Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 947: La Hán kim thân 




Trương Vô Sinh lập tức lệnh cho mọi người ngồi xuống, lại bày trận như trước, nhìn Đạo Phong, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nghe thấy âm thanh roạt vang lên, vải bạt bị xé chia năm xẻ bảy, thân hình Cửu Vĩ Thiên Hồ đang ngã dưới đất bất ngờ đứng dậy! Toàn thân huyết nhục mơ hồ, một mảnh hỗn độn, sau khi đứng dậy, lập tức phóng về một hướng, chín cái đuôi cùng lúc múa may vũ động, quét tới một quỷ ảnh trước mặt.

Quỷ ảnh kia lập tức lui về phía sau, đồng thời hai tay huy động trên dưới, một cỗ khí tức hùng hồn bảo vệ quanh thân, kiên trì được một chút, liền bị Cửu Vĩ Thiên Hồ phá tan, còn người thì an toàn tránh khỏi.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhíu mày, từ trên người quỷ ảnh, cảm nhận được một cổ khí tức vô cùng quen thuộc…… Cửu Vĩ Thiên Hồ chạy như bay đến biên của trận pháp, một đám pháp sư dự khuyết lập tức xông lên, ý đồ vây công.

Cửu Vĩ Thiên Hồ vung hai móng lên, quang ảnh đầy trời, trảo chết mấy người trước mặt, phía trước có người vừa định kết ấn chống cự, đã bị trảo thành một đống thịt nát, mấy người phía sau lúc này mới nhận ra Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải hấp hối giãy chết, muốn bỏ chạy đã không kịp nữa rồi.

Đột nhiên, một bóng người vọt tới, đứng chặn phía trước, chắp tay trước ngực, miệng niệm chú ngữ, trên thân thể xuất hiện mấy đạo Phật quang, hợp thành bóng hình người, đầu trọc nhẵn nhụi, chỉ có nửa thân trên, mày rậm mắt xếch, vẻ mặt uy nghiêm, toàn thân toả ra kim quang, có tổng cộng mười tám cánh tay, mỗi tay đều cầm một pháp khí: Chuỗi ngọc, hoa sen, vòng cổ, lắc tay, bảo xử, kim cung, ngân kích, phiên kỳ, bảo tràng, lệnh bài, bát vu, xá lị, mấy cánh tay còn lại từng cặp đối xứng, giao nhau tạo thành chữ thập.

“Đây là…… La Hán Kim Thân!”

thân là Nhất đại thiền sư Thích Tín Vô, tâm thần vốn tĩnh lặng như gương, cũng không nhịn được kêu to thất thanh.

La Hán Kim Thân, là pháp thuật chí cường của Phật môn, Thiền tông nhất mạch truyền thừa, từng là pháp thuật trấn môn của Ngũ Đài Sơn.

Ngũ Đài Sơn dựa vào bộ pháp thuật này, mà an ổn vị trí đầu Phật môn giới Pháp Thuật, tuy nhiên mấy trăm năm trước đã bị thất truyền, đã bao nhiêu năm rồi, tông sư môn phái tra cứu kinh thư, muốn tìm lại pháp môn tu luyện phần còn thiếu của “Đạt Ma Hàng Ma Kinh”

là La Hán Kim Thân, nhưng đều thất bại.

Thích Tín Vô tuy chưa từng thấy La Hán Kim Thân, nhưng trong điển tịch kinh Phật cũng miêu tả qua cảnh tượng lúc thi pháp, thường xuyên nhớ tới, cho nên vừa liếc mắt một cái, đã lập tức nhận ra.

Chúng đệ tử Phật môn ở đây, đều chỉ nghe danh của nó, chưa từng thấy qua, nhưng biết Thích Tín Vô kiến thức uyên bác, nhất định không nhìn sai, nhất thời kinh sợ thất sắc, cả đám lộ ra vẻ mơ ước.

Nhưng trên đỉnh đầu Tứ Bảo không hình thành La Hán, mà kỳ thực chỉ là thông qua pháp thuật Mật Tông, phóng xuất cương khí trong cơ thể, ngưng tụ thành một hư ảnh, không phải mấy loại nguyên thần linh tinh khộng thực tế gì đó trong phim điện ảnh.

Nói cho cùng đây cũng chỉ là một loại pháp thuật, người thường nhìn thấy chỉ là một đoàn quang ảnh, nhưng trong mắt nhân sĩ giới Pháp Thuật, hư ảnh này tuy chỉ do cương khí biến thành, nhưng lại rõ ràng vô cùng, đến thần thái uy nghiêm của La Hán cũng không sót chút nào.

Chỉ có điều pháp lực của Tứ Bảo không đủ, La Hán Kim Thân không đầy đủ, pháp khí trong tay hình dạng mơ hồ chỉ mới thành hình, chỉ có hoa sen cùng chuỗi ngọc là quang hoa tràn đầy, kim quang phóng xuất tứ phía.

“Tiểu tử này, dĩ nhiên luyện thành La Hán Kim Thân thật sự, Hoàng Hậu quả thực không gạt mình mà……”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm, vốn định tiến lên hỗ trợ, nhưng nghĩ lại chắc Tứ Bảo tám phần đang muốn kiểm nghiệm hiệu quả của La Hán Kim Thân, vì thế đứng lại, tư thế chuẩn bị.

Tứ Bảo cau mày, miệng không ngừng niệm chú, La Hán kia vươn tám cánh tay, chặn thế công của Cửu Vĩ Thiên Hồ, hoa sen cùng chuỗi ngọc trong tay đánh tới đầu của nó.

Trong lúc nhất thời Phật quang phóng ra tứ phía, Cửu Vĩ Thiên Hồ thân thể vết thương cũ mới chồng chất, máu tươi không ngừng chảy ra, cả người run rẩy, chín cái đuôi dùng sức vung vẩy, sau một lúc giằng co, đánh nát pháp tương La Hán, Tứ Bảo phun ra một ngụm máu, ngã về phía sau.

Đám người Lão Quách vội vàng lao tới đỡ hắn dậy, lui qua một bên.

Cửu Vĩ Thiên Hồ đánh lui Tứ Bảo, dùng sức nhảy lên, còn chưa nhảy ra khỏi trận pháp, một đạo liệt hỏa, từ trên đỉnh đầu đánh xuống, đánh nó ngã xuống mặt đất, len lỏi xung quanh thân thể đồ sộ của nó, tốc độ cực nhanh, đánh mấy giáng đòn trí mạng​, ​là một con hỏa điểu bay múa trong biển lửa.

Cửu Vĩ Thiên Hồ máu tươi bắn ra xung quanh, không ngừng rống lên giận dữ, chín cái đuôi tuy rất linh động, nhưng trong chốc lát cũng không bắt được liệt hỏa kia.

Diệp Thiếu Dương quan sát một lúc, mới nhìn ra trung tâm của liệt hoả, chính là thiếu niên Chu Tước Nhạc Hằng.

Trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, không gặp một khoảng thời gian, mấy người này đều trở nên lợi hại, bất quá cơ thể con người sao có thể cháy được như thế? Pháp sư làm phép, tất cả pháp tương, kỳ thực đều là ảo giác, La Hán Kim Thân của Tứ Bảo còn giải thích được, nhưng hình dạng này của Nhạc Hằng, thật sự có chút vượt qua phạm trù con người rồi.

Bất nhiên nghĩ tới, việc này chắc chắn có quan hệ đến hình xăm Chu Tước trên người hắn.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thiếu Dương hét to với mọi người, cùng nhau xông lên.

Cửu Tự Chân Ngôn, đã đánh Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ còn nửa cái mạng, dù nó cố tình giả chết, nghĩ dưỡng một lát, ý đồ bất ngờ phản kích, hòng trốn thoát ra ngoài, nhưng thực lực đã giảm mạnh, dễ đối phó hơn nhiều so với lúc trước.

Bị mọi người liên tục vây công, dần dần nó đã chống đỡ không nổi.

Trong nháy mắt, Cửu Vĩ Thiên Hồ ngửa đầu rống lớn, phun ra một viên châu đỏ rực như lửa, bề mặt tràn đầy yêu khí, tạo thành kết giới, giống như cái dù bao lấy toàn thân.

Yêu Vương nội đan! Tuy chỉ nhỏ như long nhãn, nhưng toả sáng lung linh gấp mấy lần nội đan của Hồ Mẫu cùng Trương Quả trước đó, giống như một viên dạ minh châu.

Đạo Phong ánh mắt sáng ngời, phi thân xông lên, dùng sức giơ cao Phiên Thiên Ấn đập lên nội đan.

Một cỗ yêu khí tận trời, từ trong viên đan tỏa ra, Cửu Vĩ Thiên Hồ dùng toàn lực mà công kích, mạnh hơn nhiều so với những lần trước, Đạo Phong bị đẩy lùi ra ngoài, nhẹ nhàng hạ xuống đất, những người còn lại thì không soái được như vậy, trực tiếp ngã te tua trên mặt đất, ngã thành hình chữ X.

Cửu Vĩ Thiên Hồ đem nội đan nuốt vào trong bụng, cũng không truy kích, chấn vỡ trận pháp cấm chế, rốt cuộc cũng thoát ra ngoài, nhanh chóng bỏ chạy.

Dương Cung Tử muốn ngăn cản, Đạo Phong lắc đầu, ảm đạm nói: “Một khi nó đã ra khỏi trận, không có bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản được, đi theo chính là tìm đường chết.”

Mọi người sắc mặt sầu thảm, đưa mắt nhìn nhau.

Phí biết bao công sức, chết cũng nhiều người như vậy, đã chiến đấu quá nửa buổi tối, kết quả lại để Cửu Vĩ Thiên Hồ đào tẩu.

Trong lòng mọi người rất là không cam tâm, đặc biệt là Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn biết, Đạo Phong không nói bừa, hiện tại mọi người đều bị thương, cho dù còn sức tiếp tục chiến đấu, nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ đã thoát khỏi vòng vây, không bị bất kỳ kết giới nào trói buộc, nếu đơn đả độc đấu, đơn giản là tự sát.

Nhưng mà nếu để Cửu Vĩ Thiên Hồ chạy thoát, mọi nỗ lực đều sẽ uổng phí, hậu quả…… thật không dám tưởng tượng.

“Đạo Phong!”

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, “Giúp ta một tay! Bắt lấy Yêu Vương!”

Đạo Phong sửng sốt, chậm rãi lắc đầu.

“Không còn cách nào nữa.”

“Có biện pháp! Ngươi cứ chặn nó lại đã!”

Đạo Phong liếc nhìn hắn một cái, không nói nhiều lời, nhún người bay lên, đuổi theo Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Chuyện đã tới lúc này, Đạo Phong không tin còn có cách thu phục Cửu Vĩ Thiên Hồ, hơn nữa mặt trời đã sắp ra rồi.

Cửu Vĩ Thiên Hồ hấp thu nhật tinh, thương thế sẽ nhanh chóng hồi phục như cũng, cho dù là mình căn bản cũng vô pháp đánh thu phục nó.

Dù sao cũng là thượng cổ Yêu Vương, tồn tại vô số năm năm, dù Chung Quỳ Thiên sư có giá lâm, cũng chẳng làm gì được.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương đã nói có cách, thì nhất định có, điều này cũng không có liên quan gì đến thực lực, mà chính là một tín nhiệm siêu thoát cảm tính. Trương Vô Sinh lập tức lệnh cho mọi người ngồi xuống, lại bày trận như trước, nhìn Đạo Phong, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nghe thấy âm thanh roạt vang lên, vải bạt bị xé chia năm xẻ bảy, thân hình Cửu Vĩ Thiên Hồ đang ngã dưới đất bất ngờ đứng dậy! Toàn thân huyết nhục mơ hồ, một mảnh hỗn độn, sau khi đứng dậy, lập tức phóng về một hướng, chín cái đuôi cùng lúc múa may vũ động, quét tới một quỷ ảnh trước mặt.

Quỷ ảnh kia lập tức lui về phía sau, đồng thời hai tay huy động trên dưới, một cỗ khí tức hùng hồn bảo vệ quanh thân, kiên trì được một chút, liền bị Cửu Vĩ Thiên Hồ phá tan, còn người thì an toàn tránh khỏi.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhíu mày, từ trên người quỷ ảnh, cảm nhận được một cổ khí tức vô cùng quen thuộc…… Cửu Vĩ Thiên Hồ chạy như bay đến biên của trận pháp, một đám pháp sư dự khuyết lập tức xông lên, ý đồ vây công.

Cửu Vĩ Thiên Hồ vung hai móng lên, quang ảnh đầy trời, trảo chết mấy người trước mặt, phía trước có người vừa định kết ấn chống cự, đã bị trảo thành một đống thịt nát, mấy người phía sau lúc này mới nhận ra Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải hấp hối giãy chết, muốn bỏ chạy đã không kịp nữa rồi.

Đột nhiên, một bóng người vọt tới, đứng chặn phía trước, chắp tay trước ngực, miệng niệm chú ngữ, trên thân thể xuất hiện mấy đạo Phật quang, hợp thành bóng hình người, đầu trọc nhẵn nhụi, chỉ có nửa thân trên, mày rậm mắt xếch, vẻ mặt uy nghiêm, toàn thân toả ra kim quang, có tổng cộng mười tám cánh tay, mỗi tay đều cầm một pháp khí: Chuỗi ngọc, hoa sen, vòng cổ, lắc tay, bảo xử, kim cung, ngân kích, phiên kỳ, bảo tràng, lệnh bài, bát vu, xá lị, mấy cánh tay còn lại từng cặp đối xứng, giao nhau tạo thành chữ thập.

“Đây là…… La Hán Kim Thân!”

thân là Nhất đại thiền sư Thích Tín Vô, tâm thần vốn tĩnh lặng như gương, cũng không nhịn được kêu to thất thanh.

La Hán Kim Thân, là pháp thuật chí cường của Phật môn, Thiền tông nhất mạch truyền thừa, từng là pháp thuật trấn môn của Ngũ Đài Sơn.

Ngũ Đài Sơn dựa vào bộ pháp thuật này, mà an ổn vị trí đầu Phật môn giới Pháp Thuật, tuy nhiên mấy trăm năm trước đã bị thất truyền, đã bao nhiêu năm rồi, tông sư môn phái tra cứu kinh thư, muốn tìm lại pháp môn tu luyện phần còn thiếu của “Đạt Ma Hàng Ma Kinh”

là La Hán Kim Thân, nhưng đều thất bại.

Thích Tín Vô tuy chưa từng thấy La Hán Kim Thân, nhưng trong điển tịch kinh Phật cũng miêu tả qua cảnh tượng lúc thi pháp, thường xuyên nhớ tới, cho nên vừa liếc mắt một cái, đã lập tức nhận ra.

Chúng đệ tử Phật môn ở đây, đều chỉ nghe danh của nó, chưa từng thấy qua, nhưng biết Thích Tín Vô kiến thức uyên bác, nhất định không nhìn sai, nhất thời kinh sợ thất sắc, cả đám lộ ra vẻ mơ ước.

Nhưng trên đỉnh đầu Tứ Bảo không hình thành La Hán, mà kỳ thực chỉ là thông qua pháp thuật Mật Tông, phóng xuất cương khí trong cơ thể, ngưng tụ thành một hư ảnh, không phải mấy loại nguyên thần linh tinh khộng thực tế gì đó trong phim điện ảnh.

Nói cho cùng đây cũng chỉ là một loại pháp thuật, người thường nhìn thấy chỉ là một đoàn quang ảnh, nhưng trong mắt nhân sĩ giới Pháp Thuật, hư ảnh này tuy chỉ do cương khí biến thành, nhưng lại rõ ràng vô cùng, đến thần thái uy nghiêm của La Hán cũng không sót chút nào.

Chỉ có điều pháp lực của Tứ Bảo không đủ, La Hán Kim Thân không đầy đủ, pháp khí trong tay hình dạng mơ hồ chỉ mới thành hình, chỉ có hoa sen cùng chuỗi ngọc là quang hoa tràn đầy, kim quang phóng xuất tứ phía.

“Tiểu tử này, dĩ nhiên luyện thành La Hán Kim Thân thật sự, Hoàng Hậu quả thực không gạt mình mà……”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm, vốn định tiến lên hỗ trợ, nhưng nghĩ lại chắc Tứ Bảo tám phần đang muốn kiểm nghiệm hiệu quả của La Hán Kim Thân, vì thế đứng lại, tư thế chuẩn bị.

Tứ Bảo cau mày, miệng không ngừng niệm chú, La Hán kia vươn tám cánh tay, chặn thế công của Cửu Vĩ Thiên Hồ, hoa sen cùng chuỗi ngọc trong tay đánh tới đầu của nó.

Trong lúc nhất thời Phật quang phóng ra tứ phía, Cửu Vĩ Thiên Hồ thân thể vết thương cũ mới chồng chất, máu tươi không ngừng chảy ra, cả người run rẩy, chín cái đuôi dùng sức vung vẩy, sau một lúc giằng co, đánh nát pháp tương La Hán, Tứ Bảo phun ra một ngụm máu, ngã về phía sau.

Đám người Lão Quách vội vàng lao tới đỡ hắn dậy, lui qua một bên.

Cửu Vĩ Thiên Hồ đánh lui Tứ Bảo, dùng sức nhảy lên, còn chưa nhảy ra khỏi trận pháp, một đạo liệt hỏa, từ trên đỉnh đầu đánh xuống, đánh nó ngã xuống mặt đất, len lỏi xung quanh thân thể đồ sộ của nó, tốc độ cực nhanh, đánh mấy giáng đòn trí mạng​, ​là một con hỏa điểu bay múa trong biển lửa.

Cửu Vĩ Thiên Hồ máu tươi bắn ra xung quanh, không ngừng rống lên giận dữ, chín cái đuôi tuy rất linh động, nhưng trong chốc lát cũng không bắt được liệt hỏa kia.

Diệp Thiếu Dương quan sát một lúc, mới nhìn ra trung tâm của liệt hoả, chính là thiếu niên Chu Tước Nhạc Hằng.

Trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, không gặp một khoảng thời gian, mấy người này đều trở nên lợi hại, bất quá cơ thể con người sao có thể cháy được như thế? Pháp sư làm phép, tất cả pháp tương, kỳ thực đều là ảo giác, La Hán Kim Thân của Tứ Bảo còn giải thích được, nhưng hình dạng này của Nhạc Hằng, thật sự có chút vượt qua phạm trù con người rồi.

Bất nhiên nghĩ tới, việc này chắc chắn có quan hệ đến hình xăm Chu Tước trên người hắn.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thiếu Dương hét to với mọi người, cùng nhau xông lên.

Cửu Tự Chân Ngôn, đã đánh Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ còn nửa cái mạng, dù nó cố tình giả chết, nghĩ dưỡng một lát, ý đồ bất ngờ phản kích, hòng trốn thoát ra ngoài, nhưng thực lực đã giảm mạnh, dễ đối phó hơn nhiều so với lúc trước.

Bị mọi người liên tục vây công, dần dần nó đã chống đỡ không nổi.

Trong nháy mắt, Cửu Vĩ Thiên Hồ ngửa đầu rống lớn, phun ra một viên châu đỏ rực như lửa, bề mặt tràn đầy yêu khí, tạo thành kết giới, giống như cái dù bao lấy toàn thân.

Yêu Vương nội đan! Tuy chỉ nhỏ như long nhãn, nhưng toả sáng lung linh gấp mấy lần nội đan của Hồ Mẫu cùng Trương Quả trước đó, giống như một viên dạ minh châu.

Đạo Phong ánh mắt sáng ngời, phi thân xông lên, dùng sức giơ cao Phiên Thiên Ấn đập lên nội đan.

Một cỗ yêu khí tận trời, từ trong viên đan tỏa ra, Cửu Vĩ Thiên Hồ dùng toàn lực mà công kích, mạnh hơn nhiều so với những lần trước, Đạo Phong bị đẩy lùi ra ngoài, nhẹ nhàng hạ xuống đất, những người còn lại thì không soái được như vậy, trực tiếp ngã te tua trên mặt đất, ngã thành hình chữ X.

Cửu Vĩ Thiên Hồ đem nội đan nuốt vào trong bụng, cũng không truy kích, chấn vỡ trận pháp cấm chế, rốt cuộc cũng thoát ra ngoài, nhanh chóng bỏ chạy.

Dương Cung Tử muốn ngăn cản, Đạo Phong lắc đầu, ảm đạm nói: “Một khi nó đã ra khỏi trận, không có bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản được, đi theo chính là tìm đường chết.”

Mọi người sắc mặt sầu thảm, đưa mắt nhìn nhau.

Phí biết bao công sức, chết cũng nhiều người như vậy, đã chiến đấu quá nửa buổi tối, kết quả lại để Cửu Vĩ Thiên Hồ đào tẩu.

Trong lòng mọi người rất là không cam tâm, đặc biệt là Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn biết, Đạo Phong không nói bừa, hiện tại mọi người đều bị thương, cho dù còn sức tiếp tục chiến đấu, nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ đã thoát khỏi vòng vây, không bị bất kỳ kết giới nào trói buộc, nếu đơn đả độc đấu, đơn giản là tự sát.

Nhưng mà nếu để Cửu Vĩ Thiên Hồ chạy thoát, mọi nỗ lực đều sẽ uổng phí, hậu quả…… thật không dám tưởng tượng.

“Đạo Phong!”

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, “Giúp ta một tay! Bắt lấy Yêu Vương!”

Đạo Phong sửng sốt, chậm rãi lắc đầu.

“Không còn cách nào nữa.”

“Có biện pháp! Ngươi cứ chặn nó lại đã!”

Đạo Phong liếc nhìn hắn một cái, không nói nhiều lời, nhún người bay lên, đuổi theo Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Chuyện đã tới lúc này, Đạo Phong không tin còn có cách thu phục Cửu Vĩ Thiên Hồ, hơn nữa mặt trời đã sắp ra rồi.

Cửu Vĩ Thiên Hồ hấp thu nhật tinh, thương thế sẽ nhanh chóng hồi phục như cũng, cho dù là mình căn bản cũng vô pháp đánh thu phục nó.

Dù sao cũng là thượng cổ Yêu Vương, tồn tại vô số năm năm, dù Chung Quỳ Thiên sư có giá lâm, cũng chẳng làm gì được.

Nhưng, Diệp Thiếu Dương đã nói có cách, thì nhất định có, điều này cũng không có liên quan gì đến thực lực, mà chính là một tín nhiệm siêu thoát cảm tính.