*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Xem nè, xem nè, đây là bộ dáng lúc tôi chết, thân thể đều rữa nát, hai mươi ba ngày mới được phát hiện, ông chủ Trần, không phải ông rất thích khuôn mặt của tôi sao, ông xem đi, xem đi...". Nữ quỷ càng nói càng kích động, giận dữ rống lên.
Trần mập giật giật khóe mắt, miệng sùi bọt mép, nhanh chóng ngã xuống đất bất tỉnh.
"Aaa!!!". Từ phía sân thượng chợt truyền đến một tiếng thét đè nén chói tai, Tạ Vũ Tình thật sự không chịu nổi nữa phải hét toáng lên.
Nữ quỷ lập tức quay đầu, không thấy gì, đứng lên, cả giận nói: "Là ai, ai đang ở bên ngoài?".
Diệp Thiếu Dương lấy Ẩn Hình Phù xuống, đi tới, không quản nữ quỷ, trực tiếp đưa tay lên mũi thử hơi thở của Trần mập, tốt quá, lão không chết, chỉ hôn mê.
"Người nào phá chuyện tốt của ta?". Nữ quỷ dùng năm ngón tay tạo thành trảo, chộp về phía lưng hắn.
Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn, chỉ bắt một pháp quyết đưa về phía sau, hai bàn tay vừa chạm nhau, Diệp Thiếu Dương vẫn ung dung tự tại, nữ quỷ đã trực tiếp bị đánh bay, ngã nhào xuống đất, kinh ngạc nói: "Ngươi là... pháp sư?"
"Đổi mặt mình lại, nhìn cho cẩn thận vào!". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, đỡ Trần mập dậy, xoay người, nữ quỷ đã biến thành dung mạo thanh tú vốn có, ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, oán hận nói: "Gã thỉnh ngươi để đối phó với ta?"
Diệp Thiếu Dương không thèm giải thích, chỉ nói một câu: "Ta là Thiên sư Mao Sơn."
Nữ quỷ ngẩn ngơ, đơ người một lúc, Thiên sư Mao Sơn, phán quan nhân gian, không thể vì tiền làm ra chuyện trái với lương tâm, điểm này tất cả loài quỷ đều biết.
"Thiên sư, tôi đã mua mệnh của gã, ngài đừng cản tôi!".
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ta cũng không muốn cản ngươi, nhưng mua mệnh sát nhân không phải là kết quả tốt, tuy ngươi không phải thụ hình nhưng đến cõi âm sẽ bị phạt khổ dịch, hồn phách của gã đến cõi âm lại được giảm bớt tội, ngươi hà tất phải làm như vậy?"
Nữ quỷ chảy nước mắt, khóc ròng nói: "Ngài có biết gã hại tôi thê thảm lắm không?"
"Kể cho ta nghe!"
Nữ quỷ thoáng trầm mặc, bắt đầu kể lại cố sự:
"Tôi là một người làm thuê bên ngoài, tết không thể về nhà, cho nên tôi thuê phòng của gã, năm ấy là tiết Trung Thu, vợ gã về nhà mẹ đẻ, gã mượn cớ mời tôi ăn tết, bỏ thuốc vào đồ uống, sau đó... Huhu, gã cho tôi tiền, bảo tôi làm tình nhân của gã, tôi không theo, gã liền đánh tôi...”
“Tôi thừa lúc gã không chú ý định bẻ song cửa bỏ chạy, ai ngờ gã bóp chết tôi, ném tôi xuống hầm cầu, tôi nằm trong đó hai mươi ba ngày, thân thể hư thối, mới được người ta phát hiện. Cảnh sát không tìm ra thân phận của tôi, vẫn để gã nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tôi... Tôi thật sự không cam lòng, cho nên ngày giỗ quay về, định mua mệnh giết hắn, có bị phạt lao dịch khổ sai tôi cũng chịu, thỉnh Thiên sư thành toàn...".
Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc đầu, quay đầu gọi Tạ Vũ Tình: "Ra đi."
Tạ Vũ Tình lúc này mới bớt sợ, hơn nữa dáng dấp của nữ quỷ cũng đã thay đổi, không còn kinh khủng như lúc trước, lập tức tháo Ẩn Hình Phù xuống, nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương.
"Vị này là cảnh sát, có thể tống những kẻ giết người vào ngục hoặc bắn chết họ, mặc kệ xử thế nào đều là luật pháp dương gian, sau khi lão chết xuống cõi âm sẽ tiếp tục bị xử phạt, ngươi không cần phải làm lao dịch, có phải sẽ tốt hơn không?"
Nữ quỷ nhìn Tạ Vũ Tình, đang định mở miệng, đột nhiên có một đạo nhân ảnh từ ngoài cửa sổ bay vào, cũng mặc trang phục cổ trang, là một nam tử mặt đen, vận quan bào, vừa tiến đến liền chắp tay chào Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng hoàn lễ, nói: "Sự tình như vậy, ta sẽ giao kẻ mang tội này cho cảnh sát, ngươi đưa nàng trở về, chuyện mua mệnh đến đây là chấm dứt!".
Nam tử mặt đen gật đầu, giang hai tay ra, hút nữ quỷ vào lòng bàn tay, sau đó xoay người bay ra khỏi cửa sổ.
Tạ Vũ Tình trợn to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vừa nãy là..."
"Quỷ sai."
"Quỷ sai... cũng tới?". Tạ Vũ Tình không thể tin được.
"Cũng không phải là Ngưu Mã tướng quân, chỉ là quỷ sai thông thường, có gì lạ đâu!". Diệp Thiếu Dương thờ ơ bảo: "Tôi mà chết, đến cõi âm sẽ được làm chiếu tướng, còn uy phong hơn hắn ta nhiều!".
Diệp Thiếu Dương khom người bấm lên Nhân Trung của Trần mập một cái, vỗ mạnh sau đầu, Trần mập tỉnh lại, ngây ngốc nhìn Tạ Vũ Tình.
"Giao cho cô!". Diệp Thiếu Dương né sang một bên.
Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút, lấy điện thoại cầm tay mở ghi âm, bảo Trần mập thuật lại quá trình cưỡng gian giết người, cảnh cáo lão, nếu như không nói, sẽ bị nữ quỷ mang đi.
Trần mập vừa nãy thấy nữ quỷ xuất hiện vẫn còn đang sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nào dám không nói, lập tức kể hết mọi tội lỗi, [T R U Y E N F U L L. V N] Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho đồng sự, mười phút sau xe cảnh sát 110 liền tới, Tạ Vũ Tình giao cho họ dẫn đi, leo lên xe, gọi Diệp Thiếu Dương lại, nói rằng: "Cám ơn ngươi đã nhường công lao cho ta, có điều băng ghi âm này không thể làm chứng cứ trực tiếp, ta muốn đích thân thẩm vấn gã, cho nên đi trước nhé!".
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Sáng mai tôi sẽ gọi cho cô, chúng ta tiếp tục chính sự!".
Tạ Vũ Tình nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Tên vô lại, ngươi nghĩ giao lão cho pháp luật hay giao cho nữ quỷ kia thì tốt hơn?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai, không trả lời.
Tạ Vũ Tình ngồi trong xe được một lúc, đột nhiên quay đầu lại nói: "À phải rồi, quỷ sai hẳn là rất lợi hại, sao không mời hắn đến hỗ trợ, cùng đối phó với Phùng Tâm Vũ?"
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười: "Một quỷ sai phổ thông sao có thể lợi hại được? Hơn nữa người ta còn có chức trách của người ta, tuyệt đối không thể quản, không phải chức trách thì biết làm sao được? Hơn nữa tôi là phán quan nhân gian, nếu như tất cả mọi chuyện đều gọi quỷ sai lên đối phó, thì còn cần tôi làm gì?".
"Ngươi khoan đắc ý!". Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn hắn, lái xe cảnh sát rời đi.
Diệp Thiếu Dương trở lại vườn hoa, tìm thấy Tiểu Mã, hai người ngồi xe taxi trở về.
Tiểu Mã nghe xong cố sự của nữ quỷ kia cũng thổn thức không ngớt.
Diệp Thiếu Dương lại chẳng có cảm giác gì, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự quá bình thường, trước lúc hạ sơn đã xử lý qua không biết bao nhiêu chuyện tương tự.
Hắn hiện tại chỉ chú ý đến trận chiến sắp diễn ra với Phùng Tâm Vũ, đây mới là đại sự hàng đầu, về phần giải quyết mấy việc nhỏ thì cũng chỉ như một khúc nhạc đệm, thậm chí còn không được tính là nhạc đệm.
Diệp Thiếu Dương chỉnh báo thức trên điện thoại di động, sau đó lên giường suy nghĩ những chuyện cần làm ngày mai, lập ra kế hoạch đại khái, đọc một lần Tĩnh Tâm Chú rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm vô mộng, sáng sớm hôm sau, không đợi đồng hồ báo thức, hắn đã tự tỉnh giấc lúc bảy giờ.
Hôm nay có thể sẽ phải mở âm sào để đấu pháp với Phùng Tâm Vũ, đại chiến quỷ đàn, phải giữ gìn trạng thái tốt nhất, sau khi rửa mặt, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên giường, dùng thuật dưỡng khí Mao Sơn điều tức một vòng chu thiên, tinh thần sung mãn, hai mắt thanh minh, lúc này mới hài lòng đi xuống lầu ăn sáng, cũng mua cho Tiểu Mã một phần.
Hơn tám giờ Tiểu Mã mới tỉnh, ăn điểm tâm xong, cả hai liền đón xe đi đến quán rượu Nhã Lan, trên đường còn gọi Tạ Vũ Tình và Lý Đa cùng tới.
"Cậu gọi Tạ mỹ nữ thì còn có thể hiểu được, gọi tiểu Đa tới làm gì?". Tiểu Mã buồn bực hỏi.
"Đến lúc đó tôi bày Bát Môn Sinh Tử Đạo, cần người hỗ trợ, càng nhiều càng tốt."
"Hắn đâu phải là pháp sư, sao có thể giúp cậu?"
"Đến lúc đó rồi biết!". Diệp Thiếu Dương không muốn lãng phí nước bọt, phải để dành để bàn bạc với Nhuế Lãnh Ngọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Xem nè, xem nè, đây là bộ dáng lúc tôi chết, thân thể đều rữa nát, hai mươi ba ngày mới được phát hiện, ông chủ Trần, không phải ông rất thích khuôn mặt của tôi sao, ông xem đi, xem đi...". Nữ quỷ càng nói càng kích động, giận dữ rống lên.
Trần mập giật giật khóe mắt, miệng sùi bọt mép, nhanh chóng ngã xuống đất bất tỉnh.
"Aaa!!!". Từ phía sân thượng chợt truyền đến một tiếng thét đè nén chói tai, Tạ Vũ Tình thật sự không chịu nổi nữa phải hét toáng lên.
Nữ quỷ lập tức quay đầu, không thấy gì, đứng lên, cả giận nói: "Là ai, ai đang ở bên ngoài?".
Diệp Thiếu Dương lấy Ẩn Hình Phù xuống, đi tới, không quản nữ quỷ, trực tiếp đưa tay lên mũi thử hơi thở của Trần mập, tốt quá, lão không chết, chỉ hôn mê.
"Người nào phá chuyện tốt của ta?". Nữ quỷ dùng năm ngón tay tạo thành trảo, chộp về phía lưng hắn.
Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn, chỉ bắt một pháp quyết đưa về phía sau, hai bàn tay vừa chạm nhau, Diệp Thiếu Dương vẫn ung dung tự tại, nữ quỷ đã trực tiếp bị đánh bay, ngã nhào xuống đất, kinh ngạc nói: "Ngươi là... pháp sư?"
"Đổi mặt mình lại, nhìn cho cẩn thận vào!". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói, đỡ Trần mập dậy, xoay người, nữ quỷ đã biến thành dung mạo thanh tú vốn có, ánh mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, oán hận nói: "Gã thỉnh ngươi để đối phó với ta?"
Diệp Thiếu Dương không thèm giải thích, chỉ nói một câu: "Ta là Thiên sư Mao Sơn."
Nữ quỷ ngẩn ngơ, đơ người một lúc, Thiên sư Mao Sơn, phán quan nhân gian, không thể vì tiền làm ra chuyện trái với lương tâm, điểm này tất cả loài quỷ đều biết.
"Thiên sư, tôi đã mua mệnh của gã, ngài đừng cản tôi!".
Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ta cũng không muốn cản ngươi, nhưng mua mệnh sát nhân không phải là kết quả tốt, tuy ngươi không phải thụ hình nhưng đến cõi âm sẽ bị phạt khổ dịch, hồn phách của gã đến cõi âm lại được giảm bớt tội, ngươi hà tất phải làm như vậy?"
Nữ quỷ chảy nước mắt, khóc ròng nói: "Ngài có biết gã hại tôi thê thảm lắm không?"
"Kể cho ta nghe!"
Nữ quỷ thoáng trầm mặc, bắt đầu kể lại cố sự:
"Tôi là một người làm thuê bên ngoài, tết không thể về nhà, cho nên tôi thuê phòng của gã, năm ấy là tiết Trung Thu, vợ gã về nhà mẹ đẻ, gã mượn cớ mời tôi ăn tết, bỏ thuốc vào đồ uống, sau đó... Huhu, gã cho tôi tiền, bảo tôi làm tình nhân của gã, tôi không theo, gã liền đánh tôi...”
“Tôi thừa lúc gã không chú ý định bẻ song cửa bỏ chạy, ai ngờ gã bóp chết tôi, ném tôi xuống hầm cầu, tôi nằm trong đó hai mươi ba ngày, thân thể hư thối, mới được người ta phát hiện. Cảnh sát không tìm ra thân phận của tôi, vẫn để gã nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tôi... Tôi thật sự không cam lòng, cho nên ngày giỗ quay về, định mua mệnh giết hắn, có bị phạt lao dịch khổ sai tôi cũng chịu, thỉnh Thiên sư thành toàn...".
Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc đầu, quay đầu gọi Tạ Vũ Tình: "Ra đi."
Tạ Vũ Tình lúc này mới bớt sợ, hơn nữa dáng dấp của nữ quỷ cũng đã thay đổi, không còn kinh khủng như lúc trước, lập tức tháo Ẩn Hình Phù xuống, nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương.
"Vị này là cảnh sát, có thể tống những kẻ giết người vào ngục hoặc bắn chết họ, mặc kệ xử thế nào đều là luật pháp dương gian, sau khi lão chết xuống cõi âm sẽ tiếp tục bị xử phạt, ngươi không cần phải làm lao dịch, có phải sẽ tốt hơn không?"
Nữ quỷ nhìn Tạ Vũ Tình, đang định mở miệng, đột nhiên có một đạo nhân ảnh từ ngoài cửa sổ bay vào, cũng mặc trang phục cổ trang, là một nam tử mặt đen, vận quan bào, vừa tiến đến liền chắp tay chào Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng hoàn lễ, nói: "Sự tình như vậy, ta sẽ giao kẻ mang tội này cho cảnh sát, ngươi đưa nàng trở về, chuyện mua mệnh đến đây là chấm dứt!".
Nam tử mặt đen gật đầu, giang hai tay ra, hút nữ quỷ vào lòng bàn tay, sau đó xoay người bay ra khỏi cửa sổ.
Tạ Vũ Tình trợn to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vừa nãy là..."
"Quỷ sai."
"Quỷ sai... cũng tới?". Tạ Vũ Tình không thể tin được.
"Cũng không phải là Ngưu Mã tướng quân, chỉ là quỷ sai thông thường, có gì lạ đâu!". Diệp Thiếu Dương thờ ơ bảo: "Tôi mà chết, đến cõi âm sẽ được làm chiếu tướng, còn uy phong hơn hắn ta nhiều!".
Diệp Thiếu Dương khom người bấm lên Nhân Trung của Trần mập một cái, vỗ mạnh sau đầu, Trần mập tỉnh lại, ngây ngốc nhìn Tạ Vũ Tình.
"Giao cho cô!". Diệp Thiếu Dương né sang một bên.
Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút, lấy điện thoại cầm tay mở ghi âm, bảo Trần mập thuật lại quá trình cưỡng gian giết người, cảnh cáo lão, nếu như không nói, sẽ bị nữ quỷ mang đi.
Trần mập vừa nãy thấy nữ quỷ xuất hiện vẫn còn đang sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nào dám không nói, lập tức kể hết mọi tội lỗi, [T R U Y E N F U L L. V N] Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho đồng sự, mười phút sau xe cảnh sát 110 liền tới, Tạ Vũ Tình giao cho họ dẫn đi, leo lên xe, gọi Diệp Thiếu Dương lại, nói rằng: "Cám ơn ngươi đã nhường công lao cho ta, có điều băng ghi âm này không thể làm chứng cứ trực tiếp, ta muốn đích thân thẩm vấn gã, cho nên đi trước nhé!".
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Sáng mai tôi sẽ gọi cho cô, chúng ta tiếp tục chính sự!".
Tạ Vũ Tình nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Tên vô lại, ngươi nghĩ giao lão cho pháp luật hay giao cho nữ quỷ kia thì tốt hơn?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai, không trả lời.
Tạ Vũ Tình ngồi trong xe được một lúc, đột nhiên quay đầu lại nói: "À phải rồi, quỷ sai hẳn là rất lợi hại, sao không mời hắn đến hỗ trợ, cùng đối phó với Phùng Tâm Vũ?"
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười: "Một quỷ sai phổ thông sao có thể lợi hại được? Hơn nữa người ta còn có chức trách của người ta, tuyệt đối không thể quản, không phải chức trách thì biết làm sao được? Hơn nữa tôi là phán quan nhân gian, nếu như tất cả mọi chuyện đều gọi quỷ sai lên đối phó, thì còn cần tôi làm gì?".
"Ngươi khoan đắc ý!". Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn hắn, lái xe cảnh sát rời đi.
Diệp Thiếu Dương trở lại vườn hoa, tìm thấy Tiểu Mã, hai người ngồi xe taxi trở về.
Tiểu Mã nghe xong cố sự của nữ quỷ kia cũng thổn thức không ngớt.
Diệp Thiếu Dương lại chẳng có cảm giác gì, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự quá bình thường, trước lúc hạ sơn đã xử lý qua không biết bao nhiêu chuyện tương tự.
Hắn hiện tại chỉ chú ý đến trận chiến sắp diễn ra với Phùng Tâm Vũ, đây mới là đại sự hàng đầu, về phần giải quyết mấy việc nhỏ thì cũng chỉ như một khúc nhạc đệm, thậm chí còn không được tính là nhạc đệm.
Diệp Thiếu Dương chỉnh báo thức trên điện thoại di động, sau đó lên giường suy nghĩ những chuyện cần làm ngày mai, lập ra kế hoạch đại khái, đọc một lần Tĩnh Tâm Chú rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm vô mộng, sáng sớm hôm sau, không đợi đồng hồ báo thức, hắn đã tự tỉnh giấc lúc bảy giờ.
Hôm nay có thể sẽ phải mở âm sào để đấu pháp với Phùng Tâm Vũ, đại chiến quỷ đàn, phải giữ gìn trạng thái tốt nhất, sau khi rửa mặt, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên giường, dùng thuật dưỡng khí Mao Sơn điều tức một vòng chu thiên, tinh thần sung mãn, hai mắt thanh minh, lúc này mới hài lòng đi xuống lầu ăn sáng, cũng mua cho Tiểu Mã một phần.
Hơn tám giờ Tiểu Mã mới tỉnh, ăn điểm tâm xong, cả hai liền đón xe đi đến quán rượu Nhã Lan, trên đường còn gọi Tạ Vũ Tình và Lý Đa cùng tới.
"Cậu gọi Tạ mỹ nữ thì còn có thể hiểu được, gọi tiểu Đa tới làm gì?". Tiểu Mã buồn bực hỏi.
"Đến lúc đó tôi bày Bát Môn Sinh Tử Đạo, cần người hỗ trợ, càng nhiều càng tốt."
"Hắn đâu phải là pháp sư, sao có thể giúp cậu?"
"Đến lúc đó rồi biết!". Diệp Thiếu Dương không muốn lãng phí nước bọt, phải để dành để bàn bạc với Nhuế Lãnh Ngọc.