Kim Oánh nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: “Thực sự là một chút cũng không thể nhớ nổi, Diệp tiên sinh, ta không có nói dối.”
Nghe nàng ta nói ra những lời này, Lâm Tam Sinh đã đoán được thư sinh kia chính là mình, vẻ mặt lộ ra thần sắc kích động cực độ.
Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt ra hiệu, bảo hắn không nên nóng vội, gật đầu với Kim Oánh, nói: “Ta tin, cô cứ nói tiếp đi, cô còn mơ thấy gì nữa?”
“Chỉ là một số cảnh tượng nhỏ đoạn ngắn …… ta không thể nào nói rõ được, bất quá có một cảnh tượng, đã in sâu trong ký ức của ta, trên một quảng trường thời cổ đại, ta nhìn thấy thư sinh đó bị chém đầu, trước lúc hắn chết, còn nhìn ta mà cười…… Nhưng bộ dáng của hắn không hề đáng sợ, hắn cười rất ôn hoà, không làm cho ta cảm giác kinh hãi, cho dù sau khi tỉnh lại, ta cũng không sợ, chỉ cảm thấy rất quái dị.
Từ nhỏ đến lớn, ta đã mơ một giấc mộng như vậy rất nhiều lần.
Đến khi trưởng thành, ta có đi bác sĩ tâm lý, bác sĩ giải thích: do ngày thường ta xem quá nhiều phim cổ trang, cho nên trong tiềm thức còn để lại ấn tượng, mấy thuật ngữ chuyên nghiệp gì đó ta cũng không nhớ lắm, tuy nhiên ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy……”
Kim Oánh lắc đầu, “Mấy năm nay đã khá hơn rồi, ta không còn giấc mơ đó nữa, nhưng chuyện này vẫn luôn ở trong lòng không thể quên được, ta rất muốn có một cách lý giải khoa học… không đúng, cách giải thích hợp lý cho vấn đề này.”
Nói xong, quay sang cười ngại ngùng với Diệp Thiếu Dương, “Thật là xin lỗi, gặp được Diệp tiên sinh, ta nhịn không được nên mới nói nhiều như vậy, Diệp tiên sinh thứ lỗi.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nếu cô muốn tìm cách lý giải khoa học, thì đã tin lời bác sĩ nói rồi, giải thích của ta khẳng định không khoa học.”
Kim Oánh hai mắt sáng ngời: “Diệp tiên sinh biết vì sao như thế này à?”
“Rất đơn giản, những việc này, đều là kiếp trước của cô…… hoặc gọi là hồi ức tiền kiếp, còn sót lại trong thần thức của cô, thường ngày cô không nhớ ra, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, thần thức được tĩnh lặng, những ký ức đó sẽ tái hiện lại, chuyển hóa thành mộng cảnh.
Rất nhiều người cũng có tình trạng như vậy, trong lúc nằm mơ, vô tình thấy được một đoạn ngắn của kiếp trước, tuy nhiên người mơ thường xuyên như cô, hơn nữa mộng cảnh lại rõ ràng như thật, vẫn rất ít thấy.”
“Kiếp trước,”
Kim Oánh ngẩn người ra nhìn hắn, lẩm bẩm nói, “Con người thực sự có kiếp trước sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta nói nhiều như vậy, nếu cô vẫn còn không tin, thì không thể nào nói tiếp.”
“Nếu thật là như vậy, chẳng phải con người sau khi chết sẽ uống canh Mạnh Bà sao, thì nghe nói là sẽ quên đi hết thảy mà?”
“Đúng vậy, nhưng có một số ký ức thấm sâu vào thần thức, cho dù có uống canh Mạnh Bà, vẫn sẽ lưu lại một chút tàn niệm, cô thuộc về trường hợp này, những tàn niệm đó không liền mạch, cho nên cô không thể nhớ được bất kỳ việc gì cụ thể.”
Ánh mắt Kim Oánh nhấp nháy, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Nếu vậy, thư sinh xuất hiện trong mộng của ta, là ai?”
Diệp Thiếu Dương đưa mắt sang nhìn Lâm Tam Sinh đang lệ nóng tràn đầy mặt, nói: “Có lẽ là người yêu kiếp trước của cô, hai người đã trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, cho nên mới lưu lại tàn niệm.”
“Người yêu kiếp trước…… chẳng phải hắn sẽ cùng ta đi đầu thai, làm người yêu kiếp này sao?”
“Chuyện cũng không thể xác định được, nếu sau khi chết các người vẫn còn yêu thương đối phương, cùng nhau đầu thai kiếp sau, thì có thể tái tục tiền duyên, trừ phi một bên không chịu nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhấc ly rượu vang uống một ngụm, cảm giác thời cơ chín mùi, nói: “Để ta kể cô nghe một câu chuyện xưa về kiếp trước kiếp sau....”
“Có một nam nhân, lúc còn sống cùng với một nữ nhân yêu nhau sâu đậm, nhưng về sau bọn họ bị chia rẽ, nam nhân này đã người giết chết, còn nữ nhân vì hắn cũng đã tự sát.
Hồn phách nàng đã xuống Âm Ty, Phán Quan cảm động tấm lòng kiên trinh của nàng, nên đã phán cho bọn họ kiếp sau có thể tiếp tục tiền duyên.
Nhưng mà hồn phách nam nhân kia, vì một số lý do bất khả kháng, bị nhốt ở một chỗ mấy trăm năm không thể xuống Âm Ty.
Phán Quan cũng không thể để nữ nhân này kiếp nào cũng cô đơn được, vì chờ đợi nam nhân kia được, vì thế đã chia rẽ nhân duyên bọn họ…… Sau này, quỷ hồn của nam nhân đó thoát ra được, hắn không muốn đi Âm Ty báo danh, một lòng muốn gặp lại người yêu kiếp trước, tìm rồi lại tìm, rốt cuộc cũng tìm được nữ nhân này, tuy nhiên cô ấy đã luân hồi mấy kiếp, đã không còn nhận ra hắn……”
Nói tới đây, Diệp Thiếu Dương cười một cách ý vị sâu xa, “Cô nói đi, hai người bọn họ còn có cơ hội bên nhau không?”
Lâm Tam Sinh vẻ mặt khẩn trương mà chờ đợi câu trả lời của Kim Oánh.
Chu Tĩnh Như cũng nhìn chằm chằm, chờ cô đáp lại.
“Cô gái này đã kết hôn chưa?”
“Giả thiết là chưa thì sao?”
Kim Oánh vẫn không hề biết nhân vật chính trong câu chuyện chính là mình, cẩn thận suy nghĩ một lát, nói: “Tình duyên giữa người với quỷ, thực sự không thể tưởng tượng được.
Bất quá nếu kiếp trước bọn họ từng có mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, cũng không phải là không thể tiếp tục.”
“Nếu là cô thì sao?”
“Ta!”
Kim Oánh cười, nói, “Nếu hắn có thể chứng minh mình chính là người yêu kiếp trước của ta, ta cũng sẽ không cự tuyệt.”
Lâm Tam Sinh vừa nghe lời này, nước mắt doanh tròng.
Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như nhìn nhau, lặng lẽ cười.
“Kỳ thật, chân tướng của chuyện này là……”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đã chín mùi rồi, định nói thẳng với Kim Oánh, đúng lúc này di động của Kim Oánh vang lên, nói tiếng xin lỗi, rồi đứng dậy qua một bên nghe máy.
“Diệp huynh đệ, lát nữa ngươi muốn nói thẳng với nàng sao?”
Lâm Tam Sinh tiến người qua, ánh mắt khẩn trương cùng chờ mong nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Đúng vậy, sau đó…… xem cô ấy trả lời thế nào.”
“Vừa nãy nàng đã nói, nàng đồng ý rồi.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, lấy ra một lá linh phù, dùng bút chu sa vẽ vài nét.
“Huynh làm gì vậy?”
Chu Tĩnh Như tò mò hỏi.
“Ta sẽ dùng Đề hồn phù lôi hồn phách Kim Oánh ra ngoài, nói rõ chân tướng với cô ấy, xong việc lại trả lại, chỉ như vậy mới có thể huỷ đi đoạn ký ức này,”
Diệp Thiếu Dương vừa vẽ phù vừa nói.
“Ý của huynh là……”
“Nếu cô ấy đồng ý, đương nhiên dễ làm, còn nếu không đồng ý, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống hiện tại của cô ấy, tuyệt đối không thể lưu lại đoạn ký ức này của cô ấy được.”
Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh, nói: “Nếu cô ấy đồng ý, ta đưa ngươi đi Âm Ty làm quỷ dịch, tích lũy âm đức, chờ sau khi cô ấy chết, ta sẽ nghĩ cách cho các người nối lại tình duyên, cùng nhau đi đầu thai.”
Lâm Tam Sinh cảm kích, chắp tay bái tạ.
“Trước đừng cảm ơn vội, người ta vẫn còn chưa đồng ý mà...”
“Nàng nhất định sẽ đồng ý.
Thái độ vừa rồi của nàng, đã chứng minh điều đó.”
Lâm Tam Sinh khẽ bật cười, cảm khái nói: “Mấy trăm năm qua, cuối cùng cũng chờ được ngày này……”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu thở dài, bọn họ thì tốt rồi, chỉ tội mình lại bận việc: phải tìm Tiêu Lang Quân trả lễ, sắp xếp cho Lâm Tam Sinh lưu lại Địa Phủ, chờ đến khi Kim Oánh tận dương thọ, rồi lại nghĩ cách giúp bọn họ tiếp tục duyên phận, thực đúng là một chuỗi chuyện phiền phức.
Chu Tĩnh Như nhận thấy hắn có chút khó xử, vỗ vỗ tay hắn, cười nói: “Thiếu Dương ca đừng quá khó dễ, tác hợp một mối duyên phận, đây chính là đang tích âm đức mà.”
“Tích âm đức ở chỗ nào!”
Diệp Thiếu Dương cả giận, “Vi phạm vào luật pháp của Âm Ty thì có!”
Lâm Tam Sinh nghe vậy, liền cười làm lành, nói: “Việc này cũng chỉ Diệp thiên sư mới có thể làm được, các pháp sư khác cho dù có gan, cũng không đủ thực lực này!”
“Đừng có mà vuốt mông ngựa nữa!” Kim Oánh nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: “Thực sự là một chút cũng không thể nhớ nổi, Diệp tiên sinh, ta không có nói dối.”
Nghe nàng ta nói ra những lời này, Lâm Tam Sinh đã đoán được thư sinh kia chính là mình, vẻ mặt lộ ra thần sắc kích động cực độ.
Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt ra hiệu, bảo hắn không nên nóng vội, gật đầu với Kim Oánh, nói: “Ta tin, cô cứ nói tiếp đi, cô còn mơ thấy gì nữa?”
“Chỉ là một số cảnh tượng nhỏ đoạn ngắn …… ta không thể nào nói rõ được, bất quá có một cảnh tượng, đã in sâu trong ký ức của ta, trên một quảng trường thời cổ đại, ta nhìn thấy thư sinh đó bị chém đầu, trước lúc hắn chết, còn nhìn ta mà cười…… Nhưng bộ dáng của hắn không hề đáng sợ, hắn cười rất ôn hoà, không làm cho ta cảm giác kinh hãi, cho dù sau khi tỉnh lại, ta cũng không sợ, chỉ cảm thấy rất quái dị.
Từ nhỏ đến lớn, ta đã mơ một giấc mộng như vậy rất nhiều lần.
Đến khi trưởng thành, ta có đi bác sĩ tâm lý, bác sĩ giải thích: do ngày thường ta xem quá nhiều phim cổ trang, cho nên trong tiềm thức còn để lại ấn tượng, mấy thuật ngữ chuyên nghiệp gì đó ta cũng không nhớ lắm, tuy nhiên ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy……”
Kim Oánh lắc đầu, “Mấy năm nay đã khá hơn rồi, ta không còn giấc mơ đó nữa, nhưng chuyện này vẫn luôn ở trong lòng không thể quên được, ta rất muốn có một cách lý giải khoa học… không đúng, cách giải thích hợp lý cho vấn đề này.”
Nói xong, quay sang cười ngại ngùng với Diệp Thiếu Dương, “Thật là xin lỗi, gặp được Diệp tiên sinh, ta nhịn không được nên mới nói nhiều như vậy, Diệp tiên sinh thứ lỗi.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nếu cô muốn tìm cách lý giải khoa học, thì đã tin lời bác sĩ nói rồi, giải thích của ta khẳng định không khoa học.”
Kim Oánh hai mắt sáng ngời: “Diệp tiên sinh biết vì sao như thế này à?”
“Rất đơn giản, những việc này, đều là kiếp trước của cô…… hoặc gọi là hồi ức tiền kiếp, còn sót lại trong thần thức của cô, thường ngày cô không nhớ ra, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, thần thức được tĩnh lặng, những ký ức đó sẽ tái hiện lại, chuyển hóa thành mộng cảnh.
Rất nhiều người cũng có tình trạng như vậy, trong lúc nằm mơ, vô tình thấy được một đoạn ngắn của kiếp trước, tuy nhiên người mơ thường xuyên như cô, hơn nữa mộng cảnh lại rõ ràng như thật, vẫn rất ít thấy.”
“Kiếp trước,”
Kim Oánh ngẩn người ra nhìn hắn, lẩm bẩm nói, “Con người thực sự có kiếp trước sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta nói nhiều như vậy, nếu cô vẫn còn không tin, thì không thể nào nói tiếp.”
“Nếu thật là như vậy, chẳng phải con người sau khi chết sẽ uống canh Mạnh Bà sao, thì nghe nói là sẽ quên đi hết thảy mà?”
“Đúng vậy, nhưng có một số ký ức thấm sâu vào thần thức, cho dù có uống canh Mạnh Bà, vẫn sẽ lưu lại một chút tàn niệm, cô thuộc về trường hợp này, những tàn niệm đó không liền mạch, cho nên cô không thể nhớ được bất kỳ việc gì cụ thể.”
Ánh mắt Kim Oánh nhấp nháy, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Nếu vậy, thư sinh xuất hiện trong mộng của ta, là ai?”
Diệp Thiếu Dương đưa mắt sang nhìn Lâm Tam Sinh đang lệ nóng tràn đầy mặt, nói: “Có lẽ là người yêu kiếp trước của cô, hai người đã trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, cho nên mới lưu lại tàn niệm.”
“Người yêu kiếp trước…… chẳng phải hắn sẽ cùng ta đi đầu thai, làm người yêu kiếp này sao?”
“Chuyện cũng không thể xác định được, nếu sau khi chết các người vẫn còn yêu thương đối phương, cùng nhau đầu thai kiếp sau, thì có thể tái tục tiền duyên, trừ phi một bên không chịu nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhấc ly rượu vang uống một ngụm, cảm giác thời cơ chín mùi, nói: “Để ta kể cô nghe một câu chuyện xưa về kiếp trước kiếp sau....”
“Có một nam nhân, lúc còn sống cùng với một nữ nhân yêu nhau sâu đậm, nhưng về sau bọn họ bị chia rẽ, nam nhân này đã người giết chết, còn nữ nhân vì hắn cũng đã tự sát.
Hồn phách nàng đã xuống Âm Ty, Phán Quan cảm động tấm lòng kiên trinh của nàng, nên đã phán cho bọn họ kiếp sau có thể tiếp tục tiền duyên.
Nhưng mà hồn phách nam nhân kia, vì một số lý do bất khả kháng, bị nhốt ở một chỗ mấy trăm năm không thể xuống Âm Ty.
Phán Quan cũng không thể để nữ nhân này kiếp nào cũng cô đơn được, vì chờ đợi nam nhân kia được, vì thế đã chia rẽ nhân duyên bọn họ…… Sau này, quỷ hồn của nam nhân đó thoát ra được, hắn không muốn đi Âm Ty báo danh, một lòng muốn gặp lại người yêu kiếp trước, tìm rồi lại tìm, rốt cuộc cũng tìm được nữ nhân này, tuy nhiên cô ấy đã luân hồi mấy kiếp, đã không còn nhận ra hắn……”
Nói tới đây, Diệp Thiếu Dương cười một cách ý vị sâu xa, “Cô nói đi, hai người bọn họ còn có cơ hội bên nhau không?”
Lâm Tam Sinh vẻ mặt khẩn trương mà chờ đợi câu trả lời của Kim Oánh.
Chu Tĩnh Như cũng nhìn chằm chằm, chờ cô đáp lại.
“Cô gái này đã kết hôn chưa?”
“Giả thiết là chưa thì sao?”
Kim Oánh vẫn không hề biết nhân vật chính trong câu chuyện chính là mình, cẩn thận suy nghĩ một lát, nói: “Tình duyên giữa người với quỷ, thực sự không thể tưởng tượng được.
Bất quá nếu kiếp trước bọn họ từng có mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, cũng không phải là không thể tiếp tục.”
“Nếu là cô thì sao?”
“Ta!”
Kim Oánh cười, nói, “Nếu hắn có thể chứng minh mình chính là người yêu kiếp trước của ta, ta cũng sẽ không cự tuyệt.”
Lâm Tam Sinh vừa nghe lời này, nước mắt doanh tròng.
Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như nhìn nhau, lặng lẽ cười.
“Kỳ thật, chân tướng của chuyện này là……”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đã chín mùi rồi, định nói thẳng với Kim Oánh, đúng lúc này di động của Kim Oánh vang lên, nói tiếng xin lỗi, rồi đứng dậy qua một bên nghe máy.
“Diệp huynh đệ, lát nữa ngươi muốn nói thẳng với nàng sao?”
Lâm Tam Sinh tiến người qua, ánh mắt khẩn trương cùng chờ mong nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Đúng vậy, sau đó…… xem cô ấy trả lời thế nào.”
“Vừa nãy nàng đã nói, nàng đồng ý rồi.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, lấy ra một lá linh phù, dùng bút chu sa vẽ vài nét.
“Huynh làm gì vậy?”
Chu Tĩnh Như tò mò hỏi.
“Ta sẽ dùng Đề hồn phù lôi hồn phách Kim Oánh ra ngoài, nói rõ chân tướng với cô ấy, xong việc lại trả lại, chỉ như vậy mới có thể huỷ đi đoạn ký ức này,”
Diệp Thiếu Dương vừa vẽ phù vừa nói.
“Ý của huynh là……”
“Nếu cô ấy đồng ý, đương nhiên dễ làm, còn nếu không đồng ý, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống hiện tại của cô ấy, tuyệt đối không thể lưu lại đoạn ký ức này của cô ấy được.”
Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Tam Sinh, nói: “Nếu cô ấy đồng ý, ta đưa ngươi đi Âm Ty làm quỷ dịch, tích lũy âm đức, chờ sau khi cô ấy chết, ta sẽ nghĩ cách cho các người nối lại tình duyên, cùng nhau đi đầu thai.”
Lâm Tam Sinh cảm kích, chắp tay bái tạ.
“Trước đừng cảm ơn vội, người ta vẫn còn chưa đồng ý mà...”
“Nàng nhất định sẽ đồng ý.
Thái độ vừa rồi của nàng, đã chứng minh điều đó.”
Lâm Tam Sinh khẽ bật cười, cảm khái nói: “Mấy trăm năm qua, cuối cùng cũng chờ được ngày này……”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu thở dài, bọn họ thì tốt rồi, chỉ tội mình lại bận việc: phải tìm Tiêu Lang Quân trả lễ, sắp xếp cho Lâm Tam Sinh lưu lại Địa Phủ, chờ đến khi Kim Oánh tận dương thọ, rồi lại nghĩ cách giúp bọn họ tiếp tục duyên phận, thực đúng là một chuỗi chuyện phiền phức.
Chu Tĩnh Như nhận thấy hắn có chút khó xử, vỗ vỗ tay hắn, cười nói: “Thiếu Dương ca đừng quá khó dễ, tác hợp một mối duyên phận, đây chính là đang tích âm đức mà.”
“Tích âm đức ở chỗ nào!”
Diệp Thiếu Dương cả giận, “Vi phạm vào luật pháp của Âm Ty thì có!”
Lâm Tam Sinh nghe vậy, liền cười làm lành, nói: “Việc này cũng chỉ Diệp thiên sư mới có thể làm được, các pháp sư khác cho dù có gan, cũng không đủ thực lực này!”
“Đừng có mà vuốt mông ngựa nữa!”