tro, đem hương tro để vào trong một lá linh phù, bên trong có một đồng tiền Ngũ Đế, gấp nhỏ lại cỡ ngón tay cái, nhét vào mồm Vương Bình, khép miệng lại.

“Có dầu mè không?”

Diệp Thiếu Dương hỏi, “đem một chén đến đây.”

Cha Vương Bình gật đầu liên tục, vội vàng chạy ra ngoài, chốc lát sau đã cầm một lọ dầu mè cùng cái chén đem tới đây, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Cả đám người im lặng nhìn hắn, không ai dám nói miệng.

Diệp Thiếu Dương đổ dầu mè vào chén, sau đó tách miệng Vương Bình, lấy linh phù xuống, tháo nó ra, đem tiền Ngũ Đế bỏ vào trong chén dầu mè, hương tro lập tức nổi lên mặt dầu. Sau khi xuống xe, Lão Quách mở cốp xe phía sau, lấy ra hai bó giấy bản, hai xâu nguyên bảo xếp bằng giấy.

Làm ông chủ một tiệm chuyên mai táng, trong xe hắn không thiếu nhất chính là mấy thứ này.

Bên trong viện đặt một cái bàn phủ vải trắng, một lão giả ngồi ở đó, phụ trách đăng ký ghi tên.

Lão Quách đi tới đăng ký tên họ, đưa tiền phúng điếu, rồi cùng Tiểu Mã với Diệp Thiếu Dương đi vào linh đường.

Chủ nhà vốn dĩ phải đi ra tiếp đãi, thấy bọn họ đi cùng Tiểu Mã, nên chỉ gật đầu mời vào.

Linh đường được đặt tại gian nhà chính, ở giữa là một bàn bát tiên ở trên bày ảnh của Vương Bình.

Nhìn ảnh chụp Vương Bình đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách đều cảm thấy trong lòng hụt hẫng.

Sau lễ viếng người chết, Tiểu Mã không chờ được nữa liền kéo bọn họ vào căn phòng bên cạnh để thi thể Vương Bình.

Vừa bước vào cửa, cả đám đều kinh ngạc đến ngây cả người: Một đạo sĩ, còn có một hòa thượng, đang làm pháp sự ở trong phòng, đó cũng không phải vấn đề quan trọng, nhưng bất ngờ là ở phía trên quan tài thuỷ tinh để thi thể, có treo một quả tú cầu màu đỏ thẫm, trên một cái bàn bát tiên, có đặt song song ảnh chụp của Vương Bình cùng một tiểu tử nào đó, ở giữa đặt hai bài vị, viết tên hai người cùng sinh thần bát tự.

Hai bên ảnh chụp để một cặp nến đỏ, phía trước còn có ba hộp đồ lễ, dùng vải đỏ che lại.

Hòa thượng đứng một bên gõ mõ, đạo sĩ rung chuông, rải tiền giấy, trong miệng lẩm bẩm.

Một đôi nam nữ trung niên đứng bên cạnh, trên tay áo có cài một cái phù hiệu màu đen, đang che mặt khóc.

“Làm gì thế……”

Tiểu Mã ngây người.

“Minh hôn.”

Lão Quách nói, “Ở địa phương này có tập tục kết minh hôn, nam nữ chưa lập gia đình nếu không may mà chết đi, thì sẽ tìm một người chết có tuổi phù hợp để kết minh hôn.”

Đang nói chuyện, một cô gái đi tới, kéo Tiểu Mã ra gian ngoài, còn không chờ mở miệng, Tiểu Mã đã giành nói trước: “Làm cái gì vậy?”

“Kết minh hôn, ở nơi này của chúng ta có tập tục như vậy.”

Tiểu Mã vừa nghe đã nổi nóng, “Sao có thể như thế! ta mới là bạn trai của Bình Bình, sao có thể để cô ấy kết hôn với người khác!”

Thanh âm của Tiểu Mã khá lớn, làm kinh động người trong phòng, tất cả đều nhìn qua bên này, đôi hòa thượng đạo sĩ đang làm phép cũng quay đầu nhìn lại, ánh mắt giận dữ nhìn hắn.

Cô gái kia nhìn Tiểu Mã ra dấu tay giữ im lặng, thấp giọng nói: “Hai người vẫn chưa kết hôn, người cũng đã chết, đây chỉ là nghi thức, khiến người sống an tâm mà thôi……”

Lão Quách nói: “Tiểu cô nương, cũng không phải nói như vậy đâu, người chết kết minh hôn, chính là kết nhân duyên kiếp sau”

Cô gái ngây người, hồ nghi nhìn Lão Quách, lại nhìn qua Diệp Thiếu Dương, nói: “Các người là ai?”

“Bạn của Vương Bình, tới phúng viếng.”

Diệp Thiếu Dương trả lời.

Tiểu Mã kéo tay cô gái, chỉ vào Diệp Thiếu Dương, nói: “Đây là Mao Sơn Thiên sư, hắn có thể cứu sống Bình Bình, mau chóng bảo bọn họ dừng kết minh hôn, bảo Thiếu Dương sẽ cứu sống cô ấy!”

Cô gái kia sửng sốt một chút, nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn qua Tiểu Mã, thở dài nói: “Mã ca, ngươi bình tĩnh lại một chút, người chết không thể sống lại, ngươi cũng không nên thương tâm quá độ, đừng để người ta lừa.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, cũng không nổi giận, Tiểu Mã thực sự quá nóng nảy rồi.

“Không không không, đây là huynh đệ của ta, khởi tử hồi sinh với hắn mà nói cũng không tính là gì, mau để ta vào trong đó.

Biểu tỷ ta cầu xin ngươi đó!”

Diệp Thiếu Dương đi phía sau âm thầm thở dài.

Biểu tỷ của Vương Bình bị Tiểu Mã cầu xin mãi, chẳng còn cách nào khác, đành phải nói: “Ta chỉ là biểu tỷ của cô ấy, cũng không quản được chuyện này, ngươi chờ một lát, nghi thức minh hôn sắp xong rồi, hiện giờ người ngoài không thể đi vào trong.”

Nói rồi đi vào linh đường.

Tiểu Mã cũng muốn vào theo, bị Lão Quách giữ lại, nói: “Không cần để ý mấy chuyện này, đợi thêm lát nữa đi.”

Diệp Thiếu Dương đứng ngoài cửa, nhìn về quan tài thủy tinh, thấy phía dưới có một đường dây điện, đang cắm với ổ điện, liền hỏi: “Quan tài thủy tinh này có thể giữ lạnh sao?”

“Đúng vậy, là ta cố ý thuê, độ lạnh có thể điều chỉnh xuống dưới không độ, thi thể sẽ không bị hư thối trong một khoảng thời gian, cũng không bị đông cứng, như vậy mới chờ được ngươi mang hồn phách của cô ấy về để có thể sống lại.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời này, cũng không biết phải trả lời thế nào.

Đợi thêm vài phút, nghi thức diễn ra trong phòng cũng kết thúc, hòa thượng đạo sĩ lần lượt rời đi, Tiểu Mã lập tức đi vào, lao đến chỗ quan tài thủy tinh, vừa khóc vừa gọi Diệp Thiếu Dương qua đó.

Diệp Thiếu Dương tiến lên phía trước, thấy Vương Bình nằm ngửa mặt thẳng người trong quan tài thủy tinh, cô gái xinh đẹp động lòng người ngày nào, giờ này khuôn mặt đã xanh lại, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của người chết.

Diệp Thiếu Dương thấy cảnh này, trong lòng cũng thật không dễ chịu gì.

Tiểu Mã quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta đem quan tài mở ra, ngươi xem cô ấy trước đã, sau đó mới nghĩ cách cứu, thế nào?”

Nói xong không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, đưa tay mở nắp quan tài.

“Này, ngươi làm gì đó!”

Ở bên cạnh cặp vợ chồng trung niên kia lập tức lao tới ngăn cản, Tiểu Mã nói chuyện Diệp Thiếu Dương có thể cứu sống Vương Bình cho họ nghe.

Phụ nhân trung niên nghe xong liền giận dữ, gào khóc lên: “Ngươi không được càn quấy ở đây, trước giờ Bình Bình cũng chưa từng nói nó có bạn trai, chúng ta không quen biết với ngươi, nó cũng đã chết, ngươi còn muốn quấy phá thi thể của nó nữa, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì đây, mau cút đi cho ta!”

Nói rồi, xông tới đẩy Tiểu Mã.

“Chờ một chút!”

Nam nhân trung niên đứng bên cạnh đột nhiên đi tới, giữ chặt người phụ nữ lại, đôi mắt chuyển nhìn qua chỗ Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Có phải cậu kêu là Diệp Thiếu Dương không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Ông nhận biết ta sao?”

“Bình Bình lúc còn sống đã có mấy lần nhắc tới, nó với cậu là bạn tốt, cậu là đạo sĩ Mao Sơn, biết pháp thuật.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng rất là khó hiểu, Vương Bình không kể về Tiểu Mã với cha mẹ, ngược lại thường xuyên nhắc tới mình? “Cậu có thể cứu sống lại Bình Bình không?”

Cha Vương Bình vẻ mặt rất kích động, tuy rằng mọi người cũng biết người chết không thể nào sống lại được, nhưng thân là một người cha, chỉ cần có một chút hy vọng nhỏ nhoi nào, cũng muốn thử một chút.

“Ta không làm được.”

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời.

“Cậu làm được mà, cậu nhất định làm được!”

Tiểu Mã không phân trần lại, mà đưa tay nhấc nắp quan tài lên, lúc này cha mẹ Vương Bình không có ngăn cản Diệp Thiếu Dương tiến sát lại, quan sát một hồi, lập tức nhíu chân mày lại, “xì”

một tiếng.

Lão Quách xua xua tay, nói: “Tà khí mạnh thật”

Diệp Thiếu Dương ghé sát quan sát Vương Bình, vươn tay, vạch mí mắt cô ta ra, hai mắt tụ huyết, nhìn qua có chút ghê người.

Lại tách miệng ra, nhìn vào bên trong khoang miệng, tiếp theo lấy từ trong ba lô ra một bó hương, châm lửa đốt cầm trong tay.

Đám người thân của Vương Bình đều đứng ở bên cạnh mà xem náo nhiệt.

“Diệp Đạo trưởng, làm gì thế?”

Cha Vương Bình sợ hãi hỏi.

Diệp Thiếu Dương không để ý, chờ đàn hương đốt thành một đoạn hương tro, đem hương tro để vào trong một lá linh phù, bên trong có một đồng tiền Ngũ Đế, gấp nhỏ lại cỡ ngón tay cái, nhét vào mồm Vương Bình, khép miệng lại.

“Có dầu mè không?”

Diệp Thiếu Dương hỏi, “đem một chén đến đây.”

Cha Vương Bình gật đầu liên tục, vội vàng chạy ra ngoài, chốc lát sau đã cầm một lọ dầu mè cùng cái chén đem tới đây, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Cả đám người im lặng nhìn hắn, không ai dám nói miệng.

Diệp Thiếu Dương đổ dầu mè vào chén, sau đó tách miệng Vương Bình, lấy linh phù xuống, tháo nó ra, đem tiền Ngũ Đế bỏ vào trong chén dầu mè, hương tro lập tức nổi lên mặt dầu.