Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 933: Cuộc chiến thiên sư (2) 




Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt bắn ra quang mang giống như dã thú.

Tuy bản thân đã bị thất bại thảm hại, nhưng chỉ cần đánh thắng Diệp Thiếu Dương, mình vẫn có thể lấy lại những gì đã mất, theo như ước định lúc trước, trở thành Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật.

Long Dương chân nhân đột nhiên chạy tới, chắp tay nói: “Hai vị Thiên sư, trận pháp sắp thành, xin hai vị phong ấn Yêu Vương trước đã, sau đó lại đấu pháp……”

Diệp Thiếu Dương nói: “Long Dương sư thúc, không phải là ta không nghĩ đến đại cục, nhưng bảo ta kề vai tác chiến với loại người này, căn bản không thể làm được, lúc nào cũng lo bị hắn đâm một dao sau lưng, sao ta có thể tập trung giết địch? Đấu pháp kết thúc, tự nhiên tasẽ dốc toàn lực, đối phó Yêu Vương!”

Long Dương chân nhân còn định nói gì, Thích Tín Vô niệm một tiếng Phật hiệu.

“Vạn sự đều có nhân quả, cứ để bọn họ hoá giải nhân quả của mình, tiêu trừ nghiệp chướng, sau đó tập trung tinh thần đối phó Yêu Vương.”

Trương Vô Sinh gọi Long Dương chân nhân lại bên cạnh, thấp giọng nói: “Tranh đấu giữa hai phái bọn họ đã phát triển đến bước này, chẳng người nào có thể quản được nữa, cứ để bọn họ tự mình giải quyết, Long Hổ Sơn chúng ta tránh đi thì hơn, ngàn vạn lần không nên tham dự vào! Đứng một bên quan sát thôi.”

Mọi người đều có suy nghĩ này, nhìn hai vị Thiên sư trẻ tuổi, tinh thần sung mãn mà không che giấu được vẻ chờ mong.

“Ta chờ ngươi đã thật lâu.”

Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương, thè đầu lưỡi, liếm quanh môi, “Ngươi có mang theo Thiên sư bài không đó, đừng để lát nữa thua cuộc, lại giảo biện nói quên không cầm đi.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, tay nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vọt lên phía trước.

Lăng Vũ Hiên cũng giơ lên Đả Thần Tiên, phi thân xông tới.

Trong nháy mắt, hai người đã đánh thành một đoàn, không hề sử dụng bất kỳ pháp thuật nào, chỉ dùng thể thuật đánh nhau, kẻ tiến người lui, tốc độ cực nhanh, khiến người xem hoa hết cả mắt.

Tiểu Mã kéo Lão Quách một cái, tỏ ra khó hiểu: “Sao đánh nhau giống như võ lâm cao thủ thế, chỉ toàn chém chém chém, không chịu làm phép?”

“Mới vừa bắt đầu, trước sẽ đấu thể thuật, gấp cái gì.”

Lão Quách cúi đầu tiếp tục chơi di động.

Tiểu Mã thấy Lão Quách còn đang mở nhạc nghe, nhíu mày nói: “Này, ta thấy hình như huynh không có chút lo lắng cho Tiểu Diệp Tử vậy?”

“Dù sao cũng thắng mà, có gì mà phải lo lắng,chờ đánh đến lúc hay rồi mới xem.”

Tiểu Mã trừng lão Quách một cái, hai tay chụm lại, để trên miệng, hét lớn: “Tiểu Diệp Tử cố lên!”

Quay đầu lại, khuấy động mọi người, “Cùng nhau cổ động nào!”

Mấy người trợn mắt nhìn hắn, cảm thấy giống tên ngốc.

Nhạc Hằng dùng ánh mắt tràn đầy vẻ tràn đầy mong chờ trận chiến giữa hai người, dường như kìm nén không được, muốn lập tức xông lên tham gia trận đấu, đột nhiên nhíu mày lại, cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu thì thấy, chính là Đạo Phong, nhưng ngay sau đó hắn đã dời ánh mắt qua chỗ khác.

Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên đã cận chiến mấy phút rồi i, đột nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm vung lên, đột phá phòng hộ của Đả Thần Tiên, một kiếm đâm vào vai Lăng Vũ Hiên, máu tươi bắn bắn ra.

Lăng Vũ Hiên cắn răng chịu đau, tay trái kết ấn, hai ngón kẹp chặt lưỡi kiếm, dùng sức rút ra.

Diệp Thiếu Dương thuận thế, tay bấm pháp quyết, đánh trả qua đó, hai người gặp chiêu nào phá giải chiêu đấy, chuyển qua đấu ấn quyết.

Bạch bạch bạch …… Mỗi lần hai bàn tay chạm vào nhau, đều sinh ra một cổ linh lực cực mạnh, y phục hai người tung bay tán loạn, trong khi thân thể lại sừng sững bất động, mấy phút sau, toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi, tốc độ bấm quyết càng lúc càng nhanh.

Mỗi lần Diệp Thiếu Dương xuất thủ, có thể biến hóa thủ quyết năm lần, Lăng Vũ Hiên cũng không hề kém, gặp chiêu nào phá giải chiêu ấy, đấu đến vô cùng khốc liệt.

“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy……”

sau khi Hoàng y đạo nhân kích phát Thập tam ba hung tinh trận, bản thân khá nhàn nhã, đứng trên yêu tinh thạch thưởng thức trận đấu, vừa rồi thấy được thủ pháp quỷ dị của hai người, nhịn không được lên tiếng tán thưởng.

Đám đệ tử giới Pháp Thuật Giới đứng xem hai người đánh nhau, sớm đã chấn kinh không nói nên lời, cảm thấy bản thân không thể so được.

Chỉ có một người không xem đấu pháp: chính là Trần Lộ, ngồi bên trái Đạo Phong trên thân cây, hai tay ôm mặt, đôi mắt long lanh mà nhìn Đạo Phong.

“Đạo Phong……”

“Gì thế?”

Đạo Phong liếc cô một cái.

“Không có gì, ta chỉ muốn gọi tên huynh thôi.”

Giọng Trần Lộ mềm mại như nước.

Đạo Phong vô ngữ, chỉ biết giả bộ nghiêm túc mà xem đấu pháp, không hề để ý tới cô.

Dương Cung Tử hừ một tiếng.

Phanh! Một tiếng vang dội, nổ ra từ chỗ tiếp xúc giữa hai lòng bàn tay của Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên, hai người đều lui lại mấy bước.

Diệp Thiếu Dương khí định thần nhàn, trong khi Lăng Vũ Hiên âm thầm thở nặng nề, ánh mắt lạnh lùng, phi thân lao lên, đánh ra tám lá linh phù, dựa theo tam tài chi số, lượn lờ bay về phía triều Diệp Thiếu.

Diệp Thiếu Dương cũng đánh ra bốn lá linh phù, bày thành Tứ tượng phù trận, bay lên đón đánh.

Hai phù trận va vào nhau, Tam tài trận của Lăng Vũ Hiên bị phá, linh phù chớp mắt đã rơi xuống, ngay lập tức hắn lại đánh ra hai lá linh phù, sau khi niệm chú, trên linh phù toả ra một quầng sáng mông lung như nước, phá Tứ tượng trận của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một lá Chân hỏa phù, đánh ra ngoài, hóa thành một cỗ Tử Vi Thiên Hoả, thiêu đốt Thuỷ sinh phù của Lăng Vũ Hiên, cháy thành tro bụi, bay ập vào mặt hắn.

Lăng Vũ Hiên không vội vàng, lôi ra hai lá Huyền thuỷ phù mạnh hơn Thuỷ sinh phù rất nhiều, uyển chuyển như nhị long hút thủy, một trên một dưới, dập tắt Tử Vi Thiên Hoả.

Diệp Thiếu Dương lại vẽ một lá phù, sau khi niệm chú, lăng không ném ra, lập tức sinh ra một trận cuồng phong, cát bụi bốc lên hỗn loạn, cuốn bay Huyền thủy phù đi thật xa…… Đấu xong thể thuật cùng bấm quyết, hai người lại chuyển qua đấu linh phù.

Mới đầu còn thấy từng lá phù hoá giải lẫn nhau, sau đó một lá phù không đủ, hai người nhanh tay vừa vẽ vừa đánh, trong lúc nhất thời, khoảng không xung quanh hai người linh phù bay loạn cả lên, các loại tương sinh tương khắc, không ngừng va chạm vào nhau, khiến người xem hoa cả mắt, không thể xem kịp.

Những đạo sĩ có bài vị thấp, cả đám vẻ mặt phức tạp, cầm lòng không được giơ hai tay, làm động tác đánh phù theo tiết tấu thủ pháp của hai người.

Đạo môn phù thuật, được chia ra làm “Trương, Đạo, Thủ”

, giống như “Chiêu, Thức”

của võ lâm cao thủ, một số đạo phù hợp lại với nhau, tạo thành phù trận, đạo phù đánh ra không lâu, đã có một đạo phù khác đánh tới, tay này chưa thu, tay kia đã phóng, va chạm với đối phương, linh lực tiêu hao hết toàn bộ, lại tiếp tục đánh ra, lại tính toán chiêu tiếp.

Đạo sĩ có bài vị chân nhân, cùng lúc có thể liên tục đánh ra ba bốn đạo phù, đã được tính là cao minh.

Thế mà Diệp Thiếu Dương cun gf Lăng Vũ Hiên, ít nhất cũng bắt đầu bằng sáu đạo phù, có lúc chiến đấu kịch liệt, thậm chí có thể một hơi đánh ra tám chín đạo phù, quả thật là khiến đám người đang theo dõi dùng mắt thường nhìn lên cao.

Mỗi khi linh phù mới được đánh ra, các đạo sĩ xung quanh nhịn không được, giơ hai tay, bắt chước tiết tấu thủ pháp đánh phù của Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên, đánh được hai ba ba lá đã theo không kịp.

“Xem ra, dù ta tu luyện cả đời cũng không thể đạt đến trình độ này, thủ pháp đánh phù của bọn họ, không phải ai cũng học được.”

Một tiểu đạo sĩ bắt chước múa may, đến đạo phù thứ ba thứ tư thì từ bỏ.

Càng ngày càng nhiều đạo sĩ đều từ bỏ, cất tiếng đếm số phù được đánh ra theo tiết tấu của hai người: “…… năm, sáu, bảy, tám, chín! Mười!”

Lúc Diệp Thiếu Dương liên tục đánh ra mười đạo phù, ngữ khí của mọi người trở nên run rẩy, cùng nhau đếm tiếp...

“Mười hai, mười ba!!!”

Đám đông sôi trào lên.

Diệp Thiếu Dương đã rơi vào trạng thái gần như điên cuồng, không ngừng đánh phù, phá giải đối thủ, một hơi phóng ra mười ba đạo phù, tiếp theo thoái lui về phía sau, hai tay kết ấn, lúc mở lúc hợp, hét lớn một tiếng: “Phá!” Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt bắn ra quang mang giống như dã thú.

Tuy bản thân đã bị thất bại thảm hại, nhưng chỉ cần đánh thắng Diệp Thiếu Dương, mình vẫn có thể lấy lại những gì đã mất, theo như ước định lúc trước, trở thành Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật.

Long Dương chân nhân đột nhiên chạy tới, chắp tay nói: “Hai vị Thiên sư, trận pháp sắp thành, xin hai vị phong ấn Yêu Vương trước đã, sau đó lại đấu pháp……”

Diệp Thiếu Dương nói: “Long Dương sư thúc, không phải là ta không nghĩ đến đại cục, nhưng bảo ta kề vai tác chiến với loại người này, căn bản không thể làm được, lúc nào cũng lo bị hắn đâm một dao sau lưng, sao ta có thể tập trung giết địch? Đấu pháp kết thúc, tự nhiên tasẽ dốc toàn lực, đối phó Yêu Vương!”

Long Dương chân nhân còn định nói gì, Thích Tín Vô niệm một tiếng Phật hiệu.

“Vạn sự đều có nhân quả, cứ để bọn họ hoá giải nhân quả của mình, tiêu trừ nghiệp chướng, sau đó tập trung tinh thần đối phó Yêu Vương.”

Trương Vô Sinh gọi Long Dương chân nhân lại bên cạnh, thấp giọng nói: “Tranh đấu giữa hai phái bọn họ đã phát triển đến bước này, chẳng người nào có thể quản được nữa, cứ để bọn họ tự mình giải quyết, Long Hổ Sơn chúng ta tránh đi thì hơn, ngàn vạn lần không nên tham dự vào! Đứng một bên quan sát thôi.”

Mọi người đều có suy nghĩ này, nhìn hai vị Thiên sư trẻ tuổi, tinh thần sung mãn mà không che giấu được vẻ chờ mong.

“Ta chờ ngươi đã thật lâu.”

Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương, thè đầu lưỡi, liếm quanh môi, “Ngươi có mang theo Thiên sư bài không đó, đừng để lát nữa thua cuộc, lại giảo biện nói quên không cầm đi.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, tay nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vọt lên phía trước.

Lăng Vũ Hiên cũng giơ lên Đả Thần Tiên, phi thân xông tới.

Trong nháy mắt, hai người đã đánh thành một đoàn, không hề sử dụng bất kỳ pháp thuật nào, chỉ dùng thể thuật đánh nhau, kẻ tiến người lui, tốc độ cực nhanh, khiến người xem hoa hết cả mắt.

Tiểu Mã kéo Lão Quách một cái, tỏ ra khó hiểu: “Sao đánh nhau giống như võ lâm cao thủ thế, chỉ toàn chém chém chém, không chịu làm phép?”

“Mới vừa bắt đầu, trước sẽ đấu thể thuật, gấp cái gì.”

Lão Quách cúi đầu tiếp tục chơi di động.

Tiểu Mã thấy Lão Quách còn đang mở nhạc nghe, nhíu mày nói: “Này, ta thấy hình như huynh không có chút lo lắng cho Tiểu Diệp Tử vậy?”

“Dù sao cũng thắng mà, có gì mà phải lo lắng,chờ đánh đến lúc hay rồi mới xem.”

Tiểu Mã trừng lão Quách một cái, hai tay chụm lại, để trên miệng, hét lớn: “Tiểu Diệp Tử cố lên!”

Quay đầu lại, khuấy động mọi người, “Cùng nhau cổ động nào!”

Mấy người trợn mắt nhìn hắn, cảm thấy giống tên ngốc.

Nhạc Hằng dùng ánh mắt tràn đầy vẻ tràn đầy mong chờ trận chiến giữa hai người, dường như kìm nén không được, muốn lập tức xông lên tham gia trận đấu, đột nhiên nhíu mày lại, cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu thì thấy, chính là Đạo Phong, nhưng ngay sau đó hắn đã dời ánh mắt qua chỗ khác.

Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên đã cận chiến mấy phút rồi i, đột nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm vung lên, đột phá phòng hộ của Đả Thần Tiên, một kiếm đâm vào vai Lăng Vũ Hiên, máu tươi bắn bắn ra.

Lăng Vũ Hiên cắn răng chịu đau, tay trái kết ấn, hai ngón kẹp chặt lưỡi kiếm, dùng sức rút ra.

Diệp Thiếu Dương thuận thế, tay bấm pháp quyết, đánh trả qua đó, hai người gặp chiêu nào phá giải chiêu đấy, chuyển qua đấu ấn quyết.

Bạch bạch bạch …… Mỗi lần hai bàn tay chạm vào nhau, đều sinh ra một cổ linh lực cực mạnh, y phục hai người tung bay tán loạn, trong khi thân thể lại sừng sững bất động, mấy phút sau, toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi, tốc độ bấm quyết càng lúc càng nhanh.

Mỗi lần Diệp Thiếu Dương xuất thủ, có thể biến hóa thủ quyết năm lần, Lăng Vũ Hiên cũng không hề kém, gặp chiêu nào phá giải chiêu ấy, đấu đến vô cùng khốc liệt.

“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy……”

sau khi Hoàng y đạo nhân kích phát Thập tam ba hung tinh trận, bản thân khá nhàn nhã, đứng trên yêu tinh thạch thưởng thức trận đấu, vừa rồi thấy được thủ pháp quỷ dị của hai người, nhịn không được lên tiếng tán thưởng.

Đám đệ tử giới Pháp Thuật Giới đứng xem hai người đánh nhau, sớm đã chấn kinh không nói nên lời, cảm thấy bản thân không thể so được.

Chỉ có một người không xem đấu pháp: chính là Trần Lộ, ngồi bên trái Đạo Phong trên thân cây, hai tay ôm mặt, đôi mắt long lanh mà nhìn Đạo Phong.

“Đạo Phong……”

“Gì thế?”

Đạo Phong liếc cô một cái.

“Không có gì, ta chỉ muốn gọi tên huynh thôi.”

Giọng Trần Lộ mềm mại như nước.

Đạo Phong vô ngữ, chỉ biết giả bộ nghiêm túc mà xem đấu pháp, không hề để ý tới cô.

Dương Cung Tử hừ một tiếng.

Phanh! Một tiếng vang dội, nổ ra từ chỗ tiếp xúc giữa hai lòng bàn tay của Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên, hai người đều lui lại mấy bước.

Diệp Thiếu Dương khí định thần nhàn, trong khi Lăng Vũ Hiên âm thầm thở nặng nề, ánh mắt lạnh lùng, phi thân lao lên, đánh ra tám lá linh phù, dựa theo tam tài chi số, lượn lờ bay về phía triều Diệp Thiếu.

Diệp Thiếu Dương cũng đánh ra bốn lá linh phù, bày thành Tứ tượng phù trận, bay lên đón đánh.

Hai phù trận va vào nhau, Tam tài trận của Lăng Vũ Hiên bị phá, linh phù chớp mắt đã rơi xuống, ngay lập tức hắn lại đánh ra hai lá linh phù, sau khi niệm chú, trên linh phù toả ra một quầng sáng mông lung như nước, phá Tứ tượng trận của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một lá Chân hỏa phù, đánh ra ngoài, hóa thành một cỗ Tử Vi Thiên Hoả, thiêu đốt Thuỷ sinh phù của Lăng Vũ Hiên, cháy thành tro bụi, bay ập vào mặt hắn.

Lăng Vũ Hiên không vội vàng, lôi ra hai lá Huyền thuỷ phù mạnh hơn Thuỷ sinh phù rất nhiều, uyển chuyển như nhị long hút thủy, một trên một dưới, dập tắt Tử Vi Thiên Hoả.

Diệp Thiếu Dương lại vẽ một lá phù, sau khi niệm chú, lăng không ném ra, lập tức sinh ra một trận cuồng phong, cát bụi bốc lên hỗn loạn, cuốn bay Huyền thủy phù đi thật xa…… Đấu xong thể thuật cùng bấm quyết, hai người lại chuyển qua đấu linh phù.

Mới đầu còn thấy từng lá phù hoá giải lẫn nhau, sau đó một lá phù không đủ, hai người nhanh tay vừa vẽ vừa đánh, trong lúc nhất thời, khoảng không xung quanh hai người linh phù bay loạn cả lên, các loại tương sinh tương khắc, không ngừng va chạm vào nhau, khiến người xem hoa cả mắt, không thể xem kịp.

Những đạo sĩ có bài vị thấp, cả đám vẻ mặt phức tạp, cầm lòng không được giơ hai tay, làm động tác đánh phù theo tiết tấu thủ pháp của hai người.

Đạo môn phù thuật, được chia ra làm “Trương, Đạo, Thủ”

, giống như “Chiêu, Thức”

của võ lâm cao thủ, một số đạo phù hợp lại với nhau, tạo thành phù trận, đạo phù đánh ra không lâu, đã có một đạo phù khác đánh tới, tay này chưa thu, tay kia đã phóng, va chạm với đối phương, linh lực tiêu hao hết toàn bộ, lại tiếp tục đánh ra, lại tính toán chiêu tiếp.

Đạo sĩ có bài vị chân nhân, cùng lúc có thể liên tục đánh ra ba bốn đạo phù, đã được tính là cao minh.

Thế mà Diệp Thiếu Dương cun gf Lăng Vũ Hiên, ít nhất cũng bắt đầu bằng sáu đạo phù, có lúc chiến đấu kịch liệt, thậm chí có thể một hơi đánh ra tám chín đạo phù, quả thật là khiến đám người đang theo dõi dùng mắt thường nhìn lên cao.

Mỗi khi linh phù mới được đánh ra, các đạo sĩ xung quanh nhịn không được, giơ hai tay, bắt chước tiết tấu thủ pháp đánh phù của Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên, đánh được hai ba ba lá đã theo không kịp.

“Xem ra, dù ta tu luyện cả đời cũng không thể đạt đến trình độ này, thủ pháp đánh phù của bọn họ, không phải ai cũng học được.”

Một tiểu đạo sĩ bắt chước múa may, đến đạo phù thứ ba thứ tư thì từ bỏ.

Càng ngày càng nhiều đạo sĩ đều từ bỏ, cất tiếng đếm số phù được đánh ra theo tiết tấu của hai người: “…… năm, sáu, bảy, tám, chín! Mười!”

Lúc Diệp Thiếu Dương liên tục đánh ra mười đạo phù, ngữ khí của mọi người trở nên run rẩy, cùng nhau đếm tiếp...

“Mười hai, mười ba!!!”

Đám đông sôi trào lên.

Diệp Thiếu Dương đã rơi vào trạng thái gần như điên cuồng, không ngừng đánh phù, phá giải đối thủ, một hơi phóng ra mười ba đạo phù, tiếp theo thoái lui về phía sau, hai tay kết ấn, lúc mở lúc hợp, hét lớn một tiếng: “Phá!”