Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 804: Hắc mao sát (2) 




Nhuế Lãnh Ngọc triệu hồi Ngũ Bảo Kim Liên lại, Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trên trán mồ hôi túa ra ướt đẫm.

“Thật là lợi hại.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười, rồi tiếp tục chạy như bay, quay lại ngã ba đường, thì thấy Tứ Bảo với Tiểu Mã đang vật lộn cùng một con Hắc Mao Sát khác.

Diệp Thiếu Dương xông lên trợ chiến, ba đánh một thực sự quá dễ dàng, mau chóng dùng linh phù khoá trụ Hắc Mao Sát, Tiểu Mã vung Toái Hồn Trượng, đập mạnh liên hồi vào đầu Hắc Mao Sát đến khi nó bị đập chết mới thôi.

Mọi người đều tập hợp lại đây, ngồi xuống dưới đất mà thở dốc.

“Nơi này sao lại có hắc mao sát nhỉ, từ đâu ra đây?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn trên xác con Hắc Mao Sát trên mặt đất, nghi hoặc nói.

“Vì sao có Hắc Mao Sát thì không biết, dù sao bọn chúng cũng chui ra từ đó”

Qua Qua chỉ vào con đường thông tới chủ mộ thất, “Chúng ta đang nghỉ ngơi bên này, rồi bỗng nhìn thấy một con Hắc Mao Sát lao tới, trực tiếp đấu với nó, gia hỏa này đầu rất cứng, bảo đao của ta cũng sắp bị mẻ rồi.”

Qua Qua vuốt ve phần lưỡi của Huyền thiết quỷ đao, đau lòng nói.

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Trong chủ mộ thất …….Có Hắc Mao Sát? Tứ Bảo cười khổ nói: “Liên minh bắt quỷ của chúng ta cũng rất mạnh, một con Hắc Mao Sát có thể bằng với một con Thi Vương bình thường, nếu pháp sư bình thường mà gặp phải, mười người cũng đấu không lại một con, chúng ta cư nhiên trong chốc lát đã giết chết ba con, chiến tích thật huy hoàng.”

Diệp Thiếu Dương không để bụng hừ một tiếng, đối phó bất kỳ thi sát nào, ngu ngốc nhất chính là đánh bừa, vừa rồi cũng do sự việc phát sinh quá đột ngột, không còn cách nào đánh phải đánh bừa.

Nếu tình huống cho phép, đối phó với loại cương thi biến thái như thế này, chắc chắn phải tận dụng các loại pháp khí pháp dược, bày ra trận pháp, mới có thể một kích tất sát.

Tiểu Mã đột nhiên nói: “Này, các người nói đi, Đồng Giáp Thi trong địa cung này, có phải là bị Hắc Mao Sát này ăn hết hay không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, đúng là …..

cũng có khả năng này.

“Hắc Mao Sát tuy khó đối phó hơn Đồng Giáp Thi, nhưng nếu muốn xử lý hàng trăm con Đồng Giáp Thi, nếu không có mười mấy con Hắc Mao Sát cũng không có làm được……”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lập tức trở nên khẩn trương.

Trong địa cung này, chẳng lẽ còn có nhiều Hắc Mao Sát tồn tại? Tứ Bảo nói: “Vấn đề là, dù có ở trong thi sào tu luyện, không có ngàn năm trở lên, cương thi cũng không thể hóa Sát, mộ cổ này mới được mấy trăm năm, sao có thể xuất hiện Hắc Mao Sát, cho dù nói lui đi một bước, nếu thực do cơ duyên trùng hợp, một số tử thi hóa thành Hắc Mao Sát, thì chúng sẽ cùng một bọn với Đồng Giáp Thi, không nên tàn sát nhau đến mức như vậy mới phải.”

Tiểu Mã nhíu mày nói: “Giữa cương thi với nhau, còn phân biệt quen với không quen nữa à?”

“Sao không, cùng là cương thi trong một thi sào dưỡng ra, trong cơ thể có một loại khí tức chung, sẽ không thương tổn lẫn nhau, chỉ có thể thành lập quan hệ phụ thuộc, giống như bầy thú, nếu là cương thi ở hai thi sào khác nhau gặp mặt, vì tranh đoạt thi sào, nhất định sẽ động thủ.”

“Đừng nói nhiều nữa.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói, “Chủ mộ thất ở ngay phía trước, rốt cuộc sao lại thế này, qua đó xem thì sẽ rõ, bất quá phải cẩn thận thêm nữa.”

Mấy người đều lấy ra pháp khí của mình, theo mộ đạo đi thẳng tới đó.

“Đúng rồi,”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Mới rồi các người đi lối bên phải, có tìm được gì không?”

Nói rồi kể lại những gì mình đã phát hiện.

“Chúng ta ở bên đó, cũng có thạch thất, bất quá trên cửa không có cơ quan, bên trong tất cả đều là binh khí khôi giáp, còn có mấy rương kim nguyên bảo với bạc ròng……”

Tứ Bảo nói.

“Nguyên bảo!”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, “Các ngươi có lấy không?”

Tứ Bảo với Tiểu Mã đồng loạt xua tay.

“Những thứ này đều là đồ cổ, tương lai phải nộp lên cho quốc gia, sao chúng ta có thể lấy được, Tiểu Mã ta đây rất giác ngộ đó.”

Tiểu Mã cười hắc hắc.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã thấy không thích hợp, bất quá chủ mộ thất đang ở phía trước, chẳng có tâm tư nào mà dài dòng với hắn, tay nắm Câu Hồn tác, bước nhanh qua đó.

Chủ mộ thất không có cửa, chỉ có một bức tường hình bán nguyệt che lại, sau khi đi vào, trước mặt là một con đường lát bằng cẩm thạch, tổng cộng 19 bậc thang, hai bên còn có vòng lan can bảo hộ.

Mặt ngoài lan can là tạo hình núi đá độc đáo, còn có vô số san hô, măng đá tạo thành rừng cây, hoa mỹ dị thường.

Phía trên đỉnh đầu, là một khung đỉnh mái vòm thật lớn, được trạm khắc có góc có cạnh, mặt trên còn khắc vô số bích hoạ.

Nhìn qua toàn bộ mộ thất, thấy giống như một tòa cung điện, chỉ có điều nhiều thêm một tầng cảm giác âm trầm.

“Các người cứ chờ ở đây, ta với Thiếu Dương đi trước xem sao.”

Tứ Bảo hạ giọng nói.

Diệp Thiếu Dương vẽ hai lá Ẩn khí phù, đưa cho Tứ Bảo, mỗi người một tấm dán ở trên người, nhẹ nhàng di chuyển, một đường tiến lên, đồng thời cảnh giác nhìn bốn phía, không thấy bất kỳ cái gì dị thường.

Tại nơi cao nhất trong minh điện, có bày một cỗ quan tài rất lớn, ngân quang lấp lánh, mặt trên trạm khắc các loại tường vân đồ án, từ trên xuống dưới không có khe hở nào.

Hai người nín thở đi qua đó, phát hiện ra đây là quách, quý tộc thời cổ sau khi chết, không chỉ nhập quan, mà bên ngoài còn có một tầng quách thật lớn tròng lên.

“Cái này gọi là ‘Kim Quan Ngân Quách’, Đế Vương hương hoả ’, chính là như vậy.”

Tứ Bảo hạ giọng nói, “Bên trong tám phần là một cái quan tài bằng vàng, đáng tiếc....”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Chỉ có quan tài bằng gỗ, mới có khả năng mọc ra Âm Huyết Linh Chi, còn quan tài này đương nhiên không có rồi.”

Tứ Bảo thất vọng vô cùng, nói.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhớ ra việc này, Tứ Bảo nói không sai, nơi đây là minh điện để quan tài chính, nếu ở đây không có Âm Huyết Linh Chi, thì toàn bộ địa cung cũng không khả năng nào có.

Lập tức vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng an ủi: “Nếu nơi này tìm không thấy, huynh đệ ta theo ngươi tiếp tục trộm mộ, không tin tìm không ra một cây Âm Huyết Linh Chi”

Tứ Bảo gật đầu, chỉ vào quan tài, nói: “Xem bộ dáng này, rất có thể Đồng Giáp Thi Vương đang nằm ở bên trong, trước khi mở ra, vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Cứ mở quách ra xem cái đã, xác định nó ở bên trong, miễn cho uổng phí công sức.”

Vì thế gọi Tiểu Mã và Nhuế Lãnh Ngọc qua đây, cả bốn người đều dán Ẩn khí phù, Ẩn khí phù này có tác dụng liên quan tới pháp lực, với pháp lực của Diệp Thiếu Dương, có thể lừa được lũ cương thi bình thường, thậm chí là Thi Vương.

Đối với Thi Vương có hình thái đặc thù như Đồng Giáp Thi, hắn cũng không dám chắc chắn, nhưng tốt xấu gì cũng là một cách phòng bị.

“Cái này mở như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhìn chiếc quan tài thật lớn, nói.

Tứ Bảo nhìn một lượt, nói, “Nếu là đồng thau gì đó, thì rất phiền phức, nếu là bạc thì khá hơn nhiều, bạc là nhẹ nhất, chúng ta mấy người cùng nhau nâng, rồi lót vật gì đó ở dưới đáy, khẳng định có thể nâng ra được.”

Nói tiếp: “Chúng ta đi ra điện thờ phụ phía sau đại điện tìm xem, còn sót lại gạch xây mộ hay không.”

Mấy người vòng qua đại điện, chia nhau đi dọc hai bên mộ đạo, Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc làm một tổ, đi vào một điện thờ phụ, xem trên bản đồ, nơi này đã là chỗ cuối của cổ mộ.

Diệp Thiếu Dương nhớ lại một chút, con đường đi tới đây cũng có vài dặm đường, một ngôi cổ mộ khổng lồ như vậy, đúng là cũng chỉ có bậc Đế Vương mới có thể làm được.

Điện thờ phụ có để một chiếc quan tài nhỏ, đã bị mở ra, bên trong trống rỗng.

Chẳng lẽ bên trong cũng là Đồng Giáp Thi, sau khi thành hình tự mình khai quan chui ra ngoài, chắc hẳn là đã bị Hắc Mao Sát kia ăn mất rồi. Nhuế Lãnh Ngọc triệu hồi Ngũ Bảo Kim Liên lại, Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn, thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trên trán mồ hôi túa ra ướt đẫm.

“Thật là lợi hại.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười, rồi tiếp tục chạy như bay, quay lại ngã ba đường, thì thấy Tứ Bảo với Tiểu Mã đang vật lộn cùng một con Hắc Mao Sát khác.

Diệp Thiếu Dương xông lên trợ chiến, ba đánh một thực sự quá dễ dàng, mau chóng dùng linh phù khoá trụ Hắc Mao Sát, Tiểu Mã vung Toái Hồn Trượng, đập mạnh liên hồi vào đầu Hắc Mao Sát đến khi nó bị đập chết mới thôi.

Mọi người đều tập hợp lại đây, ngồi xuống dưới đất mà thở dốc.

“Nơi này sao lại có hắc mao sát nhỉ, từ đâu ra đây?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn trên xác con Hắc Mao Sát trên mặt đất, nghi hoặc nói.

“Vì sao có Hắc Mao Sát thì không biết, dù sao bọn chúng cũng chui ra từ đó”

Qua Qua chỉ vào con đường thông tới chủ mộ thất, “Chúng ta đang nghỉ ngơi bên này, rồi bỗng nhìn thấy một con Hắc Mao Sát lao tới, trực tiếp đấu với nó, gia hỏa này đầu rất cứng, bảo đao của ta cũng sắp bị mẻ rồi.”

Qua Qua vuốt ve phần lưỡi của Huyền thiết quỷ đao, đau lòng nói.

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Trong chủ mộ thất …….Có Hắc Mao Sát? Tứ Bảo cười khổ nói: “Liên minh bắt quỷ của chúng ta cũng rất mạnh, một con Hắc Mao Sát có thể bằng với một con Thi Vương bình thường, nếu pháp sư bình thường mà gặp phải, mười người cũng đấu không lại một con, chúng ta cư nhiên trong chốc lát đã giết chết ba con, chiến tích thật huy hoàng.”

Diệp Thiếu Dương không để bụng hừ một tiếng, đối phó bất kỳ thi sát nào, ngu ngốc nhất chính là đánh bừa, vừa rồi cũng do sự việc phát sinh quá đột ngột, không còn cách nào đánh phải đánh bừa.

Nếu tình huống cho phép, đối phó với loại cương thi biến thái như thế này, chắc chắn phải tận dụng các loại pháp khí pháp dược, bày ra trận pháp, mới có thể một kích tất sát.

Tiểu Mã đột nhiên nói: “Này, các người nói đi, Đồng Giáp Thi trong địa cung này, có phải là bị Hắc Mao Sát này ăn hết hay không?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, đúng là …..

cũng có khả năng này.

“Hắc Mao Sát tuy khó đối phó hơn Đồng Giáp Thi, nhưng nếu muốn xử lý hàng trăm con Đồng Giáp Thi, nếu không có mười mấy con Hắc Mao Sát cũng không có làm được……”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lập tức trở nên khẩn trương.

Trong địa cung này, chẳng lẽ còn có nhiều Hắc Mao Sát tồn tại? Tứ Bảo nói: “Vấn đề là, dù có ở trong thi sào tu luyện, không có ngàn năm trở lên, cương thi cũng không thể hóa Sát, mộ cổ này mới được mấy trăm năm, sao có thể xuất hiện Hắc Mao Sát, cho dù nói lui đi một bước, nếu thực do cơ duyên trùng hợp, một số tử thi hóa thành Hắc Mao Sát, thì chúng sẽ cùng một bọn với Đồng Giáp Thi, không nên tàn sát nhau đến mức như vậy mới phải.”

Tiểu Mã nhíu mày nói: “Giữa cương thi với nhau, còn phân biệt quen với không quen nữa à?”

“Sao không, cùng là cương thi trong một thi sào dưỡng ra, trong cơ thể có một loại khí tức chung, sẽ không thương tổn lẫn nhau, chỉ có thể thành lập quan hệ phụ thuộc, giống như bầy thú, nếu là cương thi ở hai thi sào khác nhau gặp mặt, vì tranh đoạt thi sào, nhất định sẽ động thủ.”

“Đừng nói nhiều nữa.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói, “Chủ mộ thất ở ngay phía trước, rốt cuộc sao lại thế này, qua đó xem thì sẽ rõ, bất quá phải cẩn thận thêm nữa.”

Mấy người đều lấy ra pháp khí của mình, theo mộ đạo đi thẳng tới đó.

“Đúng rồi,”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Mới rồi các người đi lối bên phải, có tìm được gì không?”

Nói rồi kể lại những gì mình đã phát hiện.

“Chúng ta ở bên đó, cũng có thạch thất, bất quá trên cửa không có cơ quan, bên trong tất cả đều là binh khí khôi giáp, còn có mấy rương kim nguyên bảo với bạc ròng……”

Tứ Bảo nói.

“Nguyên bảo!”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, “Các ngươi có lấy không?”

Tứ Bảo với Tiểu Mã đồng loạt xua tay.

“Những thứ này đều là đồ cổ, tương lai phải nộp lên cho quốc gia, sao chúng ta có thể lấy được, Tiểu Mã ta đây rất giác ngộ đó.”

Tiểu Mã cười hắc hắc.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã thấy không thích hợp, bất quá chủ mộ thất đang ở phía trước, chẳng có tâm tư nào mà dài dòng với hắn, tay nắm Câu Hồn tác, bước nhanh qua đó.

Chủ mộ thất không có cửa, chỉ có một bức tường hình bán nguyệt che lại, sau khi đi vào, trước mặt là một con đường lát bằng cẩm thạch, tổng cộng 19 bậc thang, hai bên còn có vòng lan can bảo hộ.

Mặt ngoài lan can là tạo hình núi đá độc đáo, còn có vô số san hô, măng đá tạo thành rừng cây, hoa mỹ dị thường.

Phía trên đỉnh đầu, là một khung đỉnh mái vòm thật lớn, được trạm khắc có góc có cạnh, mặt trên còn khắc vô số bích hoạ.

Nhìn qua toàn bộ mộ thất, thấy giống như một tòa cung điện, chỉ có điều nhiều thêm một tầng cảm giác âm trầm.

“Các người cứ chờ ở đây, ta với Thiếu Dương đi trước xem sao.”

Tứ Bảo hạ giọng nói.

Diệp Thiếu Dương vẽ hai lá Ẩn khí phù, đưa cho Tứ Bảo, mỗi người một tấm dán ở trên người, nhẹ nhàng di chuyển, một đường tiến lên, đồng thời cảnh giác nhìn bốn phía, không thấy bất kỳ cái gì dị thường.

Tại nơi cao nhất trong minh điện, có bày một cỗ quan tài rất lớn, ngân quang lấp lánh, mặt trên trạm khắc các loại tường vân đồ án, từ trên xuống dưới không có khe hở nào.

Hai người nín thở đi qua đó, phát hiện ra đây là quách, quý tộc thời cổ sau khi chết, không chỉ nhập quan, mà bên ngoài còn có một tầng quách thật lớn tròng lên.

“Cái này gọi là ‘Kim Quan Ngân Quách’, Đế Vương hương hoả ’, chính là như vậy.”

Tứ Bảo hạ giọng nói, “Bên trong tám phần là một cái quan tài bằng vàng, đáng tiếc....”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Chỉ có quan tài bằng gỗ, mới có khả năng mọc ra Âm Huyết Linh Chi, còn quan tài này đương nhiên không có rồi.”

Tứ Bảo thất vọng vô cùng, nói.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhớ ra việc này, Tứ Bảo nói không sai, nơi đây là minh điện để quan tài chính, nếu ở đây không có Âm Huyết Linh Chi, thì toàn bộ địa cung cũng không khả năng nào có.

Lập tức vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng an ủi: “Nếu nơi này tìm không thấy, huynh đệ ta theo ngươi tiếp tục trộm mộ, không tin tìm không ra một cây Âm Huyết Linh Chi”

Tứ Bảo gật đầu, chỉ vào quan tài, nói: “Xem bộ dáng này, rất có thể Đồng Giáp Thi Vương đang nằm ở bên trong, trước khi mở ra, vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Cứ mở quách ra xem cái đã, xác định nó ở bên trong, miễn cho uổng phí công sức.”

Vì thế gọi Tiểu Mã và Nhuế Lãnh Ngọc qua đây, cả bốn người đều dán Ẩn khí phù, Ẩn khí phù này có tác dụng liên quan tới pháp lực, với pháp lực của Diệp Thiếu Dương, có thể lừa được lũ cương thi bình thường, thậm chí là Thi Vương.

Đối với Thi Vương có hình thái đặc thù như Đồng Giáp Thi, hắn cũng không dám chắc chắn, nhưng tốt xấu gì cũng là một cách phòng bị.

“Cái này mở như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhìn chiếc quan tài thật lớn, nói.

Tứ Bảo nhìn một lượt, nói, “Nếu là đồng thau gì đó, thì rất phiền phức, nếu là bạc thì khá hơn nhiều, bạc là nhẹ nhất, chúng ta mấy người cùng nhau nâng, rồi lót vật gì đó ở dưới đáy, khẳng định có thể nâng ra được.”

Nói tiếp: “Chúng ta đi ra điện thờ phụ phía sau đại điện tìm xem, còn sót lại gạch xây mộ hay không.”

Mấy người vòng qua đại điện, chia nhau đi dọc hai bên mộ đạo, Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc làm một tổ, đi vào một điện thờ phụ, xem trên bản đồ, nơi này đã là chỗ cuối của cổ mộ.

Diệp Thiếu Dương nhớ lại một chút, con đường đi tới đây cũng có vài dặm đường, một ngôi cổ mộ khổng lồ như vậy, đúng là cũng chỉ có bậc Đế Vương mới có thể làm được.

Điện thờ phụ có để một chiếc quan tài nhỏ, đã bị mở ra, bên trong trống rỗng.

Chẳng lẽ bên trong cũng là Đồng Giáp Thi, sau khi thành hình tự mình khai quan chui ra ngoài, chắc hẳn là đã bị Hắc Mao Sát kia ăn mất rồi.