Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 894: Mắng ngươi tiểu súc sinh 




Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, đắc ý nói: “Ta ngang hàng với hắn, cũng coi như Mao Sơn nhị đại đệ tử.

Long Dương đạo hữu, ông cũng nên gọi ta một tiếng sư thúc nha.”

Long Dương chân nhân bật cười sang sảng.

Xe chạy đến cao ốc Lệ Đô, Long Dương chân nhân đỗ xe xong, liền dẫn bọn họ lên lầu, tiến vào một hội trường.

Hội trường đã có mấy chục người, giống như công ty mở cuộc họp, trên đài chủ tịch có mấy lão gia hỏa đang ngồi, có tăng có đạo, còn có nhiều người ăn mặc thường phục.

Trên bàn đều có đặt biển, viết rõ tên từng người.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua từng cái, mấy người trên đài chủ tịch đều tương đối lớn tuổi, có vị râu tóc cũng đã bạc hết, trong số đó có một người tương đối trẻ, nhìn qua chừng bốn năm mươi tuổi.

Tấm biển trước mặt viết: Long Hổ Sơn Trương thiên sư.

Đúng là Trương Vô Sinh đích hệ truyền nhân của đạo sĩ danh chấn thiên hạ Trương Đạo Lăng, mỗi đời chỉ tuyển chọn một người, kế thừa bài vị Thiên sư.

Không có Đạo hiệu, hay có thể nói Đạo hiệu chính là “Thiên sư”

Trong Đạo môn, trực tiếp lấy Thiên sư làm Đạo hiệu là một sự vô thượng vinh quang, chỉ có hậu nhân của bốn nhà: La, Trương, Diệp, Chung, lần lượt là hậu nhân của La Công Viễn, Trương Đạo Lăng, Diệp Pháp Thiện, Chung Quỳ.

Về sau, ba nhà kia mất đi sự truyền thừa này, chỉ còn Trương gia vẫn luôn trụ trên Long Hổ Sơn, đời đời tu đạo, tiếp tục truyền thừa.

Diệp Thiếu Dương là hậu nhân của Diệp Pháp Thiện, lẽ ra chỉ cần bái Đạo nhập môn, bất kể có bài vị gì, cho dù chỉ là đồng tử, cũng được tôn xưng làm Thiên sư, được đối đãi theo nghi lễ Thiên sư, nhưng vì người khác không biết huyết thống của hắn, hơn nữa bản thân hắn cũng đã đạt được bài vị Thiên sư, vì thế không có cũng không sao.

Ngồi bên cạnh Trương Vô Sinh là một thiếu niên, dáng vẻ bất an sợ hãi, chính là Tô Khâm Chương, hắn vẫn chưa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đang cúi đầu chơi di động, che lấp sự xấu hổ.

Trên đài, hắn là người có pháp lực yếu kém nhất, thân phận cũng hoàn toàn không thể so với mấy người bên cạnh, nhưng dù sao cũng là đại diện của Mao Sơn, cho nên ngồi trên đài chủ tịch, người khác cũng không thể dị nghị.

Ngồi phía dưới là hai ba mươi người trẻ tuổi, có nam có nữ, bất quá đều ăn mặc thường phục, dù sao cũng là xã hội hiện đại, lại là thành phố, hầu hết đám đệ tử trẻ tuổi của các môn phái đều không muốn mặc theo truyền thống, thứ nhất không được tiện, thứ hai dễ dàng bị người ta chú ý, một đạo sĩ hay hòa thượng, uống rượu tán gái gây sự đánh nhau gì đó, sẽ dễ dàng bị dư luận chú ý.

Đám người trẻ này ngồi trong hội trường, cắn hạt dưa chơi di động hút thuốc tán dóc, làm gì cũng có, không khác gì so với người thường.

Lối vào hội trường có treo một cái khánh đồng.

Long Dương chân nhân đi qua đó, cầm chiếc chày gỗ bằng hoàng dương mộc bọc vải đỏ bên cạnh, gõ lên khánh đồng một cái, tiếng vang như chuông, truyền ra xung quanh, đám đệ tử đang túm năm tụm ba lập tức yên lặng, quay đầu nhìn lại.

“Mao Sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương, ngoại môn đệ tử Quách……”

Long Dương chân nhân nói giữa chừng mới nhớ ra, mình không biết tên đầy đủ của Lão Quách, cũng không có thời gian hỏi, liền sửa lại là: “Ngoại môn đệ tử Quách đạo trưởng, truyền nhân của Nhất Cốc Đại Sư Âm dương sư trứ danh Hongkong Nhuế Lãnh Ngọc, tán tu dân gian Mã Minh Lượng, tới tham dự.”

Tiểu Mã vốn đang oán giận vì giới thiệu mình là tán tu dân gian, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện tranh cãi, đành tức giận mà bỏ qua.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua một lượt, rất nhiều ánh mắt không quá thân thiện, thậm chí kèm theo sự khinh miệt.

Không cần phải nói, đó đều là người của Lăng Vũ Hiên.

Tô Khâm Chương vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức hai mắt sáng ngời, giống như gặp được cứu tinh, từ trên đài chủ tịch lao xuống, một hơi chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười thân thiết, nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại quay sang Nhuế Lãnh Ngọc.

“Nhị sư huynh, nhị tẩu, các người đã tới!”

“Ha ha!”

Tiểu Mã cười ra tới, “Thằng nhóc này thực có con mắt tốt đó nha.”

Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, nhưng trước mặt mọi người, không tiện phản ứng.

Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vai Tô Khâm Chương, thấp giọng nói: “Hảo huynh đệ, hiện giờ ngươi là nội môn đệ tử Mao Sơn rồi đó!”

Tô Khâm Chương hoảng sợ, xua xua hai tay, “Ta không dám nghĩ tới……”

“Ta nói ngươi được là được!”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi cứ lên đó ngồi đi, lát nữa huynh đệ ta lại nói chuyện.”

“Nhị sư huynh lên ngồi đi, vị trí đó dành cho huynh, ta không ngồi được!”

“Nam nhân không thể nói không được, hôm nay ngươi là đại diện của Mao Sơn, cầm thiệp mời tới, đi đi.”

Diệp Thiếu Dương đẩy hắn một cái, lại kéo trở về, “Nhớ kỹ, ngươi đang đại diện cho Mao Sơn, không thể tỏ ra yếu kém hơn bất kỳ kẻ nào, nói chuyện gì, cũng phải bảo trì uy nghiêm của Mao Sơn!”

Tô Khâm Chương giật mình, dùng sức gật đầu, quay về đài chủ tịch, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biểu hiện khá hơn trước rất nhiều.

Diệp Thiếu Dương dẫn theo mấy người Nhuế Lãnh Ngọc, đi đến dãy ghế cuối cùng, cùng nhau ngồi xuống.

“Tiểu tử này thực không tồi, có tiền đồ.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tô Khâm Chương trên đài chủ tịch, nói.

“Là bởi vì một câu nhị tẩu à...”

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói, “Ngươi cũng giống như Trần Lộ.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi đầu, “Đương nhiên không phải, cô cho rằng sư phụ ta đề bạt hắn như vậy, chỉ để hắn bưng nước rót trà thôi sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, còn muốn nói gì đó, thì tiếng khánh đồng lại vang lên, quay đầu nhìn lại, một đoàn người đang tiến vào hội trường, đi đầu chính là Lâm Vũ Hiên, quần áo trên người có chút không chỉnh tề, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn qua giống như mới vừa đánh nhau một trận.

“Côn Luân Sơn Thiên sư Lăng Vũ Hiên đến tham dự……”

Trong hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay chào hỏi liên tục.

Thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm phán đoán, cho đến khi nghe Long Dương chân nhân nói về “Tứ Cửu thiên kiếp”

, hắn mới hiểu được sự tình không có đơn giản như mình nghĩ: Lăng Vũ Hiên không chỉ đơn giản tới bắt yêu hay đấu pháp với mình.

Nếu Vô Cực thiên sư đã hiểu rõ thiên tượng, đề nghị tuyển chọn Đệ nhất đệ tử của giới Pháp Thuật, toàn bộ Phật môn Đạo môn đương nhiên sẽ chấn động, coi chuyện này như đại sự.

Lúc này Côn Luân Sơn an bài Lăng Vũ Hiên rời núi, dĩ nhiên là vì cái danh này, cho nên mới một đường đều thu tiểu đệ, dẫn theo bên mình, một khi Lăng Vũ Hiên lập được công lớn tại thời điểm phong yêu, đám người này nhất định sẽ ùa lên, chế tạo dư luận, đề cử hắn làm Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật.

Danh phận này cũng không phải là hữu danh vô thực, nếu thực sự có Tứ Cửu thiên kiếp, đến lúc đó đương nhiên Đệ nhất đệ tử này sẽ lên tiếng kêu gọi, hiệu lệnh toàn bộ giới Pháp Thuật.

Diệp Thiếu Dương mơ hồ cảm nhận được có một mùi âm mưu ở đây.

Lăng Vũ Hiên nhận ra Diệp Thiếu Dương trong đám người, khẽ mỉm cười, đi tới ngồi xuống cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp sư huynh đến sớm, một mình ta vừa đi thăm dò Cô nhi viện, đã trải qua một trận ác chiến.”

Một gia hỏa bên cạnh lập tức nịnh nọt nói: “Lăng sư huynh vì thương sinh làm nhiệm vụ, bất kể vất vả, không giống như một số người, sớm đã tới nơi này uống trà tán gái, thật đúng là thoải mái mà.”

Trong lúc hắn nói chuyện có nghiêng đầu một bên, Tiểu Mã ngồi phía sau, dùng tay phất phất trước mặt, nói: “Có phải ngươi quên đánh răng hay không, sao miệng thúi thế, giống như hố xí lộ thiên, ngươi mau tìm khẩu trang mang vào đi.”

Tên kia quay đầu lại, trừng mắt hung hăng nói: “Ngươi là cái thứ gì!”

“Tiểu súc sinh ngươi mắng ai!”

“Mắng ngươi đấy, thì sao!”

Tiểu Mã vươn tay xoa xoa đầu hắn, “Ngoan nào, súc sinh cũng biết nói chuyện sao, được mấy trăm tuổi rồi?”

Diệp Thiếu Dương nhịn không được bật cười một tiếng. Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, đắc ý nói: “Ta ngang hàng với hắn, cũng coi như Mao Sơn nhị đại đệ tử.

Long Dương đạo hữu, ông cũng nên gọi ta một tiếng sư thúc nha.”

Long Dương chân nhân bật cười sang sảng.

Xe chạy đến cao ốc Lệ Đô, Long Dương chân nhân đỗ xe xong, liền dẫn bọn họ lên lầu, tiến vào một hội trường.

Hội trường đã có mấy chục người, giống như công ty mở cuộc họp, trên đài chủ tịch có mấy lão gia hỏa đang ngồi, có tăng có đạo, còn có nhiều người ăn mặc thường phục.

Trên bàn đều có đặt biển, viết rõ tên từng người.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua từng cái, mấy người trên đài chủ tịch đều tương đối lớn tuổi, có vị râu tóc cũng đã bạc hết, trong số đó có một người tương đối trẻ, nhìn qua chừng bốn năm mươi tuổi.

Tấm biển trước mặt viết: Long Hổ Sơn Trương thiên sư.

Đúng là Trương Vô Sinh đích hệ truyền nhân của đạo sĩ danh chấn thiên hạ Trương Đạo Lăng, mỗi đời chỉ tuyển chọn một người, kế thừa bài vị Thiên sư.

Không có Đạo hiệu, hay có thể nói Đạo hiệu chính là “Thiên sư”

Trong Đạo môn, trực tiếp lấy Thiên sư làm Đạo hiệu là một sự vô thượng vinh quang, chỉ có hậu nhân của bốn nhà: La, Trương, Diệp, Chung, lần lượt là hậu nhân của La Công Viễn, Trương Đạo Lăng, Diệp Pháp Thiện, Chung Quỳ.

Về sau, ba nhà kia mất đi sự truyền thừa này, chỉ còn Trương gia vẫn luôn trụ trên Long Hổ Sơn, đời đời tu đạo, tiếp tục truyền thừa.

Diệp Thiếu Dương là hậu nhân của Diệp Pháp Thiện, lẽ ra chỉ cần bái Đạo nhập môn, bất kể có bài vị gì, cho dù chỉ là đồng tử, cũng được tôn xưng làm Thiên sư, được đối đãi theo nghi lễ Thiên sư, nhưng vì người khác không biết huyết thống của hắn, hơn nữa bản thân hắn cũng đã đạt được bài vị Thiên sư, vì thế không có cũng không sao.

Ngồi bên cạnh Trương Vô Sinh là một thiếu niên, dáng vẻ bất an sợ hãi, chính là Tô Khâm Chương, hắn vẫn chưa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đang cúi đầu chơi di động, che lấp sự xấu hổ.

Trên đài, hắn là người có pháp lực yếu kém nhất, thân phận cũng hoàn toàn không thể so với mấy người bên cạnh, nhưng dù sao cũng là đại diện của Mao Sơn, cho nên ngồi trên đài chủ tịch, người khác cũng không thể dị nghị.

Ngồi phía dưới là hai ba mươi người trẻ tuổi, có nam có nữ, bất quá đều ăn mặc thường phục, dù sao cũng là xã hội hiện đại, lại là thành phố, hầu hết đám đệ tử trẻ tuổi của các môn phái đều không muốn mặc theo truyền thống, thứ nhất không được tiện, thứ hai dễ dàng bị người ta chú ý, một đạo sĩ hay hòa thượng, uống rượu tán gái gây sự đánh nhau gì đó, sẽ dễ dàng bị dư luận chú ý.

Đám người trẻ này ngồi trong hội trường, cắn hạt dưa chơi di động hút thuốc tán dóc, làm gì cũng có, không khác gì so với người thường.

Lối vào hội trường có treo một cái khánh đồng.

Long Dương chân nhân đi qua đó, cầm chiếc chày gỗ bằng hoàng dương mộc bọc vải đỏ bên cạnh, gõ lên khánh đồng một cái, tiếng vang như chuông, truyền ra xung quanh, đám đệ tử đang túm năm tụm ba lập tức yên lặng, quay đầu nhìn lại.

“Mao Sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương, ngoại môn đệ tử Quách……”

Long Dương chân nhân nói giữa chừng mới nhớ ra, mình không biết tên đầy đủ của Lão Quách, cũng không có thời gian hỏi, liền sửa lại là: “Ngoại môn đệ tử Quách đạo trưởng, truyền nhân của Nhất Cốc Đại Sư Âm dương sư trứ danh Hongkong Nhuế Lãnh Ngọc, tán tu dân gian Mã Minh Lượng, tới tham dự.”

Tiểu Mã vốn đang oán giận vì giới thiệu mình là tán tu dân gian, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện tranh cãi, đành tức giận mà bỏ qua.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua một lượt, rất nhiều ánh mắt không quá thân thiện, thậm chí kèm theo sự khinh miệt.

Không cần phải nói, đó đều là người của Lăng Vũ Hiên.

Tô Khâm Chương vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức hai mắt sáng ngời, giống như gặp được cứu tinh, từ trên đài chủ tịch lao xuống, một hơi chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười thân thiết, nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại quay sang Nhuế Lãnh Ngọc.

“Nhị sư huynh, nhị tẩu, các người đã tới!”

“Ha ha!”

Tiểu Mã cười ra tới, “Thằng nhóc này thực có con mắt tốt đó nha.”

Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, nhưng trước mặt mọi người, không tiện phản ứng.

Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vai Tô Khâm Chương, thấp giọng nói: “Hảo huynh đệ, hiện giờ ngươi là nội môn đệ tử Mao Sơn rồi đó!”

Tô Khâm Chương hoảng sợ, xua xua hai tay, “Ta không dám nghĩ tới……”

“Ta nói ngươi được là được!”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi cứ lên đó ngồi đi, lát nữa huynh đệ ta lại nói chuyện.”

“Nhị sư huynh lên ngồi đi, vị trí đó dành cho huynh, ta không ngồi được!”

“Nam nhân không thể nói không được, hôm nay ngươi là đại diện của Mao Sơn, cầm thiệp mời tới, đi đi.”

Diệp Thiếu Dương đẩy hắn một cái, lại kéo trở về, “Nhớ kỹ, ngươi đang đại diện cho Mao Sơn, không thể tỏ ra yếu kém hơn bất kỳ kẻ nào, nói chuyện gì, cũng phải bảo trì uy nghiêm của Mao Sơn!”

Tô Khâm Chương giật mình, dùng sức gật đầu, quay về đài chủ tịch, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biểu hiện khá hơn trước rất nhiều.

Diệp Thiếu Dương dẫn theo mấy người Nhuế Lãnh Ngọc, đi đến dãy ghế cuối cùng, cùng nhau ngồi xuống.

“Tiểu tử này thực không tồi, có tiền đồ.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tô Khâm Chương trên đài chủ tịch, nói.

“Là bởi vì một câu nhị tẩu à...”

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói, “Ngươi cũng giống như Trần Lộ.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi đầu, “Đương nhiên không phải, cô cho rằng sư phụ ta đề bạt hắn như vậy, chỉ để hắn bưng nước rót trà thôi sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, còn muốn nói gì đó, thì tiếng khánh đồng lại vang lên, quay đầu nhìn lại, một đoàn người đang tiến vào hội trường, đi đầu chính là Lâm Vũ Hiên, quần áo trên người có chút không chỉnh tề, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn qua giống như mới vừa đánh nhau một trận.

“Côn Luân Sơn Thiên sư Lăng Vũ Hiên đến tham dự……”

Trong hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay chào hỏi liên tục.

Thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm phán đoán, cho đến khi nghe Long Dương chân nhân nói về “Tứ Cửu thiên kiếp”

, hắn mới hiểu được sự tình không có đơn giản như mình nghĩ: Lăng Vũ Hiên không chỉ đơn giản tới bắt yêu hay đấu pháp với mình.

Nếu Vô Cực thiên sư đã hiểu rõ thiên tượng, đề nghị tuyển chọn Đệ nhất đệ tử của giới Pháp Thuật, toàn bộ Phật môn Đạo môn đương nhiên sẽ chấn động, coi chuyện này như đại sự.

Lúc này Côn Luân Sơn an bài Lăng Vũ Hiên rời núi, dĩ nhiên là vì cái danh này, cho nên mới một đường đều thu tiểu đệ, dẫn theo bên mình, một khi Lăng Vũ Hiên lập được công lớn tại thời điểm phong yêu, đám người này nhất định sẽ ùa lên, chế tạo dư luận, đề cử hắn làm Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật.

Danh phận này cũng không phải là hữu danh vô thực, nếu thực sự có Tứ Cửu thiên kiếp, đến lúc đó đương nhiên Đệ nhất đệ tử này sẽ lên tiếng kêu gọi, hiệu lệnh toàn bộ giới Pháp Thuật.

Diệp Thiếu Dương mơ hồ cảm nhận được có một mùi âm mưu ở đây.

Lăng Vũ Hiên nhận ra Diệp Thiếu Dương trong đám người, khẽ mỉm cười, đi tới ngồi xuống cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp sư huynh đến sớm, một mình ta vừa đi thăm dò Cô nhi viện, đã trải qua một trận ác chiến.”

Một gia hỏa bên cạnh lập tức nịnh nọt nói: “Lăng sư huynh vì thương sinh làm nhiệm vụ, bất kể vất vả, không giống như một số người, sớm đã tới nơi này uống trà tán gái, thật đúng là thoải mái mà.”

Trong lúc hắn nói chuyện có nghiêng đầu một bên, Tiểu Mã ngồi phía sau, dùng tay phất phất trước mặt, nói: “Có phải ngươi quên đánh răng hay không, sao miệng thúi thế, giống như hố xí lộ thiên, ngươi mau tìm khẩu trang mang vào đi.”

Tên kia quay đầu lại, trừng mắt hung hăng nói: “Ngươi là cái thứ gì!”

“Tiểu súc sinh ngươi mắng ai!”

“Mắng ngươi đấy, thì sao!”

Tiểu Mã vươn tay xoa xoa đầu hắn, “Ngoan nào, súc sinh cũng biết nói chuyện sao, được mấy trăm tuổi rồi?”

Diệp Thiếu Dương nhịn không được bật cười một tiếng.