Huống chi được vẽ trên bức tranh Tết này chính là Triệu Công Minh, một trong tứ đại nguyên soái của Đạo giáo*, là chính thần trong chính thần.
Thân là Thiên sư, nếu dám bất kính với Triệu Công Minh, trên cơ bản là thì không cần lăn lộn nữa.
“Hay là yên huân lễ bái trước đã?”
Lão Quách đề nghị.
“Không có nhiều thời gian như vậy, khả năng không chừng cô ta còn có đồng lõa.”
Làm lễ tế bái theo trình tự có 3 bước, cực kỳ phức tạp, còn phải chọn giờ, hơn nữa nơi này không tiện làm phép, cần phải quay về mới làm được.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ một lúc, rồi cuối xuống lấy một nắm bụi đất, để trong lòng bàn tay, sau đó cắt đầu ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào đó, trộn lẫn với bụi đất thành dịch.
Lão Quách thấy vậy, kinh hãi kêu lên: “Tiểu sư đệ, đây là kinh nhờn với thần linh đó!”
“Triệu tướng quân sẽ lượng thứ thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn bức họa, cười cười, bụi đất bôi lên mắt, sẽ làm thần chỉ mất đi sự nhận thức, đối với thần chỉ mà nói, máu chính là thứ dơ bẩn, sẽ làm thần chỉ tránh đi.
Dùng bụi đất trộn máu người che mắt, sẽ làm thần chỉ tự mình rời khỏi bức họa, sau này dù có làm gì bức tranh Thần tài đó, cũng không bị coi là làm ô uế thần chỉ.
“Lượng thứ cái gì,”
Lão Quách lo lắng nói, “Đệ làm như vậy sẽ làm Triệu nguyên soái tức giận đó, nói không chừng sẽ giáng tội đệ.”
“Thần sao, thì cũng phải cũng phải suy nghĩ chứ.
Nếu giáng tội ta, thì ai giúp ông ta bắt quỷ? Triệu nguyên soái, ủy khuất rồi……”
Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay chấm một chút máu trộn bụi đất, bôi lên hai mắt thần tượng, xong rồi vỗ vỗ tay đứng dậy.
Lão Quách đứng một bên mà thấy vậy thì lắc đầu, tay kết pháp ấn, nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, Triệu nguyên soái đại nhân đại lượng, không cần so đo với tiểu tử này, người cứ coi hắn như một thiếu niên bồng bột……”
Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm Tác hồn phù, quấn vào tiền Ngũ Đế, chấm vào pháp thủy, dán lên hai mắt thần tượng.
Tay trái kết ấn, miệng không ngừng niệm chú, tay phải lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm nhẹ lên tấm linh phù, đợi một hồi, hai mắt thần tượng bỗng trào ra một dòng máu đen, phá vỡ linh phù, tiền Ngũ Đế Tiền từ từ chuyển động, một mớ tóc màu đen từ trong mắt tiền chui ra, sau đó lập tức rụt trở lại.
“Song tiền định hồn! Cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương huy động Thái Ất Phất Trần, vỗ lên hai đồng tiền, đè lên ấn đường của thần tượng, miệng không ngừng niệm chú, hai đồng tiền xoay tròn theo chiều ngược lại, mớ tóc quỷ kia một lần nữa bị linh lực lôi ra ngoài, tuy nhiên có một lực ở bên trong liều mạng chóng cự, tóc lại co rụt trở về.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta rốt cuộc muốn xem ngươi là thứ quỷ gì!”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay trái vung ra, năm ngón tay uốn lượn, kết thành Bát la pháp thần ấn, kéo ra một mớ tóc, giữ thật chặt lại, tay phải lấy từ trong ba lô một lọ pháp thủy, mở ra uống một ngụm, phun vào mớ tóc đen đó.
“Xì!”
Một làn khói trắng từ mớ tóc bốc lên, bên trong bức họa truyền ra một tiếng hét thảm.
Linh phù vây quanh tiền Ngũ Đế trong nháy mắt bốc cháy lên thiên hỏa, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, từ bên trong bức họa truyền ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được cổ quỷ lực kia đang tăng mạnh, cố liều mạng mà kéo vào trong.
Chết đến nơi mà còn cố! “Hữu thỉnh Triệu Thiên Quân, hạ phàm tru tà linh, nhất niệm phục ma sinh, thiên hạ hoàn thái bình! Triệu Huyền Đàn Thiên Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương lại uống một ngụm pháp thủy, phun lên trên linh phù, ngọn lửa lập tức cháy mạnh.
Diệp Thiếu Dương nắm chặt đám tóc, bước theo Thiên Cương, từng bước lui về phía sau, kéo mạng đám tóc thẳng căng lên, lôi ra ngoài.
Lão Quách đứng một bên nhìn, chậm rãi lắc đầu, “Dùng uế vật bôi lên mắt Triệu Thiên Quân, còn dám thỉnh Triệu Thiên Quân hỗ trợ, trừ ngươi Diệp Thiếu Dương ra, chẳng ai dám làm thế……”
“Vị pháp sư này thật là lợi hại!”
Phía sau bỗng vang lên tiếng tán thưởng.
Lão Quách quay đầu lại nhìn, thì ra đám pháp sư lúc nãy đứng ở ngoài cửa lúc này đã đi vào, đứng một loạt ở đằng sau, trợn mắt há mồm Diệp Thiếu Dương làm phép.
“Làm phiền,”
một gia hoả nhìn Lão Quách chắp tay, “Vị này là đệ tử môn phái nào vậy?”
Lão Quách hừ một tiếng, “Cả đám các ngươi có mắt cũng như không, nhận không ra chân thần, đây là tiểu sư đệ của ta, nội môn truyền nhân duy nhất của Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương!”
“Mao Sơn Thiên Sư!”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Những đệ tử môn phái nhỏ cùng tán tu dân gian, thường kiến thức hạn hẹp, không quen biết Diệp Thiếu Dương, nhưng danh tiếng của Mao Sơn thì vẫn luôn nghe nói.
“Vị Diệp thiên sư này, sợ là không phải đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn.”
Một cái gia hỏa nói, “Còn có Đạo Phong nữa chứ?”
Lão Quách nói: “Đạo Phong mất tích, đã bị khai trừ khỏi tông môn.
Tiểu sư đệ này của ta pháp lực cũng không kém Đạo Phong.”
Vẻ khiếp sợ trên mặt mấy người này lại tăng thêm vài phần: Đạo Phong đã từng khiêu chiến thiên hạ Đạo môn, chưa một lần thất bại, được người gọi là “Nhân gian Đạo thần”
, trong giới Pháp Thuật tuyệt đối là thần tượng trong thần tượng, không ai không biết đến hắn.
Lão Quách dám nói Diệp Thiếu Dương không kém so với Đạo Phong, mặc dù bọn họ có chút hoài nghi, nhưng hiện giờ đang chứng kiến thực lực làm phép của Diệp Thiếu Dương, hơn nữa Lão Quách cũng là đệ tử Mao Sơn, giờ hai người bọn họ đều ở đây, người cùng với việc đang xảy ra, đương nhiên có quyền lên tiếng.
“Diệp thiên sư này với Kim Đồng Lăng Vũ Hiên tuổi tác không chênh nhau lắm, không biết hai người họ ai mạnh hơn ai?”
Một người thấp giọng lẩm bẩm nói.
Lão Quách hừ một tiếng, nói: “Ta cũng không ý kiến gì, xem chừng các người sẽ mau chóng nhìn ra, ai mới là đệ nhất đệ tử Đạo môn!”
Bên kia, Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, bước chân lui dần về phía sau, hai tay dùng sức kéo mạnh, đem một đám đen sì kéo ra ngoài, mọi người tò mò chăm chú quan sát: Là một nữ quỷ, dáng người thực không tồi, nhưng lớp da trên người đỏ như máu, khuôn mặt bị che kín bởi đám tóc đen rậm rạp.
Sau khi bị lôi từ trong bức họa ra, cô ta vẫn không ngừng giãy giụa, bị Diệp Thiếu Dương nắm tóc, xoay ngược trở lại, gắt gao đè xuống đất, không thể động đậy được nữa.
Nữ quỷ quả nhiên vẫn không chịu bó tay, mái tóc dài tung bay, giống như vô số nhuyễn trùng, lao về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười lạnh, lấy ra một sợi tơ hồng thấm chu sa, quấn quanh cái đầu con quỷ, xuyên một đồng tiền Đúc mẫu, dùng sức buộc chặt, tạo thành pháp kết.
Ngón tay cái ấn lên đồng tiền Đúc mẫu, niệm lên chú ngữ, phóng thích cương khí, lập tức tiền Đúc mẫu toả ra kim quang, trên dưới bao vây lấy đám tóc quỷ kia.
Đầu tóc của con quỷ vốn đang uốn lượn giống như rong biển, tức khắc mất đi sức sống, mềm oặt xuống mặt đất.
“Thành thật chịu chết đi.”
Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, lúc này mới có thời gian quan sát nữ quỷ trên dưới một lượt, thấy cô ta quỳ rạp trên mặt đất, vì thế khẽ đẩy đám tóc ra, tưởng có thể nhìn thấy chính diện mặt của cô ta, không phải lại xoay đầu bên kia xem bộ dáng trông ra sao, thế nhưng vừa trông thấy, tất cả mọi người đều ngây người ra.
Mặt trước của nữ quỷ vẫn là một cái ót mọc đầy tóc! “Mao nữ!”
Lão Quách ngẩn ra một chút, kêu lên.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, liền nhớ lại lần đó mình cùng Lão Quách với Tiểu Mã, trên đường núi đã trông thấy một cô nương tóc thắt bím, kết quả khi đi tới chính diện, phát hiện mặt trước cô ta cũng vẫn là bím tóc…… Tình huống trước mắt, so với lần trước không khác biệt là mấy.
Trách không được cô ta thao tác điều khiển mái tóc nhuần nhuyễn như vậy, mái tóc Mao nữ chính là hồn khí của cô ta.
Diệp Thiếu Dương bảo Lão Quách cầm trường minh đăng qua đây, cho thêm một chút bột hồng tiêu cùng hùng hoàng vào trong dầu thắp, sau đó tưới lên mớ tóc rậm rạp của Mao nữ, dầu thắp chảy đến đâu, ngọn lửa lan theo thiêu cháy đến đó. Huống chi được vẽ trên bức tranh Tết này chính là Triệu Công Minh, một trong tứ đại nguyên soái của Đạo giáo*, là chính thần trong chính thần.
Thân là Thiên sư, nếu dám bất kính với Triệu Công Minh, trên cơ bản là thì không cần lăn lộn nữa.
“Hay là yên huân lễ bái trước đã?”
Lão Quách đề nghị.
“Không có nhiều thời gian như vậy, khả năng không chừng cô ta còn có đồng lõa.”
Làm lễ tế bái theo trình tự có 3 bước, cực kỳ phức tạp, còn phải chọn giờ, hơn nữa nơi này không tiện làm phép, cần phải quay về mới làm được.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ một lúc, rồi cuối xuống lấy một nắm bụi đất, để trong lòng bàn tay, sau đó cắt đầu ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào đó, trộn lẫn với bụi đất thành dịch.
Lão Quách thấy vậy, kinh hãi kêu lên: “Tiểu sư đệ, đây là kinh nhờn với thần linh đó!”
“Triệu tướng quân sẽ lượng thứ thôi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn bức họa, cười cười, bụi đất bôi lên mắt, sẽ làm thần chỉ mất đi sự nhận thức, đối với thần chỉ mà nói, máu chính là thứ dơ bẩn, sẽ làm thần chỉ tránh đi.
Dùng bụi đất trộn máu người che mắt, sẽ làm thần chỉ tự mình rời khỏi bức họa, sau này dù có làm gì bức tranh Thần tài đó, cũng không bị coi là làm ô uế thần chỉ.
“Lượng thứ cái gì,”
Lão Quách lo lắng nói, “Đệ làm như vậy sẽ làm Triệu nguyên soái tức giận đó, nói không chừng sẽ giáng tội đệ.”
“Thần sao, thì cũng phải cũng phải suy nghĩ chứ.
Nếu giáng tội ta, thì ai giúp ông ta bắt quỷ? Triệu nguyên soái, ủy khuất rồi……”
Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay chấm một chút máu trộn bụi đất, bôi lên hai mắt thần tượng, xong rồi vỗ vỗ tay đứng dậy.
Lão Quách đứng một bên mà thấy vậy thì lắc đầu, tay kết pháp ấn, nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, Triệu nguyên soái đại nhân đại lượng, không cần so đo với tiểu tử này, người cứ coi hắn như một thiếu niên bồng bột……”
Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm Tác hồn phù, quấn vào tiền Ngũ Đế, chấm vào pháp thủy, dán lên hai mắt thần tượng.
Tay trái kết ấn, miệng không ngừng niệm chú, tay phải lấy ra Thái Ất Phất Trần, chấm nhẹ lên tấm linh phù, đợi một hồi, hai mắt thần tượng bỗng trào ra một dòng máu đen, phá vỡ linh phù, tiền Ngũ Đế Tiền từ từ chuyển động, một mớ tóc màu đen từ trong mắt tiền chui ra, sau đó lập tức rụt trở lại.
“Song tiền định hồn! Cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương huy động Thái Ất Phất Trần, vỗ lên hai đồng tiền, đè lên ấn đường của thần tượng, miệng không ngừng niệm chú, hai đồng tiền xoay tròn theo chiều ngược lại, mớ tóc quỷ kia một lần nữa bị linh lực lôi ra ngoài, tuy nhiên có một lực ở bên trong liều mạng chóng cự, tóc lại co rụt trở về.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta rốt cuộc muốn xem ngươi là thứ quỷ gì!”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay trái vung ra, năm ngón tay uốn lượn, kết thành Bát la pháp thần ấn, kéo ra một mớ tóc, giữ thật chặt lại, tay phải lấy từ trong ba lô một lọ pháp thủy, mở ra uống một ngụm, phun vào mớ tóc đen đó.
“Xì!”
Một làn khói trắng từ mớ tóc bốc lên, bên trong bức họa truyền ra một tiếng hét thảm.
Linh phù vây quanh tiền Ngũ Đế trong nháy mắt bốc cháy lên thiên hỏa, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, từ bên trong bức họa truyền ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được cổ quỷ lực kia đang tăng mạnh, cố liều mạng mà kéo vào trong.
Chết đến nơi mà còn cố! “Hữu thỉnh Triệu Thiên Quân, hạ phàm tru tà linh, nhất niệm phục ma sinh, thiên hạ hoàn thái bình! Triệu Huyền Đàn Thiên Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Diệp Thiếu Dương lại uống một ngụm pháp thủy, phun lên trên linh phù, ngọn lửa lập tức cháy mạnh.
Diệp Thiếu Dương nắm chặt đám tóc, bước theo Thiên Cương, từng bước lui về phía sau, kéo mạng đám tóc thẳng căng lên, lôi ra ngoài.
Lão Quách đứng một bên nhìn, chậm rãi lắc đầu, “Dùng uế vật bôi lên mắt Triệu Thiên Quân, còn dám thỉnh Triệu Thiên Quân hỗ trợ, trừ ngươi Diệp Thiếu Dương ra, chẳng ai dám làm thế……”
“Vị pháp sư này thật là lợi hại!”
Phía sau bỗng vang lên tiếng tán thưởng.
Lão Quách quay đầu lại nhìn, thì ra đám pháp sư lúc nãy đứng ở ngoài cửa lúc này đã đi vào, đứng một loạt ở đằng sau, trợn mắt há mồm Diệp Thiếu Dương làm phép.
“Làm phiền,”
một gia hoả nhìn Lão Quách chắp tay, “Vị này là đệ tử môn phái nào vậy?”
Lão Quách hừ một tiếng, “Cả đám các ngươi có mắt cũng như không, nhận không ra chân thần, đây là tiểu sư đệ của ta, nội môn truyền nhân duy nhất của Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương!”
“Mao Sơn Thiên Sư!”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Những đệ tử môn phái nhỏ cùng tán tu dân gian, thường kiến thức hạn hẹp, không quen biết Diệp Thiếu Dương, nhưng danh tiếng của Mao Sơn thì vẫn luôn nghe nói.
“Vị Diệp thiên sư này, sợ là không phải đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn.”
Một cái gia hỏa nói, “Còn có Đạo Phong nữa chứ?”
Lão Quách nói: “Đạo Phong mất tích, đã bị khai trừ khỏi tông môn.
Tiểu sư đệ này của ta pháp lực cũng không kém Đạo Phong.”
Vẻ khiếp sợ trên mặt mấy người này lại tăng thêm vài phần: Đạo Phong đã từng khiêu chiến thiên hạ Đạo môn, chưa một lần thất bại, được người gọi là “Nhân gian Đạo thần”
, trong giới Pháp Thuật tuyệt đối là thần tượng trong thần tượng, không ai không biết đến hắn.
Lão Quách dám nói Diệp Thiếu Dương không kém so với Đạo Phong, mặc dù bọn họ có chút hoài nghi, nhưng hiện giờ đang chứng kiến thực lực làm phép của Diệp Thiếu Dương, hơn nữa Lão Quách cũng là đệ tử Mao Sơn, giờ hai người bọn họ đều ở đây, người cùng với việc đang xảy ra, đương nhiên có quyền lên tiếng.
“Diệp thiên sư này với Kim Đồng Lăng Vũ Hiên tuổi tác không chênh nhau lắm, không biết hai người họ ai mạnh hơn ai?”
Một người thấp giọng lẩm bẩm nói.
Lão Quách hừ một tiếng, nói: “Ta cũng không ý kiến gì, xem chừng các người sẽ mau chóng nhìn ra, ai mới là đệ nhất đệ tử Đạo môn!”
Bên kia, Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, bước chân lui dần về phía sau, hai tay dùng sức kéo mạnh, đem một đám đen sì kéo ra ngoài, mọi người tò mò chăm chú quan sát: Là một nữ quỷ, dáng người thực không tồi, nhưng lớp da trên người đỏ như máu, khuôn mặt bị che kín bởi đám tóc đen rậm rạp.
Sau khi bị lôi từ trong bức họa ra, cô ta vẫn không ngừng giãy giụa, bị Diệp Thiếu Dương nắm tóc, xoay ngược trở lại, gắt gao đè xuống đất, không thể động đậy được nữa.
Nữ quỷ quả nhiên vẫn không chịu bó tay, mái tóc dài tung bay, giống như vô số nhuyễn trùng, lao về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười lạnh, lấy ra một sợi tơ hồng thấm chu sa, quấn quanh cái đầu con quỷ, xuyên một đồng tiền Đúc mẫu, dùng sức buộc chặt, tạo thành pháp kết.
Ngón tay cái ấn lên đồng tiền Đúc mẫu, niệm lên chú ngữ, phóng thích cương khí, lập tức tiền Đúc mẫu toả ra kim quang, trên dưới bao vây lấy đám tóc quỷ kia.
Đầu tóc của con quỷ vốn đang uốn lượn giống như rong biển, tức khắc mất đi sức sống, mềm oặt xuống mặt đất.
“Thành thật chịu chết đi.”
Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, lúc này mới có thời gian quan sát nữ quỷ trên dưới một lượt, thấy cô ta quỳ rạp trên mặt đất, vì thế khẽ đẩy đám tóc ra, tưởng có thể nhìn thấy chính diện mặt của cô ta, không phải lại xoay đầu bên kia xem bộ dáng trông ra sao, thế nhưng vừa trông thấy, tất cả mọi người đều ngây người ra.
Mặt trước của nữ quỷ vẫn là một cái ót mọc đầy tóc! “Mao nữ!”
Lão Quách ngẩn ra một chút, kêu lên.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, liền nhớ lại lần đó mình cùng Lão Quách với Tiểu Mã, trên đường núi đã trông thấy một cô nương tóc thắt bím, kết quả khi đi tới chính diện, phát hiện mặt trước cô ta cũng vẫn là bím tóc…… Tình huống trước mắt, so với lần trước không khác biệt là mấy.
Trách không được cô ta thao tác điều khiển mái tóc nhuần nhuyễn như vậy, mái tóc Mao nữ chính là hồn khí của cô ta.
Diệp Thiếu Dương bảo Lão Quách cầm trường minh đăng qua đây, cho thêm một chút bột hồng tiêu cùng hùng hoàng vào trong dầu thắp, sau đó tưới lên mớ tóc rậm rạp của Mao nữ, dầu thắp chảy đến đâu, ngọn lửa lan theo thiêu cháy đến đó.