“A, a!”
Liên tiếp có tiếng đánh nhau từ đỉnh núi truyền tới, trong đo còn kèm theo tiếng gầm gừ đáng sợ.
Mấy người đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau.
“Hẳn là Thôi chân nhân đang đánh nhau với tà vật kia!”
Một pháp sư nói.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Lão Quách một cái, định cất bước đi lên đỉnh núi.
Hai tên pháp sư lập tức tiến lên ngăn bọn họ lại.
“Hai vị đạo hữu, trên đó hiện tại rất nguy hiểm! vẫn là để Thôi chân nhân giải quyết tà vật, lát nữa các người lên đó tham quan cũng được.”
Lão Quách chưa nói ra thân phận của Diệp Thiếu Dương, hai pháp sư này chỉ coi hắn là tán tu dân gian, đương nhiên không để trong lòng.
“Ta chỉ sợ lát nữa tham quan là thi thể của Thôi chân nhân!”
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý đến cảnh cáo của bọn họ, phi thân chạy nhanh lên núi.
Hai pháp sư sửng sốt một chút, rồi lập tức đuổi theo phía sau.
Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương từ trên đỉnh núi vang lên.
Là thanh âm của Thôi chân nhân! Hai pháp sư kia sợ hãi nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương thở dài, điều mà mình lo lắng vẫn đã xảy ra, lập tức bước chân nhanh hơn, chạy như bay lên núi.
Thôn nhỏ nằm trên sườn núi, nhà ai cũng đóng chặt cửa, Diệp Thiếu Dương quan sát xung quanh, đang muốn xác định vị trí, chợt thấy bóng người từ trong một ngôi nhà lao ra, vừa chạy hai tay vừa che mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Máu tươi theo khe hở ở các ngón tay không ngừng chảy xuống dưới.
Diệp Thiếu Dương một tay liền giữ chặt lấy hắn, tay khác thì tìm thuốc cầm máu, đột nhiên một hắc ảnh lông tóc rập rạm từ ngôi nhà phóng ra, chạy qua đây.
“Thiên địa vô cực!”
Diệp Thiếu Dương tùy tay mà bấm pháp quyết, đánh về phía nó.
Trong nháy mắt tiếp xúc với vật kia, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lòng bàn tay tê rần, một luồng quỷ khí âm lãnh truyền lên cánh tay, vội vàng vận khí bức ra, bóng đen bị đánh bay ngã xuống mặt đất, lăn một vòng, chui lại vào trong nhà.
Là một người toàn thân mọc đầy lông? Trong lúc vội vàng không kịp nhìn rõ, Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ nhiều, một bước nhảy vọt tới, vẽ một đạo Huyết tinh phù, dùng Diệt Linh Đinh đâm qua, cắm phía trên cạnh cánh cửa.
Diệt Linh Đinh của Mao Sơn, cùng với Huyết tinh phù, sẽ tăng thêm phần linh lực của linh phù, để làm trấn trạch, trừ phi vật kia có tu vi cấp bậc Quỷ thủ, bằng không tuyệt đối không thể thoát ra ngoài.
Sau khi dán Huyết tinh phù lên, Diệp Thiếu Dương vọt vào trong sân, nhanh chóng tìm kiếm ở sân cùng mấy căn phòng trong nhà, nhưng không phát hiện tà vật lông dài vừa rồi, cũng không thấy người nào cả.
Nghĩ nghĩ rồi quyết định quay ra bên ngoài sân, kiểm tra tình trạng của gia hỏa kia.
Lão Quách, còn có hai pháp sư ban nãy đã xông lên giữa sườn núi, đỡ được người kia, đặt hắn nằm trên mặt đất, Lão Quách đang hóa nước bùa, hai gia hỏa kia lấy thuốc cầm máu, đắp lên trên mặt hắn.
Thuốc cầm máu vừa đắp lên, người nọ lập tức hét lên, sau đó hai chân giãy lên, rồi ngất đi.
“Thôi chân nhân, Thôi chân nhân!”
Hai pháp sư gọi hắn không hề phản ứng, tỏ ra rất hoảng sợ.
Diệp Thiếu Dương tiến tới, nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi của Thôi chân nhân, cảm thấy rùng mình: Vốn là cho rằng mặt Thôi chân nhân chỉ bị thương ở mặt mà thôi, giờ mới phát hiện ra, thì ra toàn bộ lớp da mặt đều bị xé xuống, chỉ còn ít da dính trên cằm.
Không có da mặt bao lấy, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn hơn cả quỷ: lợi phồng ra, để lộ hai hàm răng đầm đìa máu tươi, hai tròng mắt phóng to ra, tròn lên trợn to, khiến người không dám nhìn nhiều.
“Mắt của hắn xanh lè, đã trúng âm độc, phải mau chóng rút ra.”
Lão Quách dứt lời, hóa nước bùa xong, bảo hai pháp sư kia hỗ trợ, đổ lên trên người hắn, dán một lá bùa sau ót, dùng bút chu sa vẽ lên.
Một lát sau, nước bùa phát huy tác dụng, một tia hắc khí, từ trong cơ thể hắn toát ra ngoài, hội tụ trên linh phù.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Một pháp sư ôm Thôi chân nhân, lau mồ hôi chảy đang chảy trên mặt, giọng như muốn khóc hỏi.
Người còn giật mình không biết làm gì.
Làm phép thất bại không đáng sợ, chỉ là da mặt của Thôi chân nhân đã bị xé nát, thương tích nghiêm trọng, nhìn qua đã thấy ghê người, hai người sợ hãi không biết nên làm gì bây giờ.
“Hai người các ngươi, nhanh gọi 120, sau đó khiêng hắn xuống núi, tranh thủ thời gian trị liệu, da mặt bị xé xuống không phải chuyện đùa, lỡ bị nhiễm trùng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Hai người thấy Lão Quách thúc giục, vội vàng gật đầu, nâng Thôi chân nhân lên chạy nhanh xuống dưới chân núi.
Cùng lúc đó, có mấy bóng người, từ những phía khác nhau đi tới.
Một đám tuy ăn mặc giống người thường, nhưng trong tay đều cầm pháp khí như Phật châu, Đào mộc kiếm...
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã biết, mấy người này đều tham gia “Chu Tước Hội”
đánh trận tối hôm nay, thủ trận ở bốn phía, tám phần cũng là vì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nên mới chạy qua đây.
Mấy gia hỏa này không quen biết Diệp Thiếu Dương, nhưng đã từng mua đồ tại tiệm nhà Lão Quách, nên nhận ra hắn được.
Lão Quách nói dăm ba câu, kể lại tình huống cho bọn họ biết.
“Lệ quỷ này không ngờ lại lợi hại như vậy!”
Mấy người vừa nghe, kinh hãi không thôi.
“Đến Thôi chân nhân cũng bị thương, lệ quỷ này chúng ta không đủ khả năng đối phó nó, ta thấy nên mời Lăng Vũ Hiên sư huynh tới hỗ trợ.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, trận chiến trước mắt này chỉ có Lăng sư huynh mới có thể ứng phó.”
Mấy pháp sư sôi nổi tán đồng, có người lấy di động ra, gọi điện cho Lăng Vũ Hiên.
Diệp Thiếu Dương cũng không ngăn cản bọn họ, lấy từ ba lô ra một cây trường minh đăng, châm lửa sau đó đi vào trong nhà.
“Này, sao ngươi lại xông vào đó!”
Một pháp sư bất mãn kêu lên, “Nguy hiểm lắm, đừng có đi vào chịu chết! Chờ Lăng sư huynh đến xử lý đi!”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến bọn họ, cầm theo trường minh đăng, đi qua sân viện, thấy ánh nến biến thành màu đen, có Lệ quỷ lui tới, ngọn lửa vẫn luôn hướng về phía căn nhà.
Quả nhiên vẫn là trốn trong nhà! Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến bên ngoài cửa, cúi đầu nhìn ngọn nến, thấy ánh lửa bắt đầu bị ép xuống, giống như bị thứ gì đó trên mặt đất hấp dẫn.
Chăm chú nhìn lại, là một bãi máu đen, ngưng tụ trên mặt đất cách đó không xa.
Diệp Thiếu Dương bước chân nhanh hơn, cúi đầu đi qua ngạch cửa, đi qua bãi máu đen kia.
Thế nhưng chân trước mới vừa bước qua, chân sau còn chưa kịp nhấc lên, bất chợt cảm thấy trên cái trán chợt lạnh ngắt, vội ngẩng đầu lên, trông thấy một hắc ảnh đang treo ngược ở trên hiên cửa, nửa thân trên treo ngược xuống, đang giang hai tay, chộp về phía mình.
Trong lúc tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, vung Câu Hồn tác quét ngang qua, đẩy văng hai cánh tay quỷ, trong một giây sau, bộ tóc tài của hắc ảnh kia bỗng nhiên bùng nổ, từ đằng sau phóng về phía hắn, trói chặt nửa thân trên của hắn.
Khi mà sợi tóc tiếp xúc với làn da, lập tức giống như xúc tua, lan tràn ra một cách nhanh chóng.
Chỉ trong nháy mắt toàn thân Diệp Thiếu Dương đã bị đám tóc quấn chặt, đến đầu ngón tay cũng không thể cử động được, đương nhiên cũng không thể nào làm phép.
Đáng sợ hơn chính là, đám tóc đó không chỉ quấn quanh thân thể, mà còn đang chui vào trong tai, mũi, miệng của hắn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vận chuyển cương khí, phong bế ngũ uẩn lục thức, ngăn không cho tóc chui vào trong cơ thể.
Đối phương cũng rất thông minh, thấy biện pháp này không hiệu quả, lập tức thay đổi sách lược, dùng tóc quấn chặt toàn thân hắn, dùng sức lôi kéo.
“Ha ha, thiếu niên đẹp chai, tỷ tỷ thương ngươi nhé……”
:Là thanh âm của một nữ tử vô cùng dụ hoặc, từ phía đối diện vang lên.
Vẫn là nữ quỷ đó! “A, a!”
Liên tiếp có tiếng đánh nhau từ đỉnh núi truyền tới, trong đo còn kèm theo tiếng gầm gừ đáng sợ.
Mấy người đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau.
“Hẳn là Thôi chân nhân đang đánh nhau với tà vật kia!”
Một pháp sư nói.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Lão Quách một cái, định cất bước đi lên đỉnh núi.
Hai tên pháp sư lập tức tiến lên ngăn bọn họ lại.
“Hai vị đạo hữu, trên đó hiện tại rất nguy hiểm! vẫn là để Thôi chân nhân giải quyết tà vật, lát nữa các người lên đó tham quan cũng được.”
Lão Quách chưa nói ra thân phận của Diệp Thiếu Dương, hai pháp sư này chỉ coi hắn là tán tu dân gian, đương nhiên không để trong lòng.
“Ta chỉ sợ lát nữa tham quan là thi thể của Thôi chân nhân!”
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý đến cảnh cáo của bọn họ, phi thân chạy nhanh lên núi.
Hai pháp sư sửng sốt một chút, rồi lập tức đuổi theo phía sau.
Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương từ trên đỉnh núi vang lên.
Là thanh âm của Thôi chân nhân! Hai pháp sư kia sợ hãi nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương thở dài, điều mà mình lo lắng vẫn đã xảy ra, lập tức bước chân nhanh hơn, chạy như bay lên núi.
Thôn nhỏ nằm trên sườn núi, nhà ai cũng đóng chặt cửa, Diệp Thiếu Dương quan sát xung quanh, đang muốn xác định vị trí, chợt thấy bóng người từ trong một ngôi nhà lao ra, vừa chạy hai tay vừa che mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Máu tươi theo khe hở ở các ngón tay không ngừng chảy xuống dưới.
Diệp Thiếu Dương một tay liền giữ chặt lấy hắn, tay khác thì tìm thuốc cầm máu, đột nhiên một hắc ảnh lông tóc rập rạm từ ngôi nhà phóng ra, chạy qua đây.
“Thiên địa vô cực!”
Diệp Thiếu Dương tùy tay mà bấm pháp quyết, đánh về phía nó.
Trong nháy mắt tiếp xúc với vật kia, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lòng bàn tay tê rần, một luồng quỷ khí âm lãnh truyền lên cánh tay, vội vàng vận khí bức ra, bóng đen bị đánh bay ngã xuống mặt đất, lăn một vòng, chui lại vào trong nhà.
Là một người toàn thân mọc đầy lông? Trong lúc vội vàng không kịp nhìn rõ, Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ nhiều, một bước nhảy vọt tới, vẽ một đạo Huyết tinh phù, dùng Diệt Linh Đinh đâm qua, cắm phía trên cạnh cánh cửa.
Diệt Linh Đinh của Mao Sơn, cùng với Huyết tinh phù, sẽ tăng thêm phần linh lực của linh phù, để làm trấn trạch, trừ phi vật kia có tu vi cấp bậc Quỷ thủ, bằng không tuyệt đối không thể thoát ra ngoài.
Sau khi dán Huyết tinh phù lên, Diệp Thiếu Dương vọt vào trong sân, nhanh chóng tìm kiếm ở sân cùng mấy căn phòng trong nhà, nhưng không phát hiện tà vật lông dài vừa rồi, cũng không thấy người nào cả.
Nghĩ nghĩ rồi quyết định quay ra bên ngoài sân, kiểm tra tình trạng của gia hỏa kia.
Lão Quách, còn có hai pháp sư ban nãy đã xông lên giữa sườn núi, đỡ được người kia, đặt hắn nằm trên mặt đất, Lão Quách đang hóa nước bùa, hai gia hỏa kia lấy thuốc cầm máu, đắp lên trên mặt hắn.
Thuốc cầm máu vừa đắp lên, người nọ lập tức hét lên, sau đó hai chân giãy lên, rồi ngất đi.
“Thôi chân nhân, Thôi chân nhân!”
Hai pháp sư gọi hắn không hề phản ứng, tỏ ra rất hoảng sợ.
Diệp Thiếu Dương tiến tới, nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi của Thôi chân nhân, cảm thấy rùng mình: Vốn là cho rằng mặt Thôi chân nhân chỉ bị thương ở mặt mà thôi, giờ mới phát hiện ra, thì ra toàn bộ lớp da mặt đều bị xé xuống, chỉ còn ít da dính trên cằm.
Không có da mặt bao lấy, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn hơn cả quỷ: lợi phồng ra, để lộ hai hàm răng đầm đìa máu tươi, hai tròng mắt phóng to ra, tròn lên trợn to, khiến người không dám nhìn nhiều.
“Mắt của hắn xanh lè, đã trúng âm độc, phải mau chóng rút ra.”
Lão Quách dứt lời, hóa nước bùa xong, bảo hai pháp sư kia hỗ trợ, đổ lên trên người hắn, dán một lá bùa sau ót, dùng bút chu sa vẽ lên.
Một lát sau, nước bùa phát huy tác dụng, một tia hắc khí, từ trong cơ thể hắn toát ra ngoài, hội tụ trên linh phù.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Một pháp sư ôm Thôi chân nhân, lau mồ hôi chảy đang chảy trên mặt, giọng như muốn khóc hỏi.
Người còn giật mình không biết làm gì.
Làm phép thất bại không đáng sợ, chỉ là da mặt của Thôi chân nhân đã bị xé nát, thương tích nghiêm trọng, nhìn qua đã thấy ghê người, hai người sợ hãi không biết nên làm gì bây giờ.
“Hai người các ngươi, nhanh gọi 120, sau đó khiêng hắn xuống núi, tranh thủ thời gian trị liệu, da mặt bị xé xuống không phải chuyện đùa, lỡ bị nhiễm trùng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Hai người thấy Lão Quách thúc giục, vội vàng gật đầu, nâng Thôi chân nhân lên chạy nhanh xuống dưới chân núi.
Cùng lúc đó, có mấy bóng người, từ những phía khác nhau đi tới.
Một đám tuy ăn mặc giống người thường, nhưng trong tay đều cầm pháp khí như Phật châu, Đào mộc kiếm...
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã biết, mấy người này đều tham gia “Chu Tước Hội”
đánh trận tối hôm nay, thủ trận ở bốn phía, tám phần cũng là vì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nên mới chạy qua đây.
Mấy gia hỏa này không quen biết Diệp Thiếu Dương, nhưng đã từng mua đồ tại tiệm nhà Lão Quách, nên nhận ra hắn được.
Lão Quách nói dăm ba câu, kể lại tình huống cho bọn họ biết.
“Lệ quỷ này không ngờ lại lợi hại như vậy!”
Mấy người vừa nghe, kinh hãi không thôi.
“Đến Thôi chân nhân cũng bị thương, lệ quỷ này chúng ta không đủ khả năng đối phó nó, ta thấy nên mời Lăng Vũ Hiên sư huynh tới hỗ trợ.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, trận chiến trước mắt này chỉ có Lăng sư huynh mới có thể ứng phó.”
Mấy pháp sư sôi nổi tán đồng, có người lấy di động ra, gọi điện cho Lăng Vũ Hiên.
Diệp Thiếu Dương cũng không ngăn cản bọn họ, lấy từ ba lô ra một cây trường minh đăng, châm lửa sau đó đi vào trong nhà.
“Này, sao ngươi lại xông vào đó!”
Một pháp sư bất mãn kêu lên, “Nguy hiểm lắm, đừng có đi vào chịu chết! Chờ Lăng sư huynh đến xử lý đi!”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến bọn họ, cầm theo trường minh đăng, đi qua sân viện, thấy ánh nến biến thành màu đen, có Lệ quỷ lui tới, ngọn lửa vẫn luôn hướng về phía căn nhà.
Quả nhiên vẫn là trốn trong nhà! Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến bên ngoài cửa, cúi đầu nhìn ngọn nến, thấy ánh lửa bắt đầu bị ép xuống, giống như bị thứ gì đó trên mặt đất hấp dẫn.
Chăm chú nhìn lại, là một bãi máu đen, ngưng tụ trên mặt đất cách đó không xa.
Diệp Thiếu Dương bước chân nhanh hơn, cúi đầu đi qua ngạch cửa, đi qua bãi máu đen kia.
Thế nhưng chân trước mới vừa bước qua, chân sau còn chưa kịp nhấc lên, bất chợt cảm thấy trên cái trán chợt lạnh ngắt, vội ngẩng đầu lên, trông thấy một hắc ảnh đang treo ngược ở trên hiên cửa, nửa thân trên treo ngược xuống, đang giang hai tay, chộp về phía mình.
Trong lúc tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, vung Câu Hồn tác quét ngang qua, đẩy văng hai cánh tay quỷ, trong một giây sau, bộ tóc tài của hắc ảnh kia bỗng nhiên bùng nổ, từ đằng sau phóng về phía hắn, trói chặt nửa thân trên của hắn.
Khi mà sợi tóc tiếp xúc với làn da, lập tức giống như xúc tua, lan tràn ra một cách nhanh chóng.
Chỉ trong nháy mắt toàn thân Diệp Thiếu Dương đã bị đám tóc quấn chặt, đến đầu ngón tay cũng không thể cử động được, đương nhiên cũng không thể nào làm phép.
Đáng sợ hơn chính là, đám tóc đó không chỉ quấn quanh thân thể, mà còn đang chui vào trong tai, mũi, miệng của hắn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vận chuyển cương khí, phong bế ngũ uẩn lục thức, ngăn không cho tóc chui vào trong cơ thể.
Đối phương cũng rất thông minh, thấy biện pháp này không hiệu quả, lập tức thay đổi sách lược, dùng tóc quấn chặt toàn thân hắn, dùng sức lôi kéo.
“Ha ha, thiếu niên đẹp chai, tỷ tỷ thương ngươi nhé……”
:Là thanh âm của một nữ tử vô cùng dụ hoặc, từ phía đối diện vang lên.
Vẫn là nữ quỷ đó!