Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 783: Nhất ma tứ sinh tương (2) 




“Ngươi giết nó làm gì đó, giết xong chưa, mau thủ trận đi!”

Tiểu Mã muốn mở miệng giải thích, đột nhiên nhớ ra mình không thể nói chuyện, liền ngậm chặt miệng, thấy một lão quỷ mặt già nhăn nheo như hoa cúc lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, cũng chỉ biết thầm chửi cả tám đời tổ tông nhà nó lên, không dám động thủ.

Diệp Thiếu Dương ở bên kia, do đám người Tứ Bảo đã hấp dẫn phần lớn quỷ ảnh qua đó, nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vung lên một cái, Câu Hồn tác bay lượn xung quanh, vận dụng Đâu Suất Bát Quái Tiên vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt sạch lũ quỷ ảnh, không hề chậm trễ, chạy như bay qua chỗ Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt khẽ kêu một tiếng, trường bào thu lại, phô bày thân hình thon thả mỹ lệ, làn da mềm mịn trơn bóng, hơn xa thiếu nữ bình thường.

Hành động này của cô ta làm cho Diệp Thiếu Dương sợ đến ngây cả người.

Cô ta muốn làm gì đâu, câu dẫn mình à? Đột nhiên, làn da toàn thân Tử Nguyệt vỡ ra, máu tươi tràn ra, thân hình mỹ lệ, trong nháy mắt đã trở thành một đống huyết nhục mơ hồ, sau đó, từng mảng thịt từ vị trí xương sườn bắt đầu rơi xuống.

“Diệp thiên sư, ngươi xem đi, đây chính là khổ hình mà ta phải trải qua năm đó, ha ha ha……”

khuôn mặt Tử Nguyệt biến đổi, xuất hiện một gương mặt thanh lệ, chính là cô ta.

Nhưng khuôn mặt này trong chớp mắt đã nứt ra, môi và mí mắt lần lượt rớt xuống, chỉ còn hai cái tròng mắt lồi ra thật lớn, cảnh tượng khủng bố máu tinh khủng khiếp.

Loại khủng bố này không phải do hình dáng quỷ quái, mà là một người đang sống sờ sờ, một mỹ nữ bỗng chốc biến thành quái vật…… Sự biến hoá thật lớn này, thực sự đánh sâu vào tâm lý người khác.

Diệp Thiếu Dương nhịn không được thầm than một tiếng, cất bước đi tới, muốn tốc chiến tốc thắng, đột nhiên cảm thấy cổ chân mình căng ra, cúi đầu nhìn xuống, từ bên trong vũng máu của Tử Nguyệt có một đôi tay vươn lên, ôm chặt lấy chân mình.

Tiếp theo là vô số bóng người, từ vũng máu bò ra, cả đám đều có hình dáng của Tử Nguyệt, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, bọn chúng đều do những mảng thịt trên người cô ta rơi xuống biến thành.

Đối phó đám Quỷ tương gần như vậy, Câu Hồn tác không có tác dụng lớn, Diệp Thiếu Dương thu lại Câu Hồn tác vào đai lưng, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một đường chém ra.

Từng mảng thịt trên người Tử Nguyệt không ngừng rơi xuống, cùng mang theo máu loãng, bay vụt về phía Diệp Thiếu Dương.

“Một ngàn lẻ tám dao, ha ha…… Mỗi một dao đều đau đớn đến chết, mỗi đao đều như lấy một mạng của ta, Diệp thiên sư, ta đã vì ai mà chết, ta đã vì ai mà phải chịu những đao này!”

Tử Nguyệt khóc gào lên, nhặt chiếc áo bào đỏ của mình trên mặt đất, dùng sức ném ra, hóa thành một tấm lưới màu máu thật lớn, bay về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức vươn người tránh né, nhưng hai chân lại bị một đôi tay từ trong vũng máu bắt lại, cúi xuống một kiếm chặt đứt tay quỷ, vừa ngẩng đầu lên, tấm lưới máu đã rơi xuống.

“Hỏng rồi!”

Diệp Thiếu Dương chỉ kịp nói ra hai chữ, thân thể đã bị huyết võng bao trùm.

“Thiếu Dương!”

Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như sỡ hãi kêu lên, nhịn không được định chạy về hướng U linh lộ.

Lão Quách lập tức xông tới ngăn cản hai người, “Các cô muốn đi chịu chết sao? Hãy tin Thiếu Dương, sẽ không có việc gì!”

Hai người đứng cùng nhau bên ngoài trận, nhìn về hướng huyết võng rơi xuống, khẩn trương có chút đứng không vững, các cô không hề nghi ngờ thực lực của Diệp Thiếu Dương, nhưng do lần trước hắn đã suýt chút nữa đã chết, khiến các cô vừa nghĩ tới đã cảm thấy tràn đầy lo lắng, hơn nữa lại là chính ở địa phương này Không biết từ khi nào, hai người đã nắm tay lại với nhau, nắm chặt lại.

Sau khi huyết võng rơi xuống, lập tức buộc chặt, Diệp Thiếu Dương cảm thấy khó có thể thở được, quanh quẩn bên tai còn có tiếng cười quái dị của Tử Nguyệt: “khanh khách…..khanh khách…….”

“Không cần kêu ta là ca, ta phải gọi ngươi là A Di.”

Diệp Thiếu Dương niệm một lần “Phong sinh chú”

, hóa thành cuồng phong, trong nháy mắt đã khiến huyết võng căng ra, phồng lên giống như một cái nhà bằng bạt.

Trước mắt tối đen không thấy gì, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ mở ra Thiên nhãn, liếc nhìn ra ngoài, chỉ thấy vô số quỷ ảnh từ vũng máu trên mặt đất chui lên, hồn thân chỉ còn khung xương của Tử Nguyệt cũng ở bên trong đó, chớp mắt đã lao tới tấn công lại đây.

“Thiên minh Địa thanh, tru diệt hồn tâm!”

Diệp Thiếu Dương tay trái tạo thành pháp quyết, dồn sức lên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lăng không vung kiếm, mở ra một đường máu, xông tới thẳng tới hồn thân của Tử Nguyệt.

Một bức tường máu đột ngột từ dưới đất mọc lên, ngăn cản đường đi.

Diệp Thiếu Dương dùng kiếm chém vỡ tường máu, đang muốn tìm thân ảnh của Tử Nguyệt.

“Ở đây này.”

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, một bộ khung xương từ bên trong tường máu chui ra, hai tay cầm mũi kiếm, lập tức bị linh lực thương tổn, xương cốt xuất hiện khe nứt.

Muốn làm gì đây, tự sát à? Không chờ Diệp Thiếu Dương hiểu chuyện gì, thì bức tường máu đột nhiên ro rút lại, hóa thành một người máu, có thể thấy khuôn mặt của Tử Nguyệt ở bên trong, cúi người bao lấy toàn thân Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, cô ta muốn hy sinh cốt tương để vây khốn mình, đáng tiếc hiểu ra đã chậm mất, hai tay bị huyết tương kia nắm lấy, phóng thích quỷ lực, khiến hắn không có cách nào vận chuyển cương khí.

“Diệp thiên sư……”

từ trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng gọi e lệ, Diệp Thiếu Dương bất chợt ngẩng đầu lên nhìn, một thân ảnh hư vô xinh đẹp, đang bay về phía mình, mái tóc đột nhiên dài ra, bò xuống mặt mình, len lỏi chui vào trong mắt tai miệng mũi, tham lam hấp thu cương khí.

Cốt Tương, Huyết Tương, Hồn Tương,Nhất ma tam sinh tương! Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ, đây chính là loại quỷ thuật cực khó lường! “Vẫn chưa xong đâu.”

Một thanh âm nỉ non bên tai, đột nhiên hai chân hắn căng ra, lại thêm một bóng người từ bên trong vũng máu vươn lên.

Diệp Thiếu Dương đôi mắt bị quỷ khí làm căng ra, không muốn xem cũng không được, chỉ đống thịt nát tạo thành một cái thân thể, giống với hình dáng của Tử Nguyệt, dính chặt lấy người mình.

Nhục Tương! Nhất ma tứ sinh tương! “​Khanh khách, khanh khách……​”

thanh âm củaTử Nguyệt cứ quanh quẩn bên tai, Diệp Thiếu Dương cảm giác cách xa thân mình càng lúc càng xa…… “Không ổn!”

Tứ Bảo phát hiện Diệp Thiếu Dương gặp nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn lên, dương khí trong Kim Văn Bát Vu hấp thu cũng đủ rồi, vội vàng niệm chú thu hồi, tay phải nâng đáy chén, miệng chén hướng ra ngoài, cắn rách ngón tay trái rồi không ngừng vẽ pháp văn dưới đáy chén, hét to một tiếng “Phá!”

Dương khí tập hợp thần lực của Lục Hợp Độ Kiếp Trận, hóa thành mấy trăm đạo linh quang, bắn ra tứ phía, một lần liền phá huỷ toàn bộ kết giới trên U linh lộ, oán khí tích luỹ ba mươi năm, một phần bị linh quang tận diệt, một phần bị tản ra, hoà vào trong không khí.

Từ xa đám người Tạ Vũ Tình chỉ cảm thấy một luồng âm phong lạnh buốt phất qua người, nhịn không được run lên cầm cập.

“Trận pháp bị phá…..”

Lão Quách thở dài một hơi, nhìn về phía U linh lộ: Vô số quỷ ảnh kia, vẫn đang biến ảo ra hình thái đáng sợ, đe dọa từng người một, có mấy người đã sớm không thể chống đỡ được nữa, theo bản năng quay đầu chạy ra ngoài, có người trực tiếp ngất xỉu, còn có người đang gào thét...

Nhưng mà bọn họ cũng không có gi nguy hiểm, Lão Quách đưa mắt ra hiệu cho Quả Cam, cùng nhau tiến vào trong trận, kéo những người bị ngất xỉu ra ngoài.

“Mọi người cùng lên đi!”

Tứ Bảo hét lớn một tiếng, tay cầm Kim Văn Bát Vu, chiếu vào mấy quỷ ảnh trước mặt, trong chớp mắt đã biến bọn chúng thành khói, sau đó lao về phía “nhà bạt”

do huyết võng tạo thành. “Ngươi giết nó làm gì đó, giết xong chưa, mau thủ trận đi!”

Tiểu Mã muốn mở miệng giải thích, đột nhiên nhớ ra mình không thể nói chuyện, liền ngậm chặt miệng, thấy một lão quỷ mặt già nhăn nheo như hoa cúc lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, cũng chỉ biết thầm chửi cả tám đời tổ tông nhà nó lên, không dám động thủ.

Diệp Thiếu Dương ở bên kia, do đám người Tứ Bảo đã hấp dẫn phần lớn quỷ ảnh qua đó, nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vung lên một cái, Câu Hồn tác bay lượn xung quanh, vận dụng Đâu Suất Bát Quái Tiên vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt sạch lũ quỷ ảnh, không hề chậm trễ, chạy như bay qua chỗ Tử Nguyệt.

Tử Nguyệt khẽ kêu một tiếng, trường bào thu lại, phô bày thân hình thon thả mỹ lệ, làn da mềm mịn trơn bóng, hơn xa thiếu nữ bình thường.

Hành động này của cô ta làm cho Diệp Thiếu Dương sợ đến ngây cả người.

Cô ta muốn làm gì đâu, câu dẫn mình à? Đột nhiên, làn da toàn thân Tử Nguyệt vỡ ra, máu tươi tràn ra, thân hình mỹ lệ, trong nháy mắt đã trở thành một đống huyết nhục mơ hồ, sau đó, từng mảng thịt từ vị trí xương sườn bắt đầu rơi xuống.

“Diệp thiên sư, ngươi xem đi, đây chính là khổ hình mà ta phải trải qua năm đó, ha ha ha……”

khuôn mặt Tử Nguyệt biến đổi, xuất hiện một gương mặt thanh lệ, chính là cô ta.

Nhưng khuôn mặt này trong chớp mắt đã nứt ra, môi và mí mắt lần lượt rớt xuống, chỉ còn hai cái tròng mắt lồi ra thật lớn, cảnh tượng khủng bố máu tinh khủng khiếp.

Loại khủng bố này không phải do hình dáng quỷ quái, mà là một người đang sống sờ sờ, một mỹ nữ bỗng chốc biến thành quái vật…… Sự biến hoá thật lớn này, thực sự đánh sâu vào tâm lý người khác.

Diệp Thiếu Dương nhịn không được thầm than một tiếng, cất bước đi tới, muốn tốc chiến tốc thắng, đột nhiên cảm thấy cổ chân mình căng ra, cúi đầu nhìn xuống, từ bên trong vũng máu của Tử Nguyệt có một đôi tay vươn lên, ôm chặt lấy chân mình.

Tiếp theo là vô số bóng người, từ vũng máu bò ra, cả đám đều có hình dáng của Tử Nguyệt, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, bọn chúng đều do những mảng thịt trên người cô ta rơi xuống biến thành.

Đối phó đám Quỷ tương gần như vậy, Câu Hồn tác không có tác dụng lớn, Diệp Thiếu Dương thu lại Câu Hồn tác vào đai lưng, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, một đường chém ra.

Từng mảng thịt trên người Tử Nguyệt không ngừng rơi xuống, cùng mang theo máu loãng, bay vụt về phía Diệp Thiếu Dương.

“Một ngàn lẻ tám dao, ha ha…… Mỗi một dao đều đau đớn đến chết, mỗi đao đều như lấy một mạng của ta, Diệp thiên sư, ta đã vì ai mà chết, ta đã vì ai mà phải chịu những đao này!”

Tử Nguyệt khóc gào lên, nhặt chiếc áo bào đỏ của mình trên mặt đất, dùng sức ném ra, hóa thành một tấm lưới màu máu thật lớn, bay về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức vươn người tránh né, nhưng hai chân lại bị một đôi tay từ trong vũng máu bắt lại, cúi xuống một kiếm chặt đứt tay quỷ, vừa ngẩng đầu lên, tấm lưới máu đã rơi xuống.

“Hỏng rồi!”

Diệp Thiếu Dương chỉ kịp nói ra hai chữ, thân thể đã bị huyết võng bao trùm.

“Thiếu Dương!”

Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như sỡ hãi kêu lên, nhịn không được định chạy về hướng U linh lộ.

Lão Quách lập tức xông tới ngăn cản hai người, “Các cô muốn đi chịu chết sao? Hãy tin Thiếu Dương, sẽ không có việc gì!”

Hai người đứng cùng nhau bên ngoài trận, nhìn về hướng huyết võng rơi xuống, khẩn trương có chút đứng không vững, các cô không hề nghi ngờ thực lực của Diệp Thiếu Dương, nhưng do lần trước hắn đã suýt chút nữa đã chết, khiến các cô vừa nghĩ tới đã cảm thấy tràn đầy lo lắng, hơn nữa lại là chính ở địa phương này Không biết từ khi nào, hai người đã nắm tay lại với nhau, nắm chặt lại.

Sau khi huyết võng rơi xuống, lập tức buộc chặt, Diệp Thiếu Dương cảm thấy khó có thể thở được, quanh quẩn bên tai còn có tiếng cười quái dị của Tử Nguyệt: “khanh khách…..khanh khách…….”

“Không cần kêu ta là ca, ta phải gọi ngươi là A Di.”

Diệp Thiếu Dương niệm một lần “Phong sinh chú”

, hóa thành cuồng phong, trong nháy mắt đã khiến huyết võng căng ra, phồng lên giống như một cái nhà bằng bạt.

Trước mắt tối đen không thấy gì, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ mở ra Thiên nhãn, liếc nhìn ra ngoài, chỉ thấy vô số quỷ ảnh từ vũng máu trên mặt đất chui lên, hồn thân chỉ còn khung xương của Tử Nguyệt cũng ở bên trong đó, chớp mắt đã lao tới tấn công lại đây.

“Thiên minh Địa thanh, tru diệt hồn tâm!”

Diệp Thiếu Dương tay trái tạo thành pháp quyết, dồn sức lên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lăng không vung kiếm, mở ra một đường máu, xông tới thẳng tới hồn thân của Tử Nguyệt.

Một bức tường máu đột ngột từ dưới đất mọc lên, ngăn cản đường đi.

Diệp Thiếu Dương dùng kiếm chém vỡ tường máu, đang muốn tìm thân ảnh của Tử Nguyệt.

“Ở đây này.”

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, một bộ khung xương từ bên trong tường máu chui ra, hai tay cầm mũi kiếm, lập tức bị linh lực thương tổn, xương cốt xuất hiện khe nứt.

Muốn làm gì đây, tự sát à? Không chờ Diệp Thiếu Dương hiểu chuyện gì, thì bức tường máu đột nhiên ro rút lại, hóa thành một người máu, có thể thấy khuôn mặt của Tử Nguyệt ở bên trong, cúi người bao lấy toàn thân Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, cô ta muốn hy sinh cốt tương để vây khốn mình, đáng tiếc hiểu ra đã chậm mất, hai tay bị huyết tương kia nắm lấy, phóng thích quỷ lực, khiến hắn không có cách nào vận chuyển cương khí.

“Diệp thiên sư……”

từ trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng gọi e lệ, Diệp Thiếu Dương bất chợt ngẩng đầu lên nhìn, một thân ảnh hư vô xinh đẹp, đang bay về phía mình, mái tóc đột nhiên dài ra, bò xuống mặt mình, len lỏi chui vào trong mắt tai miệng mũi, tham lam hấp thu cương khí.

Cốt Tương, Huyết Tương, Hồn Tương,Nhất ma tam sinh tương! Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ, đây chính là loại quỷ thuật cực khó lường! “Vẫn chưa xong đâu.”

Một thanh âm nỉ non bên tai, đột nhiên hai chân hắn căng ra, lại thêm một bóng người từ bên trong vũng máu vươn lên.

Diệp Thiếu Dương đôi mắt bị quỷ khí làm căng ra, không muốn xem cũng không được, chỉ đống thịt nát tạo thành một cái thân thể, giống với hình dáng của Tử Nguyệt, dính chặt lấy người mình.

Nhục Tương! Nhất ma tứ sinh tương! “​Khanh khách, khanh khách……​”

thanh âm củaTử Nguyệt cứ quanh quẩn bên tai, Diệp Thiếu Dương cảm giác cách xa thân mình càng lúc càng xa…… “Không ổn!”

Tứ Bảo phát hiện Diệp Thiếu Dương gặp nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn lên, dương khí trong Kim Văn Bát Vu hấp thu cũng đủ rồi, vội vàng niệm chú thu hồi, tay phải nâng đáy chén, miệng chén hướng ra ngoài, cắn rách ngón tay trái rồi không ngừng vẽ pháp văn dưới đáy chén, hét to một tiếng “Phá!”

Dương khí tập hợp thần lực của Lục Hợp Độ Kiếp Trận, hóa thành mấy trăm đạo linh quang, bắn ra tứ phía, một lần liền phá huỷ toàn bộ kết giới trên U linh lộ, oán khí tích luỹ ba mươi năm, một phần bị linh quang tận diệt, một phần bị tản ra, hoà vào trong không khí.

Từ xa đám người Tạ Vũ Tình chỉ cảm thấy một luồng âm phong lạnh buốt phất qua người, nhịn không được run lên cầm cập.

“Trận pháp bị phá…..”

Lão Quách thở dài một hơi, nhìn về phía U linh lộ: Vô số quỷ ảnh kia, vẫn đang biến ảo ra hình thái đáng sợ, đe dọa từng người một, có mấy người đã sớm không thể chống đỡ được nữa, theo bản năng quay đầu chạy ra ngoài, có người trực tiếp ngất xỉu, còn có người đang gào thét...

Nhưng mà bọn họ cũng không có gi nguy hiểm, Lão Quách đưa mắt ra hiệu cho Quả Cam, cùng nhau tiến vào trong trận, kéo những người bị ngất xỉu ra ngoài.

“Mọi người cùng lên đi!”

Tứ Bảo hét lớn một tiếng, tay cầm Kim Văn Bát Vu, chiếu vào mấy quỷ ảnh trước mặt, trong chớp mắt đã biến bọn chúng thành khói, sau đó lao về phía “nhà bạt”

do huyết võng tạo thành.