*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhuế Lãnh Ngọc tháo cây gậy kim loại và một cây súng lục màu bạc giống hệt như súng chu sa xuống, đặt lên bàn, nói rằng: "Đây là súng diệt hồn, cũng dùng đạn chu sa nhưng chỉ có pháp sư mới có thể sử dụng, pháp lực càng mạnh, uy lực càng lớn. Còn đây là Toái Hồn Trượng được chế tạo từ thép và PCB (1), ta dành làm vũ khí riêng.".
(1) PCB: Polychlorinated biphenyls là các hỗn hợp tới 209 loại hóa chất, được sử dụng chủ yếu trong các thiết bị điện.
Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, thép và PCB là kim khí thông linh và có khả năng trừ tà, cho nên Toái Hồn Trượng tiên tiến trên thực tế cũng như một dạng Đào Mộc Kiếm, nguyên lý tương tự Đào Mộc Kiếm, đều là vật phẩm có năng lực trừ tà và tính chất thông linh, nếu được dẫn pháp lực thì có thể khắc chế yêu tà.
"Những pháp khí này đều do cô chế tạo?"
"Ta ở HongKong có quen biết một Vu sư Hội Long Hoa, cũng được xem như là bán sư phụ của ta, ông vốn là một bậc thầy về chế tạo khí giới, đặc biệt am hiểu chế tạo pháp khí, cho nên dung hòa nhiều nguyên tố dùng trong quân đội để tạo ra những đồ vật phi thường.".
Nói xong nàng liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Đệ tử Mao Sơn các ngươi chủ yếu là bài vị thiên phong, đạo pháp truyền thừa, đương nhiên không sử dụng được mấy thứ ấy, chỉ cần tu luyện tốt đạo thuật Mao Sơn là được. Còn pháp sư dân gian chúng ta không giống với các ngươi, chúng ta luôn không ngừng học tập, suy nghĩ cải tiến mới có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ!".
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cười hề hề: "Tôi không lợi hại như cô nói đâu!".
"Ta khen Mao Sơn Tông, không phải khen ngươi, ta chẳng thấy ngươi lợi hại ở chỗ nào cả!". Nhuế Lãnh Ngọc không chút khách khí trả lời.
Tiểu Mã lập tức phản bác: "Tiểu Diệp tử rất lợi hại đó nhé, một mình hắn giết chết kappa đấy!".
Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: "Nếu như ngay cả kappa còn không đánh lại thì còn xưng đệ tử Mao Sơn à?"
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, cũng không giải thích, hôm nay có cơ hội làm phép, ta phải để cho nàng nhìn thấy kỹ thuật của ta, khiến nàng tâm phục khẩu phục mới được.
"Ngươi muốn hỏi gì nữa không?". Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Tần Phong đâu?"
"Đến chỗ tránh nạn chờ chúng ta rồi!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Vậy lên đường!”.
Phong ấn mở ra, bách quỷ xuất hiện, Phùng Tâm Vũ hợp nhất quỷ thi... Diệp Thiếu Dương tin rằng, trận chiến ngày hôm nay sẽ rất gian khổ, vừa ra khỏi cửa, hắn hít một hơi thật sâu, ngực vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.
Là con la hay con ngựa, kéo ra thì mới biết (2).
(2) Nguyên văn “Thị loa tử thị mã, đáo liễu lạp xuất lai lưu lưu đích thì hậu liễu”: ý nói con la và con ngựa có vẻ bề ngoài khá giống nhau, tuy nhiên la thì mang tải trọng và có năng lực đề kháng, ngựa thì nhanh và linh hoạt, cho nên kéo ra thấy con nào ì ạch, nhàn nhã thì đó chính là con la.
Diệp Thiếu Dương bảo mọi người đi trước, mình ngồi xe lão Quách trở về ngôi nhà của Tạ Vũ Tình, ôm thi thể của Phùng Tâm Vũ lên xe, sau đó mới lái xe tới cổng Học Viện Ngoại Ngữ hội họp với mọi người. Hắn giao thi thể Phùng Tâm Vũ cho Tiểu Mã, lấy lý do cần phải bảo tồn thể lực để dễ đối phó với nàng, lý do này thật quá mức đường hoàng, Tiểu Mã không còn lời nào để nói.
Trên đường đi, lão Quách đề nghị: "Tiểu sư đệ, đệ gọi điện thoại kêu Lưu Minh tới đây để chứng kiến chúng ta khai quang, xong việc mới dễ đòi tiền lão, tránh cho lão giở trò kỳ kèo.".
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, mau chóng gọi cho Lưu Minh, ông ta đang ở trường, mấy phút sau đã tới, nghe lão Quách nói sơ lược tình huống, rất chi vui vẻ, biểu hiện toàn lực giúp đỡ.
Đoàn người đi tới tháp nước, mở tường gạch ra, chui vào, chợt điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang lên, vừa cầm lên thì nhìn thấy Chu Tĩnh Như đang gọi tới.
Hắn lập tức bắt điện thoại, nghe thấy giọng nói của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương ca, anh đang ở đâu?"
"Anh... đang có chút chuyện!". Diệp Thiếu Dương không định lừa cô, chỉ là không muốn cô lo lắng.
"Ơ, bận lắm sao?"
"Ừ, bận lắm!". Diệp Thiếu Dương liếc một vòng nhìn mọi người, nghĩ thầm lúc này mà mình rời khỏi hàng ngũ thì không chừng sẽ bị bọn họ ném vào tháp nước ngay tức khắc.
"Hihi, vậy anh bận gì thì làm đi!". Chu Tĩnh Như rất thấu hiểu nói: "Bao giờ anh làm xong thì gọi điện thoại cho em nhé, em có chuyện quan trọng cần anh giúp!".
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vội hỏi: "Chuyện gì?"
"À... Cha em hình như trúng tà, ông ấy vốn không tin nhưng tình hình có vẻ nghiêm trọng, em định gọi anh đến xem thử!".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc trước con gái trúng tà, bây giờ tới cha trúng tà, trùng hợp như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, cha cô ấy thuộc hàng tỉ phú, làm ăn quanh năm, có khi đã đắc tội với người nào nên mới bị người ta dùng thuật yểm, âu cũng là chuyện bình thường.
"Có nguy hiểm không?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tinh thần uể oải, hay thấy ác mộng v.v...".
"Ừ, hiện giờ anh đang có một chuyện gấp, sau khi làm xong sẽ tới tìm em, em nói cha em cố chịu đựng một chút!".
Chu Tĩnh Như đồng ý, cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người: "Xuống đi!". Nói xong dẫn đầu leo xuống tháp nước, mọi người theo sát phía sau, một hơi đi tới nơi ngày hôm qua đã gặp Phùng Tâm Vũ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đạt Ma thiền trượng và phong ấn ánh sáng, mọi người hết sức kinh ngạc.
"Cẩn thận có tà linh, ta đi canh giữ, ngươi cứ bắt đầu!". Nhuế Lãnh Ngọc nói xong liền mở Toái Hồn Trượng, đi thẳng đến bên cạnh thiền trượng.
Diệp Thiếu Dương nói với lão Quách: "Mang đồ vật đến đây, trải linh đạo trước!".
Lão Quách lập tức mở túi lấy ra một bó cỏ lau to giao cho Diệp Thiếu Dương, dựa vào bát quái phương vị mà xếp thành một hình thoi trên mặt đất, sau đó nhập vào một bó lá ngải, chỉ huy Tiểu Mã đem thi thể Phùng Tâm Vũ đặt ở trung tâm bát quái, ngửa mặt lên trời.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một chén sứ xanh nhỏ, cắt ngón giữa, nhỏ một chút máu vào nước chu sa, khuấy đều, dùng bút chu sa chấm chấm, vẽ năm tờ Định hồn phù dán lên hai lỗ tai, hai vai cùng với đỉnh đầu Phùng Tâm Vũ.
Năm bộ vị chính là ngũ đại quỷ huyệt trên người quỷ thi, sau khi bị phong bế thì hồn phách sẽ không ra được, đương nhiên hiệu quả còn phải dựa vào pháp lực của pháp sư và tu vi của quỷ thi.
Còn thừa lại chút hỗn hợp máu và chu sa, Diệp Thiếu Dương bôi nó lên Đấu mực, quấn ba vòng tại vị trí dưới cổ Phùng Tâm Vũ khoảng một thước ba tấc, làm thành một đạo kết, treo lên một miếng tiền Ngũ Đế sáng lấp lánh.
Lão Quách vừa thấy lập tức cả kinh: "Điêu mẫu đại tiền (3)!"
(3) Điêu mẫu đại tiền: Dựa theo Bào Khang <Đại Tiền Đồ Lục>, mỗi một lò đúc tiền khi đúc đều phải tinh luyện hoàng kim đầu tiên, chế thành Điêu mẫu (Mẫu điêu khắc tiền), sau đó lấy Điêu mẫu làm thành Mẫu tiền, cuối cùng mới dùng Mẫu tiền đúc thành tiền để lưu thông, bởi vậy Điêu mẫu được xem như Tổ tiền, được chế tác vô cùng tinh xảo với những nguyên liệu thượng đẳng, mới có thể làm khuôn cho Mẫu tiền.
Đồng tiền được phân thành ba loại, Điêu mẫu, Đúc mẫu và Tiền đồng, nói đơn giản, Điêu mẫu chính là mẫu khuôn in ấn, độc nhất vô nhị trên toàn quốc, dùng hoàng kim để chế tạo nên, vô cùng quý hiếm. Đúc mẫu thì làm bằng nửa vàng nửa đồng, được các tỉnh phát hành mô phỏng theo Điêu mẫu, mỗi tỉnh độc nhất một mẫu, cũng rất hiếm thấy, chỉ có tiền đồng lưu thông làm từ ba đồng bảy chì là phổ biến nhất.
Đối với làm pháp khí, Điêu mẫu chính là vua của vạn tiền, linh tính cực mạnh, Đúc mẫu đứng thứ hai, thế nhưng chúng đều rất quý hiếm, Mao Sơn Tông truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng chỉ tích lũy được ba miếng Điêu mẫu, bảy miếng Đúc mẫu.
Lão Quách thân là đệ tử Mao Sơn, liếc mắt liền nhìn ra đồng tiền Ngũ Đế kia chính là Điêu mẫu, cả kinh nói: "Tiểu sư đệ, sư phụ truyền cả Điêu mẫu đại tiền cho đệ sao?"
"Chuyện đó còn phải hỏi!". Diệp Thiếu Dương trả lời đương nhiên, thầm mỉm cười, thật ra tiền này là do ta ăn trộm của Thanh Vân Tử. Thanh Vân Tử là quỷ hẹp hòi, chỉ cho ta có ba đồng Đúc mẫu.
Hắn tiếp tục dùng chu sa tuyến cột mười ngón tay của Phùng Tâm Vũ, dùng hai đồng Đúc mẫu kết lại, sau đó đem một mảnh Long Tiên Hương đốt thành cao, bôi lên Quỷ Môn của Phùng Tâm Vũ, đứng dậy quan sát nói: "Cứ như vậy đi!"
Lão Quách nói: "Tam tiền định mệnh, cổ ràng tỏa hồn, thiên du điểm đăng, đến thi vương cũng bị khốn trụ."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Phùng Tâm Vũ: "Một khi hồn phách của nàng trở về cơ thể thì sẽ trở thành nguyên linh quỷ thi, chỉ cách quỷ mẫu la sát có một bước, không trói chặt như vậy, mấy thứ này sẽ không thể vây khốn nổi nàng, cả đệ cũng không ngăn cản được! Thôi, đến lúc đó rồi hãy nói!". *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhuế Lãnh Ngọc tháo cây gậy kim loại và một cây súng lục màu bạc giống hệt như súng chu sa xuống, đặt lên bàn, nói rằng: "Đây là súng diệt hồn, cũng dùng đạn chu sa nhưng chỉ có pháp sư mới có thể sử dụng, pháp lực càng mạnh, uy lực càng lớn. Còn đây là Toái Hồn Trượng được chế tạo từ thép và PCB (1), ta dành làm vũ khí riêng.".
(1) PCB: Polychlorinated biphenyls là các hỗn hợp tới 209 loại hóa chất, được sử dụng chủ yếu trong các thiết bị điện.
Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, thép và PCB là kim khí thông linh và có khả năng trừ tà, cho nên Toái Hồn Trượng tiên tiến trên thực tế cũng như một dạng Đào Mộc Kiếm, nguyên lý tương tự Đào Mộc Kiếm, đều là vật phẩm có năng lực trừ tà và tính chất thông linh, nếu được dẫn pháp lực thì có thể khắc chế yêu tà.
"Những pháp khí này đều do cô chế tạo?"
"Ta ở HongKong có quen biết một Vu sư Hội Long Hoa, cũng được xem như là bán sư phụ của ta, ông vốn là một bậc thầy về chế tạo khí giới, đặc biệt am hiểu chế tạo pháp khí, cho nên dung hòa nhiều nguyên tố dùng trong quân đội để tạo ra những đồ vật phi thường.".
Nói xong nàng liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Đệ tử Mao Sơn các ngươi chủ yếu là bài vị thiên phong, đạo pháp truyền thừa, đương nhiên không sử dụng được mấy thứ ấy, chỉ cần tu luyện tốt đạo thuật Mao Sơn là được. Còn pháp sư dân gian chúng ta không giống với các ngươi, chúng ta luôn không ngừng học tập, suy nghĩ cải tiến mới có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ!".
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cười hề hề: "Tôi không lợi hại như cô nói đâu!".
"Ta khen Mao Sơn Tông, không phải khen ngươi, ta chẳng thấy ngươi lợi hại ở chỗ nào cả!". Nhuế Lãnh Ngọc không chút khách khí trả lời.
Tiểu Mã lập tức phản bác: "Tiểu Diệp tử rất lợi hại đó nhé, một mình hắn giết chết kappa đấy!".
Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt nói: "Nếu như ngay cả kappa còn không đánh lại thì còn xưng đệ tử Mao Sơn à?"
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, cũng không giải thích, hôm nay có cơ hội làm phép, ta phải để cho nàng nhìn thấy kỹ thuật của ta, khiến nàng tâm phục khẩu phục mới được.
"Ngươi muốn hỏi gì nữa không?". Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Tần Phong đâu?"
"Đến chỗ tránh nạn chờ chúng ta rồi!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Vậy lên đường!”.
Phong ấn mở ra, bách quỷ xuất hiện, Phùng Tâm Vũ hợp nhất quỷ thi... Diệp Thiếu Dương tin rằng, trận chiến ngày hôm nay sẽ rất gian khổ, vừa ra khỏi cửa, hắn hít một hơi thật sâu, ngực vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.
Là con la hay con ngựa, kéo ra thì mới biết (2).
(2) Nguyên văn “Thị loa tử thị mã, đáo liễu lạp xuất lai lưu lưu đích thì hậu liễu”: ý nói con la và con ngựa có vẻ bề ngoài khá giống nhau, tuy nhiên la thì mang tải trọng và có năng lực đề kháng, ngựa thì nhanh và linh hoạt, cho nên kéo ra thấy con nào ì ạch, nhàn nhã thì đó chính là con la.
Diệp Thiếu Dương bảo mọi người đi trước, mình ngồi xe lão Quách trở về ngôi nhà của Tạ Vũ Tình, ôm thi thể của Phùng Tâm Vũ lên xe, sau đó mới lái xe tới cổng Học Viện Ngoại Ngữ hội họp với mọi người. Hắn giao thi thể Phùng Tâm Vũ cho Tiểu Mã, lấy lý do cần phải bảo tồn thể lực để dễ đối phó với nàng, lý do này thật quá mức đường hoàng, Tiểu Mã không còn lời nào để nói.
Trên đường đi, lão Quách đề nghị: "Tiểu sư đệ, đệ gọi điện thoại kêu Lưu Minh tới đây để chứng kiến chúng ta khai quang, xong việc mới dễ đòi tiền lão, tránh cho lão giở trò kỳ kèo.".
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, mau chóng gọi cho Lưu Minh, ông ta đang ở trường, mấy phút sau đã tới, nghe lão Quách nói sơ lược tình huống, rất chi vui vẻ, biểu hiện toàn lực giúp đỡ.
Đoàn người đi tới tháp nước, mở tường gạch ra, chui vào, chợt điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang lên, vừa cầm lên thì nhìn thấy Chu Tĩnh Như đang gọi tới.
Hắn lập tức bắt điện thoại, nghe thấy giọng nói của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương ca, anh đang ở đâu?"
"Anh... đang có chút chuyện!". Diệp Thiếu Dương không định lừa cô, chỉ là không muốn cô lo lắng.
"Ơ, bận lắm sao?"
"Ừ, bận lắm!". Diệp Thiếu Dương liếc một vòng nhìn mọi người, nghĩ thầm lúc này mà mình rời khỏi hàng ngũ thì không chừng sẽ bị bọn họ ném vào tháp nước ngay tức khắc.
"Hihi, vậy anh bận gì thì làm đi!". Chu Tĩnh Như rất thấu hiểu nói: "Bao giờ anh làm xong thì gọi điện thoại cho em nhé, em có chuyện quan trọng cần anh giúp!".
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vội hỏi: "Chuyện gì?"
"À... Cha em hình như trúng tà, ông ấy vốn không tin nhưng tình hình có vẻ nghiêm trọng, em định gọi anh đến xem thử!".
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc trước con gái trúng tà, bây giờ tới cha trúng tà, trùng hợp như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, cha cô ấy thuộc hàng tỉ phú, làm ăn quanh năm, có khi đã đắc tội với người nào nên mới bị người ta dùng thuật yểm, âu cũng là chuyện bình thường.
"Có nguy hiểm không?". Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tinh thần uể oải, hay thấy ác mộng v.v...".
"Ừ, hiện giờ anh đang có một chuyện gấp, sau khi làm xong sẽ tới tìm em, em nói cha em cố chịu đựng một chút!".
Chu Tĩnh Như đồng ý, cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người: "Xuống đi!". Nói xong dẫn đầu leo xuống tháp nước, mọi người theo sát phía sau, một hơi đi tới nơi ngày hôm qua đã gặp Phùng Tâm Vũ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đạt Ma thiền trượng và phong ấn ánh sáng, mọi người hết sức kinh ngạc.
"Cẩn thận có tà linh, ta đi canh giữ, ngươi cứ bắt đầu!". Nhuế Lãnh Ngọc nói xong liền mở Toái Hồn Trượng, đi thẳng đến bên cạnh thiền trượng.
Diệp Thiếu Dương nói với lão Quách: "Mang đồ vật đến đây, trải linh đạo trước!".
Lão Quách lập tức mở túi lấy ra một bó cỏ lau to giao cho Diệp Thiếu Dương, dựa vào bát quái phương vị mà xếp thành một hình thoi trên mặt đất, sau đó nhập vào một bó lá ngải, chỉ huy Tiểu Mã đem thi thể Phùng Tâm Vũ đặt ở trung tâm bát quái, ngửa mặt lên trời.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một chén sứ xanh nhỏ, cắt ngón giữa, nhỏ một chút máu vào nước chu sa, khuấy đều, dùng bút chu sa chấm chấm, vẽ năm tờ Định hồn phù dán lên hai lỗ tai, hai vai cùng với đỉnh đầu Phùng Tâm Vũ.
Năm bộ vị chính là ngũ đại quỷ huyệt trên người quỷ thi, sau khi bị phong bế thì hồn phách sẽ không ra được, đương nhiên hiệu quả còn phải dựa vào pháp lực của pháp sư và tu vi của quỷ thi.
Còn thừa lại chút hỗn hợp máu và chu sa, Diệp Thiếu Dương bôi nó lên Đấu mực, quấn ba vòng tại vị trí dưới cổ Phùng Tâm Vũ khoảng một thước ba tấc, làm thành một đạo kết, treo lên một miếng tiền Ngũ Đế sáng lấp lánh.
Lão Quách vừa thấy lập tức cả kinh: "Điêu mẫu đại tiền (3)!"
(3) Điêu mẫu đại tiền: Dựa theo Bào Khang <Đại Tiền Đồ Lục>, mỗi một lò đúc tiền khi đúc đều phải tinh luyện hoàng kim đầu tiên, chế thành Điêu mẫu (Mẫu điêu khắc tiền), sau đó lấy Điêu mẫu làm thành Mẫu tiền, cuối cùng mới dùng Mẫu tiền đúc thành tiền để lưu thông, bởi vậy Điêu mẫu được xem như Tổ tiền, được chế tác vô cùng tinh xảo với những nguyên liệu thượng đẳng, mới có thể làm khuôn cho Mẫu tiền.
Đồng tiền được phân thành ba loại, Điêu mẫu, Đúc mẫu và Tiền đồng, nói đơn giản, Điêu mẫu chính là mẫu khuôn in ấn, độc nhất vô nhị trên toàn quốc, dùng hoàng kim để chế tạo nên, vô cùng quý hiếm. Đúc mẫu thì làm bằng nửa vàng nửa đồng, được các tỉnh phát hành mô phỏng theo Điêu mẫu, mỗi tỉnh độc nhất một mẫu, cũng rất hiếm thấy, chỉ có tiền đồng lưu thông làm từ ba đồng bảy chì là phổ biến nhất.
Đối với làm pháp khí, Điêu mẫu chính là vua của vạn tiền, linh tính cực mạnh, Đúc mẫu đứng thứ hai, thế nhưng chúng đều rất quý hiếm, Mao Sơn Tông truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng chỉ tích lũy được ba miếng Điêu mẫu, bảy miếng Đúc mẫu.
Lão Quách thân là đệ tử Mao Sơn, liếc mắt liền nhìn ra đồng tiền Ngũ Đế kia chính là Điêu mẫu, cả kinh nói: "Tiểu sư đệ, sư phụ truyền cả Điêu mẫu đại tiền cho đệ sao?"
"Chuyện đó còn phải hỏi!". Diệp Thiếu Dương trả lời đương nhiên, thầm mỉm cười, thật ra tiền này là do ta ăn trộm của Thanh Vân Tử. Thanh Vân Tử là quỷ hẹp hòi, chỉ cho ta có ba đồng Đúc mẫu.
Hắn tiếp tục dùng chu sa tuyến cột mười ngón tay của Phùng Tâm Vũ, dùng hai đồng Đúc mẫu kết lại, sau đó đem một mảnh Long Tiên Hương đốt thành cao, bôi lên Quỷ Môn của Phùng Tâm Vũ, đứng dậy quan sát nói: "Cứ như vậy đi!"
Lão Quách nói: "Tam tiền định mệnh, cổ ràng tỏa hồn, thiên du điểm đăng, đến thi vương cũng bị khốn trụ."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Phùng Tâm Vũ: "Một khi hồn phách của nàng trở về cơ thể thì sẽ trở thành nguyên linh quỷ thi, chỉ cách quỷ mẫu la sát có một bước, không trói chặt như vậy, mấy thứ này sẽ không thể vây khốn nổi nàng, cả đệ cũng không ngăn cản được! Thôi, đến lúc đó rồi hãy nói!".