“Diệp Thiếu Dương!”
Đại hòa thượng Nguyên Chẩn lúc trước đã cãi nhau với Đạo Phong, không tham gia chiến đấu, vẫn luôn đứng phía sau Thích Tín Vô hộ pháp, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cứu Dương Cung Tử từ trong trận pháp ra, liền tỏ ra khó chịu, xông tới quát lớn: “Ngươi thân là pháp sư, sao có thể cứu Hỗn Độn Thiên Ma, còn không giao cô ta ra đây, để bần tăng siêu độ!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn.
“Nguyên Chẩn, trở về!”
Thích Tín Vô rất là tức giận, trong lòng thầm mắng Nguyên Chẩn ngu như heo, làm như vậy không những không bắt được Hỗn Độn Thiên Ma, ngược lại sẽ chọc giận Diệp Thiếu Dương, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Các người bao vây tiêu diệt Đạo Phong, ta không nói gì, nhưng cô ấy chưa từng hại người, hơn nữa còn là bằng hữu của ta!”
Nguyên Chẩn cười lạnh: “Diệp thiên sư kết giao bằng hữu với tà linh sao?”
“Thế thì sao?”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên di chuyển, bước nhanh một bước, đã áp sát Nguyên Chẩn.
Nguyên Chẩn cả kinh, vội vàng ra tay ngăn cản, đã không kịp rồi, Diệp Thiếu Dương ra tay cực nhanh, một quyền đấm vào mặt hắn.
Nguyên Chẩn hộc máu mũi, bay ra xa mấy mét, ngã ngồi xuống đất, hai tay bịt mũi, rên rỉ một hồi, chỉ vào Diệp Thiếu Dương mắng lớn: “Ngươi thật to gan, vì một con tà linh, mà xuống tay với đồng môn giới Pháp Thuật, ngươi……”
Còn chưa dứt lời, đã thấy tay mình bị tròng vào còng số tám rồi.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn cười một cách tà mị: “Gây rối trật tự, đưa về.”
Hai cảnh sát lập tức đi tới, áp giải hắn rời đi.
Nguyên Chẩn tức giận, lớn tiếng la hét ồn ào: “Các người không thấy là hắn đánh ta à!”
“Ta lát nữa sẽ bắt hắn, giờ xe không đủ chỗ, đưa ngươi về trước.”
Nguyên Chẩn luôn miệng kêu oan, nhưng không dám phản kháng, nhân sĩ giới Pháp Thuật có thể đại sát quỷ yêu tà linh tứ phương, nhưng không dám đắc tội cảnh sát, dù sao cũng là xã hội hiện đại, chống đối cảnh sát đó là chán sống.
“Cô cứ an tâm dưỡng thương, không ai dám làm gì cô đâu.”
Diệp Thiếu Dương lấy Âm Dương Kính ra, thu Dương Cung Tử vào bên trong, ngẩng đầu nhìn đi: Bên trong Tru Tiên đại trận, Đạo Phong khoanh chân ngồi dưới đất, hai tay vươn sang hai bên, nắm lấy cổ một tăng một đạo kia, hai bóng người cũng đang dùng tay chế trụ mạch môn của Đạo Phong, tư thế này thoạt nhìn rất giống cao thủ võ lâm so đấu nội lực.
Nhưng bọn họ so đấu không phải nội lực, mà là pháp lực, một tăng một đạo này không phải chân thân, pháp lực của bọn họ đến từ tàn niệm của hai đệ tử Tiệt Giáo thời cổ đại cũng như toàn bộ linh lực của trận pháp.
Phiên Thiên Ấn lơ lửng trên đỉnh đầu ở Đạo Phong, không ngừng xoay tròn, tỏa ra quang hoa màu xanh biếc, bao lấy toàn thân, xung quanh pháp khí bay vù vù, nhưng không thể đâm được vào trong, lơ lững ở tứ phía, không ngừng bay qua bay lại, phóng thích linh lực, ăn mòn kết giới do Phiên Thiên Ấn tạo thành.
Tuy Đạo Phong chế trụ được hai cái tàn niệm, nhưng bản thân cũng vô pháp di chuyển, mắt thấy hào quang của Phiên Thiên Ấn càng ngày càng nhỏ, các pháp khí đó đang dần dần tiến vào, cự ly càng ngày càng gần.
“Phốc!”
“Phốc!”
Không ít pháp sư đang bày trận cương khí đã hao hết, lập tức hộc máu, thậm chí có người còn trực tiếp hôn mê.
Mấy pháp sư dự bị lập tức ngồi xuống, bổ sung vào chỗ trống.
“Nhanh, cho bọn họ dùng Bách Hoa Hoàn!”
Trương Vô Sinh tháo bình hồ lô từ bên hông xuống, ném cho Long Dương chân nhân.
Long Dương chân nhân lấy Bách Hoa Hoàn, cho mấy người bị thương nặng nhất nuốt vào, thúc đẩy cương khí, hỗ trợ bọn họ điều tức.
“Má nó, chơi xa luân chiến à!”
Lão Quách nện một quyền lên lòng bàn tay mình.
“Đạo Phong, còn không mau đầu hàng sao!”
Trương Vô Sinh nhìn về phía Đạo Phong, trong lòng cảm khái không thôi: Đạo Phong, không hổ là Nhân Gian Đạo Thần, cũng quá mạnh đi, nếu đổi lại là mình, đã sớm ngủm rồi, làm gì còn chống được đến lúc này.
Bất quá Phiên Thiên Ấn dù mạnh, rốt cuộc cũng không ngăn được linh lực của nhiều pháp khí như vậy, chứ đừng nói cả đám người dùng chiến thuật xa luân chiến nữa.
“Đạo Phong, nếu ngươi còn ngoan cố, sẽ chết trong đó mà thôi!”
Đạo Phong trừng mắt lên, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Trương Vô Sinh, mang theo ý khinh thường.
Trương Vô Sinh lắc đầu, âm thầm thở dài: “Kỳ tài ngút trời, đáng tiếc lại đã vào ma đạo, đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Được rồi, ngươi đã một lòng muốn chết, ta đành phải vì giới Pháp Thuật, thanh lý môn hộ!”
Trương Vô Sinh lớn tiếng ra lệnh mọi người đẩy nhanh làm phép, như tiếng trống làm tinh thần mọi người càng thêm hăng hái kích sát Đạo Phong.
Có rất nhiều người mới vào thay vào, pháp lực tràn đầy, nhất loạt hét lớn một tiếng, tập hợp cương khí, dồn vào trong trận pháp, chỉ nghe rầm một tiếng, Phiên Thiên Ấn rơi xuống, vô số pháp khí đang đình trệ giữa không trung bỗng nhiên phát lực, đánh về phía Đạo Phong.
Một đạo tử quang, từ trên trời rơi xuống, cắm ngay trước mặt Đạo Phong, là một thanh kiếm.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Đạo Phong trợn trừng hai mắt, hai tay bỗng nhiên vươn ra, nắm lấy chuôi kiếm, miệng khẽ lộ ra tia mỉm cười.
“Lão bằng hữu!”
Tay trái búng lên kiếm phong, một tiếng rồng ngâm vang vọng, giống như là đang đáp lại Đạo Phong.
“Lang lãng nhật nguyệt càn khôn, quang huy hộ ngã kim thân, tứ phương yêu tà quỷ quái, khoảnh khắc hóa tác khinh trần! Thất tinh quy vị, long tuyền sát địch! Tru tà!”
Đạo Phong cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, nhanh chóng làm phép, trường kiếm lăng không run rẩy, tử quang hình rồng khí thế tận trời, đánh rớt hết thảy mọi pháp khí, chặn đứng thế công kích của một Phật một Đạo kia.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, một đám quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Diệp Thiếu Dương!”
Trương Vô Sinh tức giận gào lên, rốt cuộc, Diệp Thiếu Dương vẫn ra tay.
Diệp Thiếu Dương xoay người, nhìn những thành viên của Liên Minh Bắt Quỷ, nói một hơi: “Ta là sư đệ của Đạo Phong, chuyện ta giúp hắn, là có nguyên nhân của ta, đây chỉ là chuyện của cá nhân, các ngươi tuyệt đối không được ra tay hỗ trợ, nếu không sẽ không còn là huynh đệ của ta nữa!”
Nói xong vung Câu Hồn tác, dùng sức đánh lên kết giới Tru Tiên Trận, mở ra một lỗ hổng, đi vào trong đó, chạy như bay đến bên cạnh Đạo Phong, Câu Hồn tác run lên quất ra, đã chế trụ được bóng ảnh đạo nhân kia.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi ….
ngươi có biết mình đang làm gì không!”
Trương Vô Sinh giận dữ.
“Hắn rốt cuộc cũng từng là thủ túc của ta, ta ….không thể nhìn hắn chết được!”
Trương Vô Sinh ngơ ngẩn, nhất thời quên mất cả làm phép, mấy người khác cũng giống vậy, một Phật một Đạo kia, mất đi nguồn phát ra lực lượng, tạm thời bất động.
“Hắn đã nhập ma, Diệp Thiếu Dương, ngươi là Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật, là Mao Sơn chính tông, ngươi là người rõ ràng hơn ai hết, cái gì gọi là đại nghĩa diệt thân, cái gì gọi là đại cục làm trọng!”
Trương Vô Sinh lạnh lùng nói, ý đồ dùng đạo nghĩa thuyết phục hắn.
Long Dương chân nhân nói thêm vào: “Diệp sư điệt, người khác đều nói ngươi không để ý đến giới luật, tự ý hành sự, ta với ngươi tuy kết giao không lâu, nhưng cảm thấy ngươi tuy xử sự tùy hứng, nhưng tâm có thiện căn, lúc này mà ngươi làm như vậy, sao xứng với danh xưng Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật?”
“Cái gì mà Đệ nhất đệ tử, không có nó cũng thế thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh mọi người, nói: “Ta đã lấy đại cục làm trọng, nếu ta tấn công từ bên ngoài, phá trận chỉ trong chốc lát, nhưng ta lại chọn nhập trận, cùng Đạo Phong kề vai chiến đấu, chỉ vì tình nghĩa huynh đệ, không muốn thương tổn các ngươi.
Các ngươi cứ phát động đại trận, nếu Đạo Phong không sống được, ta sẽ cùng hắn chết.”
Mọi người vừa nghe lời này, đều giật mình kinh ngạc.
Ngô Hiểu Tầm cùng Ngô Gia Vĩ ngẩng đầu, có chút khó xử nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Xin lỗi, ta là pháp sư, trừ ma vệ đạo là bổn phận của ta,”
Ngô Gia Vĩ nói, “Nhưng nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy, vậy mới là nam tử!”
“Đạo Phong nhập ma, các người muốn thu phục hắn, cũng không sai, ta làm huynh đệ, vào đó cùng hắn nghênh địch, ta nghĩ…… ta cũng không có sai.”
Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người, làm thủ thế chắp tay, tay kia siết chặt Câu Hồn tác, hét lớn: “Tới đi!” “Diệp Thiếu Dương!”
Đại hòa thượng Nguyên Chẩn lúc trước đã cãi nhau với Đạo Phong, không tham gia chiến đấu, vẫn luôn đứng phía sau Thích Tín Vô hộ pháp, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương cứu Dương Cung Tử từ trong trận pháp ra, liền tỏ ra khó chịu, xông tới quát lớn: “Ngươi thân là pháp sư, sao có thể cứu Hỗn Độn Thiên Ma, còn không giao cô ta ra đây, để bần tăng siêu độ!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn.
“Nguyên Chẩn, trở về!”
Thích Tín Vô rất là tức giận, trong lòng thầm mắng Nguyên Chẩn ngu như heo, làm như vậy không những không bắt được Hỗn Độn Thiên Ma, ngược lại sẽ chọc giận Diệp Thiếu Dương, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Các người bao vây tiêu diệt Đạo Phong, ta không nói gì, nhưng cô ấy chưa từng hại người, hơn nữa còn là bằng hữu của ta!”
Nguyên Chẩn cười lạnh: “Diệp thiên sư kết giao bằng hữu với tà linh sao?”
“Thế thì sao?”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên di chuyển, bước nhanh một bước, đã áp sát Nguyên Chẩn.
Nguyên Chẩn cả kinh, vội vàng ra tay ngăn cản, đã không kịp rồi, Diệp Thiếu Dương ra tay cực nhanh, một quyền đấm vào mặt hắn.
Nguyên Chẩn hộc máu mũi, bay ra xa mấy mét, ngã ngồi xuống đất, hai tay bịt mũi, rên rỉ một hồi, chỉ vào Diệp Thiếu Dương mắng lớn: “Ngươi thật to gan, vì một con tà linh, mà xuống tay với đồng môn giới Pháp Thuật, ngươi……”
Còn chưa dứt lời, đã thấy tay mình bị tròng vào còng số tám rồi.
Tạ Vũ Tình nhìn hắn cười một cách tà mị: “Gây rối trật tự, đưa về.”
Hai cảnh sát lập tức đi tới, áp giải hắn rời đi.
Nguyên Chẩn tức giận, lớn tiếng la hét ồn ào: “Các người không thấy là hắn đánh ta à!”
“Ta lát nữa sẽ bắt hắn, giờ xe không đủ chỗ, đưa ngươi về trước.”
Nguyên Chẩn luôn miệng kêu oan, nhưng không dám phản kháng, nhân sĩ giới Pháp Thuật có thể đại sát quỷ yêu tà linh tứ phương, nhưng không dám đắc tội cảnh sát, dù sao cũng là xã hội hiện đại, chống đối cảnh sát đó là chán sống.
“Cô cứ an tâm dưỡng thương, không ai dám làm gì cô đâu.”
Diệp Thiếu Dương lấy Âm Dương Kính ra, thu Dương Cung Tử vào bên trong, ngẩng đầu nhìn đi: Bên trong Tru Tiên đại trận, Đạo Phong khoanh chân ngồi dưới đất, hai tay vươn sang hai bên, nắm lấy cổ một tăng một đạo kia, hai bóng người cũng đang dùng tay chế trụ mạch môn của Đạo Phong, tư thế này thoạt nhìn rất giống cao thủ võ lâm so đấu nội lực.
Nhưng bọn họ so đấu không phải nội lực, mà là pháp lực, một tăng một đạo này không phải chân thân, pháp lực của bọn họ đến từ tàn niệm của hai đệ tử Tiệt Giáo thời cổ đại cũng như toàn bộ linh lực của trận pháp.
Phiên Thiên Ấn lơ lửng trên đỉnh đầu ở Đạo Phong, không ngừng xoay tròn, tỏa ra quang hoa màu xanh biếc, bao lấy toàn thân, xung quanh pháp khí bay vù vù, nhưng không thể đâm được vào trong, lơ lững ở tứ phía, không ngừng bay qua bay lại, phóng thích linh lực, ăn mòn kết giới do Phiên Thiên Ấn tạo thành.
Tuy Đạo Phong chế trụ được hai cái tàn niệm, nhưng bản thân cũng vô pháp di chuyển, mắt thấy hào quang của Phiên Thiên Ấn càng ngày càng nhỏ, các pháp khí đó đang dần dần tiến vào, cự ly càng ngày càng gần.
“Phốc!”
“Phốc!”
Không ít pháp sư đang bày trận cương khí đã hao hết, lập tức hộc máu, thậm chí có người còn trực tiếp hôn mê.
Mấy pháp sư dự bị lập tức ngồi xuống, bổ sung vào chỗ trống.
“Nhanh, cho bọn họ dùng Bách Hoa Hoàn!”
Trương Vô Sinh tháo bình hồ lô từ bên hông xuống, ném cho Long Dương chân nhân.
Long Dương chân nhân lấy Bách Hoa Hoàn, cho mấy người bị thương nặng nhất nuốt vào, thúc đẩy cương khí, hỗ trợ bọn họ điều tức.
“Má nó, chơi xa luân chiến à!”
Lão Quách nện một quyền lên lòng bàn tay mình.
“Đạo Phong, còn không mau đầu hàng sao!”
Trương Vô Sinh nhìn về phía Đạo Phong, trong lòng cảm khái không thôi: Đạo Phong, không hổ là Nhân Gian Đạo Thần, cũng quá mạnh đi, nếu đổi lại là mình, đã sớm ngủm rồi, làm gì còn chống được đến lúc này.
Bất quá Phiên Thiên Ấn dù mạnh, rốt cuộc cũng không ngăn được linh lực của nhiều pháp khí như vậy, chứ đừng nói cả đám người dùng chiến thuật xa luân chiến nữa.
“Đạo Phong, nếu ngươi còn ngoan cố, sẽ chết trong đó mà thôi!”
Đạo Phong trừng mắt lên, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Trương Vô Sinh, mang theo ý khinh thường.
Trương Vô Sinh lắc đầu, âm thầm thở dài: “Kỳ tài ngút trời, đáng tiếc lại đã vào ma đạo, đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Được rồi, ngươi đã một lòng muốn chết, ta đành phải vì giới Pháp Thuật, thanh lý môn hộ!”
Trương Vô Sinh lớn tiếng ra lệnh mọi người đẩy nhanh làm phép, như tiếng trống làm tinh thần mọi người càng thêm hăng hái kích sát Đạo Phong.
Có rất nhiều người mới vào thay vào, pháp lực tràn đầy, nhất loạt hét lớn một tiếng, tập hợp cương khí, dồn vào trong trận pháp, chỉ nghe rầm một tiếng, Phiên Thiên Ấn rơi xuống, vô số pháp khí đang đình trệ giữa không trung bỗng nhiên phát lực, đánh về phía Đạo Phong.
Một đạo tử quang, từ trên trời rơi xuống, cắm ngay trước mặt Đạo Phong, là một thanh kiếm.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm! Đạo Phong trợn trừng hai mắt, hai tay bỗng nhiên vươn ra, nắm lấy chuôi kiếm, miệng khẽ lộ ra tia mỉm cười.
“Lão bằng hữu!”
Tay trái búng lên kiếm phong, một tiếng rồng ngâm vang vọng, giống như là đang đáp lại Đạo Phong.
“Lang lãng nhật nguyệt càn khôn, quang huy hộ ngã kim thân, tứ phương yêu tà quỷ quái, khoảnh khắc hóa tác khinh trần! Thất tinh quy vị, long tuyền sát địch! Tru tà!”
Đạo Phong cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, nhanh chóng làm phép, trường kiếm lăng không run rẩy, tử quang hình rồng khí thế tận trời, đánh rớt hết thảy mọi pháp khí, chặn đứng thế công kích của một Phật một Đạo kia.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, một đám quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Diệp Thiếu Dương!”
Trương Vô Sinh tức giận gào lên, rốt cuộc, Diệp Thiếu Dương vẫn ra tay.
Diệp Thiếu Dương xoay người, nhìn những thành viên của Liên Minh Bắt Quỷ, nói một hơi: “Ta là sư đệ của Đạo Phong, chuyện ta giúp hắn, là có nguyên nhân của ta, đây chỉ là chuyện của cá nhân, các ngươi tuyệt đối không được ra tay hỗ trợ, nếu không sẽ không còn là huynh đệ của ta nữa!”
Nói xong vung Câu Hồn tác, dùng sức đánh lên kết giới Tru Tiên Trận, mở ra một lỗ hổng, đi vào trong đó, chạy như bay đến bên cạnh Đạo Phong, Câu Hồn tác run lên quất ra, đã chế trụ được bóng ảnh đạo nhân kia.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi ….
ngươi có biết mình đang làm gì không!”
Trương Vô Sinh giận dữ.
“Hắn rốt cuộc cũng từng là thủ túc của ta, ta ….không thể nhìn hắn chết được!”
Trương Vô Sinh ngơ ngẩn, nhất thời quên mất cả làm phép, mấy người khác cũng giống vậy, một Phật một Đạo kia, mất đi nguồn phát ra lực lượng, tạm thời bất động.
“Hắn đã nhập ma, Diệp Thiếu Dương, ngươi là Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật, là Mao Sơn chính tông, ngươi là người rõ ràng hơn ai hết, cái gì gọi là đại nghĩa diệt thân, cái gì gọi là đại cục làm trọng!”
Trương Vô Sinh lạnh lùng nói, ý đồ dùng đạo nghĩa thuyết phục hắn.
Long Dương chân nhân nói thêm vào: “Diệp sư điệt, người khác đều nói ngươi không để ý đến giới luật, tự ý hành sự, ta với ngươi tuy kết giao không lâu, nhưng cảm thấy ngươi tuy xử sự tùy hứng, nhưng tâm có thiện căn, lúc này mà ngươi làm như vậy, sao xứng với danh xưng Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật?”
“Cái gì mà Đệ nhất đệ tử, không có nó cũng thế thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh mọi người, nói: “Ta đã lấy đại cục làm trọng, nếu ta tấn công từ bên ngoài, phá trận chỉ trong chốc lát, nhưng ta lại chọn nhập trận, cùng Đạo Phong kề vai chiến đấu, chỉ vì tình nghĩa huynh đệ, không muốn thương tổn các ngươi.
Các ngươi cứ phát động đại trận, nếu Đạo Phong không sống được, ta sẽ cùng hắn chết.”
Mọi người vừa nghe lời này, đều giật mình kinh ngạc.
Ngô Hiểu Tầm cùng Ngô Gia Vĩ ngẩng đầu, có chút khó xử nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Xin lỗi, ta là pháp sư, trừ ma vệ đạo là bổn phận của ta,”
Ngô Gia Vĩ nói, “Nhưng nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy, vậy mới là nam tử!”
“Đạo Phong nhập ma, các người muốn thu phục hắn, cũng không sai, ta làm huynh đệ, vào đó cùng hắn nghênh địch, ta nghĩ…… ta cũng không có sai.”
Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người, làm thủ thế chắp tay, tay kia siết chặt Câu Hồn tác, hét lớn: “Tới đi!”