*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Vũ Tình vừa rời khỏi, Diệp Thiếu Dương liền trở lại phòng khách, dời một cái ghế ngồi xuống, Tiểu Mã vẫn đang chổng mông ngủ trên ghế salon. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc nhưng không ai bắt máy, đang suy nghĩ định nhắn tin cho nàng thì đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó, hắn bèn đứng lên, duỗi tay, nắm lấy cái bóng đen đang lướt qua không trung.
Bóng đen giơ hai tay ra ngăn cản, một luồng hắc khí chấn động đẩy văng cánh tay của Diệp Thiếu Dương, khiến hắn lui về phía sau.
"Cũng có chút bản lĩnh!". Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết chụp tới trước mặt, bóng đen lập tức né sang một bên, khoát tay nói: "Là ta là ta, Diệp Thiên sư, đừng nhạy cảm như vậy!"
Diệp Thiếu Dương dừng lại, quan sát kỹ, hóa ra là một nam trung niên mặc Âu phục mang giày da, trông có vẻ quen quen, thế nhưng nhất thời hắn không nhớ nổi là ai, mới hỏi: “Quỷ nào?”.
"Là ta đây, quỷ ký Trương mỗ đây!". Nam trung niên lắc đầu: "Diệp Thiên sư quý nhân quên ta rồi!"
"À, hóa ra là Trương tiên sinh, ta tự hỏi quỷ nào lại mạnh như vậy!". Diệp Thiếu Dương chắp tay: "Đã lâu không gặp, ông tìm ta có việc à?"
"Không có việc gì, chỉ đến chúc mừng thôi!"
"Chúc mừng? Chúc mừng gì?". Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra.
Trương tiên sinh cười hì hì: "Cậu quét sạch âm sào, giết không ít ma quỷ, dù phải tốn âm đức vào Bát Môn Sinh Tử Đạo nhưng cậu cũng đã lời được ít nhất mấy vạn năm âm đức, để ta tính cho cậu xem nhé!". Ông lấy ra một bộ bàn tính, đánh Cạch…cạch… mấy cái rồi nói: "Bảy vạn sáu ngàn năm trăm năm âm đức, chúc mừng chúc mừng!".
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn ông, cười nói: "Ông rành quá nhỉ, lúc đó ông cũng ở đó à? Vì sao không hỗ trợ tôi?"
"Hắc hắc, tróc quỷ hàng yêu là bổn phận của Thiên sư Mao Sơn cậu, ta có trách nhiệm của ta, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể xuất thủ, quy tắc này chắc cậu cũng biết!". Thoáng dừng lời, sau đó nói tiếp: "Cậu lời mấy vạn năm tu vi, cách việc thăng chức bài vị không còn xa nữa, thật đáng mừng!"
Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Tôi cũng không tiêu diệt hoàn toàn âm sào, hơn nữa lần này cửu tử nhất sinh, thật không dễ dàng gì!"
"Hắc hắc, nhưng mà cậu cũng đã hoàn thành xong việc, Trương mỗ đặc biệt tới chúc mừng cậu!".
Diệp Thiếu Dương biết ông có ý đồ gì, khoát tay áo, bảo: "Hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, chút nữa tôi sẽ đốt cho ông!"
Trương tiên sinh không kiềm được cười rộ lên, chắp tay nói: "Đa tạ đa tạ, Trương mỗ cáo từ, có buôn bán gì thì kêu ta!". Nói xong xoay người biến mất.
“Ông ấy bảo âm đức, vậy âm đức là gì?". Tiểu Mã ngồi xuống hỏi, vừa nãy Diệp Thiếu Dương động thủ với Trương tiên sinh đã làm cậu tỉnh giấc, vẫn yên lặng ở một bên lắng nghe, Trương tiên sinh vừa đi, cậu liền không nhịn được hỏi.
Diệp Thiếu Dương duỗi người, nói: "Đại ca, may cho cậu hôm nay tâm trạng tôi tốt, tôi sẽ kể cho cậu nghe, bài vị của đệ tử đạo môn chúng tôi vốn không giống nhau, bắt đầu từ Đạo đồng, rồi tới Phương sĩ, Chân nhân, Thiên sư, sau đó phi thăng Tiên vị, đó là Thiên cơ, cậu không cần phải biết. Cách thăng cấp bài vị duy nhất là dựa vào âm đức. Âm đức chính là số công đức khi đạo sĩ siêu độ và giết chết quỷ hồn quỷ linh, không phải dựa vào tuổi thọ. Giết và bắt càng nhiều quỷ, âm đức càng tăng."
Tiểu Mã cái hiểu cái không gật đầu, nói rằng: "Tựa như tích lũy kinh nghiệm trong game để tăng level có đúng không?"
"Không phải game, cậu không biết, bài vị đạo môn chính là Tam Thanh Thiên Sách, âm đức được cộng dồn đến một mức độ nào đó rồi cử hành nghi thức cầu xin Tam Thanh, sẽ có thể được sắc phong."
Tiểu Mã hỏi: "Bài vị càng cao, pháp lực có đúng hay không càng mạnh?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Pháp lực bản thân không có biến hóa, thế nhưng bài vị càng cao thì có thể tu luyện và thi triển càng nhiều pháp thuật, tỷ như phải đạt được bài vị Chân nhân thì mới có thể tu luyện được pháp thuật nội môn Mao Sơn. Đối với bùa và cờ ngũ hành cũng không được dùng loạn xạ, từ Đạo đồng đến Thiên sư khi sử dụng pháp khí phải căn cứ theo màu sắc của bài vị, theo thứ tự là vàng, lam, đỏ, tím, uy lực mỗi thứ không giống nhau.".
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, hồi tưởng lại mỗi lần Diệp Thiếu Dương làm phép đều dùng bùa màu tím, vốn cho rằng tất cả đạo sĩ đều như vậy, không ngờ lại có liên quan đến bài vị.
Nghĩ thế, nhất thời cậu càng ngưỡng mộ Diệp Thiếu Dương hơn, cười hì hì nói: "Tiểu Diệp tử, tôi hay nghe mọi người gọi Thiên sư Thiên sư, cứ nghĩ rằng đạo sĩ nào cũng gọi là Thiên sư, bây giờ mới biết, hóa ra bài vị của cậu lợi hại như vậy!"
"Chuyện đó còn phải nói!". Diệp Thiếu Dương đắc ý nhướng mày.
"À mà, tiểu Diệp tử, vậy bài vị ngoài Thiên sư là gì?"
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Không nói cho cậu biết, tương lai có cơ hội rồi sẽ nói, tôi đi tắm rửa ăn cơm đây!"
Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong thay bộ quần áo thể thao vừa mới mua, vốn định cột đai lưng, suy nghĩ làm sao lại buông xuống, xong chuyện rồi, mình còn đề phòng cái gì, dù sao cũng không mang theo pháp khí, hắn vội buông lỏng, bảo Tiểu Mã cùng đi xuống lầu ăn cơm.
Để ăn mừng nhiệm vụ hoàn thành, hai người tìm một nhà hàng khá sang trọng để ăn tối, gọi mấy món ăn ngon, một két bia, đang muốn ăn uống, chợt điện thoại di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, cầm lên nhìn thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi tới, đột nhiên nhớ ra chuyện cô ấy nhờ mình, vội vàng nghe điện thoại.
"Thiếu Dương ca, mọi chuyện xong hết chưa?". Chu Tĩnh Như điềm tĩnh hỏi.
"Xong rồi, cha của em thế nào?"
"Gần đây trở nên nghiêm trọng hơn, bao giờ anh rảnh?"
"Bây giờ, em đang ở đâu, anh tới ngay!"
Chu Tĩnh Như vừa báo địa chỉ xong, Diệp Thiếu Dương liền cúp điện thoại, cầm hai cái giò heo đi ra khỏi nhà hàng, trước khi đi còn dặn dò Tiểu Mã: "Một mình cậu ăn đi, không ăn hết đóng gói mang về, tối nay tôi ăn, cấm cậu lãng phí."
"Nói đi là đi hả?". Tiểu Mã cả kinh: "Cậu đi đâu?"
"Tróc quỷ."
Từ nhà hàng đi ra, Diệp Thiếu Dương bắt xe taxi tới bệnh viện số 1 Thạch Thành, dựa theo số phòng Chu Tĩnh Như cung cấp để tìm tới, gõ cửa hai cái, một mỹ nữ trưởng thành mở cửa ra, Diệp Thiếu Dương ngẩn người, không đợi hắn mở miệng, đối phương đã cười nói: "Diệp tiên sinh, xin mời!"
Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa liền thấy Chu Tĩnh Như đang đâm đầu chạy tới, sắc mặt tiều tụy, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai mắt cô sáng lên: "Thiếu Dương ca, cuối cùng anh cũng tới."
Diệp Thiếu Dương gật đầu. Căn phòng này xa hoa không khác gì khách sạn hạng sang, giường nằm vô cùng to lớn, chạm trổ điêu khắc, trên giường là một nam nhân, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn mặt ông chợt kinh ngạc sửng sốt, tự giễu cười cười.
Người nằm trên giường là cha của Chu Tĩnh Như, Chu Minh, chủ tịch tập đoàn Tinh Thành.
Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương luôn tưởng tượng ông là một người tai to mặt lớn, một địa chủ cao lớn bặm trợn, bây giờ mới biết mình hoàn toàn sai lầm: Tướng mạo Chu Minh rất khí phách, khuôn mặt lại khá đẹp trai, khí chất nho nhã trầm ổn, tuy rằng tinh thần uể oải nhưng khi thấy Diệp Thiếu Dương, ông vẫn kiên trì ngồi dậy, cung kính chào hỏi.
"Cậu là bạn của tiểu Như sao, tùy tiện mời cậu tới, rất xin lỗi, tiểu Lưu, rót nước cho khách!".
Mỹ nữ trưởng thành lập tức rót một ly trà đưa cho Diệp Thiếu Dương, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Diệp tiên sinh, mời ngồi!". Chu Minh khách khí nói.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, không ngồi, chỉ đứng bên giường bệnh quan sát trên dưới Chu Minh, khí sắc ông rất kém, giữa trán có một luồng hắc khí ngưng tụ không tiêu tán… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Vũ Tình vừa rời khỏi, Diệp Thiếu Dương liền trở lại phòng khách, dời một cái ghế ngồi xuống, Tiểu Mã vẫn đang chổng mông ngủ trên ghế salon. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc nhưng không ai bắt máy, đang suy nghĩ định nhắn tin cho nàng thì đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó, hắn bèn đứng lên, duỗi tay, nắm lấy cái bóng đen đang lướt qua không trung.
Bóng đen giơ hai tay ra ngăn cản, một luồng hắc khí chấn động đẩy văng cánh tay của Diệp Thiếu Dương, khiến hắn lui về phía sau.
"Cũng có chút bản lĩnh!". Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết chụp tới trước mặt, bóng đen lập tức né sang một bên, khoát tay nói: "Là ta là ta, Diệp Thiên sư, đừng nhạy cảm như vậy!"
Diệp Thiếu Dương dừng lại, quan sát kỹ, hóa ra là một nam trung niên mặc Âu phục mang giày da, trông có vẻ quen quen, thế nhưng nhất thời hắn không nhớ nổi là ai, mới hỏi: “Quỷ nào?”.
"Là ta đây, quỷ ký Trương mỗ đây!". Nam trung niên lắc đầu: "Diệp Thiên sư quý nhân quên ta rồi!"
"À, hóa ra là Trương tiên sinh, ta tự hỏi quỷ nào lại mạnh như vậy!". Diệp Thiếu Dương chắp tay: "Đã lâu không gặp, ông tìm ta có việc à?"
"Không có việc gì, chỉ đến chúc mừng thôi!"
"Chúc mừng? Chúc mừng gì?". Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra.
Trương tiên sinh cười hì hì: "Cậu quét sạch âm sào, giết không ít ma quỷ, dù phải tốn âm đức vào Bát Môn Sinh Tử Đạo nhưng cậu cũng đã lời được ít nhất mấy vạn năm âm đức, để ta tính cho cậu xem nhé!". Ông lấy ra một bộ bàn tính, đánh Cạch…cạch… mấy cái rồi nói: "Bảy vạn sáu ngàn năm trăm năm âm đức, chúc mừng chúc mừng!".
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn ông, cười nói: "Ông rành quá nhỉ, lúc đó ông cũng ở đó à? Vì sao không hỗ trợ tôi?"
"Hắc hắc, tróc quỷ hàng yêu là bổn phận của Thiên sư Mao Sơn cậu, ta có trách nhiệm của ta, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể xuất thủ, quy tắc này chắc cậu cũng biết!". Thoáng dừng lời, sau đó nói tiếp: "Cậu lời mấy vạn năm tu vi, cách việc thăng chức bài vị không còn xa nữa, thật đáng mừng!"
Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Tôi cũng không tiêu diệt hoàn toàn âm sào, hơn nữa lần này cửu tử nhất sinh, thật không dễ dàng gì!"
"Hắc hắc, nhưng mà cậu cũng đã hoàn thành xong việc, Trương mỗ đặc biệt tới chúc mừng cậu!".
Diệp Thiếu Dương biết ông có ý đồ gì, khoát tay áo, bảo: "Hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, chút nữa tôi sẽ đốt cho ông!"
Trương tiên sinh không kiềm được cười rộ lên, chắp tay nói: "Đa tạ đa tạ, Trương mỗ cáo từ, có buôn bán gì thì kêu ta!". Nói xong xoay người biến mất.
“Ông ấy bảo âm đức, vậy âm đức là gì?". Tiểu Mã ngồi xuống hỏi, vừa nãy Diệp Thiếu Dương động thủ với Trương tiên sinh đã làm cậu tỉnh giấc, vẫn yên lặng ở một bên lắng nghe, Trương tiên sinh vừa đi, cậu liền không nhịn được hỏi.
Diệp Thiếu Dương duỗi người, nói: "Đại ca, may cho cậu hôm nay tâm trạng tôi tốt, tôi sẽ kể cho cậu nghe, bài vị của đệ tử đạo môn chúng tôi vốn không giống nhau, bắt đầu từ Đạo đồng, rồi tới Phương sĩ, Chân nhân, Thiên sư, sau đó phi thăng Tiên vị, đó là Thiên cơ, cậu không cần phải biết. Cách thăng cấp bài vị duy nhất là dựa vào âm đức. Âm đức chính là số công đức khi đạo sĩ siêu độ và giết chết quỷ hồn quỷ linh, không phải dựa vào tuổi thọ. Giết và bắt càng nhiều quỷ, âm đức càng tăng."
Tiểu Mã cái hiểu cái không gật đầu, nói rằng: "Tựa như tích lũy kinh nghiệm trong game để tăng level có đúng không?"
"Không phải game, cậu không biết, bài vị đạo môn chính là Tam Thanh Thiên Sách, âm đức được cộng dồn đến một mức độ nào đó rồi cử hành nghi thức cầu xin Tam Thanh, sẽ có thể được sắc phong."
Tiểu Mã hỏi: "Bài vị càng cao, pháp lực có đúng hay không càng mạnh?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Pháp lực bản thân không có biến hóa, thế nhưng bài vị càng cao thì có thể tu luyện và thi triển càng nhiều pháp thuật, tỷ như phải đạt được bài vị Chân nhân thì mới có thể tu luyện được pháp thuật nội môn Mao Sơn. Đối với bùa và cờ ngũ hành cũng không được dùng loạn xạ, từ Đạo đồng đến Thiên sư khi sử dụng pháp khí phải căn cứ theo màu sắc của bài vị, theo thứ tự là vàng, lam, đỏ, tím, uy lực mỗi thứ không giống nhau.".
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, hồi tưởng lại mỗi lần Diệp Thiếu Dương làm phép đều dùng bùa màu tím, vốn cho rằng tất cả đạo sĩ đều như vậy, không ngờ lại có liên quan đến bài vị.
Nghĩ thế, nhất thời cậu càng ngưỡng mộ Diệp Thiếu Dương hơn, cười hì hì nói: "Tiểu Diệp tử, tôi hay nghe mọi người gọi Thiên sư Thiên sư, cứ nghĩ rằng đạo sĩ nào cũng gọi là Thiên sư, bây giờ mới biết, hóa ra bài vị của cậu lợi hại như vậy!"
"Chuyện đó còn phải nói!". Diệp Thiếu Dương đắc ý nhướng mày.
"À mà, tiểu Diệp tử, vậy bài vị ngoài Thiên sư là gì?"
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Không nói cho cậu biết, tương lai có cơ hội rồi sẽ nói, tôi đi tắm rửa ăn cơm đây!"
Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong thay bộ quần áo thể thao vừa mới mua, vốn định cột đai lưng, suy nghĩ làm sao lại buông xuống, xong chuyện rồi, mình còn đề phòng cái gì, dù sao cũng không mang theo pháp khí, hắn vội buông lỏng, bảo Tiểu Mã cùng đi xuống lầu ăn cơm.
Để ăn mừng nhiệm vụ hoàn thành, hai người tìm một nhà hàng khá sang trọng để ăn tối, gọi mấy món ăn ngon, một két bia, đang muốn ăn uống, chợt điện thoại di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, cầm lên nhìn thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi tới, đột nhiên nhớ ra chuyện cô ấy nhờ mình, vội vàng nghe điện thoại.
"Thiếu Dương ca, mọi chuyện xong hết chưa?". Chu Tĩnh Như điềm tĩnh hỏi.
"Xong rồi, cha của em thế nào?"
"Gần đây trở nên nghiêm trọng hơn, bao giờ anh rảnh?"
"Bây giờ, em đang ở đâu, anh tới ngay!"
Chu Tĩnh Như vừa báo địa chỉ xong, Diệp Thiếu Dương liền cúp điện thoại, cầm hai cái giò heo đi ra khỏi nhà hàng, trước khi đi còn dặn dò Tiểu Mã: "Một mình cậu ăn đi, không ăn hết đóng gói mang về, tối nay tôi ăn, cấm cậu lãng phí."
"Nói đi là đi hả?". Tiểu Mã cả kinh: "Cậu đi đâu?"
"Tróc quỷ."
Từ nhà hàng đi ra, Diệp Thiếu Dương bắt xe taxi tới bệnh viện số 1 Thạch Thành, dựa theo số phòng Chu Tĩnh Như cung cấp để tìm tới, gõ cửa hai cái, một mỹ nữ trưởng thành mở cửa ra, Diệp Thiếu Dương ngẩn người, không đợi hắn mở miệng, đối phương đã cười nói: "Diệp tiên sinh, xin mời!"
Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa liền thấy Chu Tĩnh Như đang đâm đầu chạy tới, sắc mặt tiều tụy, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai mắt cô sáng lên: "Thiếu Dương ca, cuối cùng anh cũng tới."
Diệp Thiếu Dương gật đầu. Căn phòng này xa hoa không khác gì khách sạn hạng sang, giường nằm vô cùng to lớn, chạm trổ điêu khắc, trên giường là một nam nhân, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn mặt ông chợt kinh ngạc sửng sốt, tự giễu cười cười.
Người nằm trên giường là cha của Chu Tĩnh Như, Chu Minh, chủ tịch tập đoàn Tinh Thành.
Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương luôn tưởng tượng ông là một người tai to mặt lớn, một địa chủ cao lớn bặm trợn, bây giờ mới biết mình hoàn toàn sai lầm: Tướng mạo Chu Minh rất khí phách, khuôn mặt lại khá đẹp trai, khí chất nho nhã trầm ổn, tuy rằng tinh thần uể oải nhưng khi thấy Diệp Thiếu Dương, ông vẫn kiên trì ngồi dậy, cung kính chào hỏi.
"Cậu là bạn của tiểu Như sao, tùy tiện mời cậu tới, rất xin lỗi, tiểu Lưu, rót nước cho khách!".
Mỹ nữ trưởng thành lập tức rót một ly trà đưa cho Diệp Thiếu Dương, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Diệp tiên sinh, mời ngồi!". Chu Minh khách khí nói.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, không ngồi, chỉ đứng bên giường bệnh quan sát trên dưới Chu Minh, khí sắc ông rất kém, giữa trán có một luồng hắc khí ngưng tụ không tiêu tán…