Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 745: Âm linh hóa kính 




Bởi vì oan hồn quá nhiều, hai người dần dần địch không lại, vừa đánh vừa lui, những oan hồn này đều là người chết trận sa trường, bị Lương Đạo Sinh luyện hóa, chỉ phục tùng một mình hắn, tự thân có chứa một loại sát khí, cũng không có sợ thần uy của miếu Quan Đế, dần dần tới gần.

Cố tình vào đúng lúc này, Đông Nhân cũng bò lên núi, đến bên cạnh Lương Đạo Sinh, há to miệng phun ra một vật dài có hình dạng kén tằm, bị Lương Đạo Sinh cầm vào trong tay, đập đập vài cái vào kén tằm, lập tức hắc quang chảy ra, lại là một cây thiền trượng, Cửu Hoàn tương liên, mỗi một vòng đều có một cái đầu lâu rất lớn.

Lương Đạo Sinh tay nắm thiền trượng, giống như một tên Tà Thần, nét mặt khẽ lộ ra mỉm cười, thấp giọng nói: “Hôm nay cho các ngươi kiến thức một chút về vu thuật thần diệu của Nam Dương……”

Nói xong, tay trái đưa vào trong ống tay áo, khi rút ra, trên tay còn cói một loại chất lỏng màu đỏ, cũng không biết là máu hay là bí dược vu thuật gì đó, lau một lượt lên thiền trượng, rồi nhanh chóng viết vu chú, trong miệng lẩm bẩm, trên thiền trượng dần dần sáng lên một đạo hồng quang mờ mịt.

“Ngươi đối phó Đông Nhân, ta sẽ tiếp gia hỏa này!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, trảm nát mấy con oan hồn ở trước mặt, rồi một lần nữa lấy ra Toái Hồn Trượng, đi về phía Lương Đạo Sinh.

Tứ Bảo tay nâng Kim Văn Bát Vu, chạy về hướng Đông Nhân.

“Ngươi cũng là vu sư Nam Dương?!”

Lương Đạo Sinh nhìn chằm chằm vào Toái Hồn Trượng trong tay Nhuế Lãnh Ngọc, nói.

Nhuế Lãnh Ngọc không để ý tới hắn, phi thân lao về phía trước, vung lên Toái Hồn Trượng nện vào mặt hắn.

Thân là tạp tu, phù triện chú ngữ nàng đều có học một ít, pháp thuật của mấy đại môn phái cũng biết, tuy là một nữ tử, nhưng phương thức chiến đấu có chút thiên về bạo lực.

Đặc biệt là lúc đấu pháp cùng pháp sư, một thân khổ luyện thể thuật, cùng với pháp khí kiểu mới, nếu là không dùng đến đại thuật của Mao Sơn, đến Diệp Thiếu Dương cũng không bắt được cô, đối diện trước lão già Thái Lan mặt đen này, dĩ nhiên là không để trong mắt.

Lương Đạo Sinh lui về phía sau một bước, trong miệng niệm chú ngữ, thiền trượng trên tay rung lên, Cửu Hoàn lay động, từ bên trong hiện ra một mặt quỷ thật lớn, mở to ra cái miệng, phát ra thanh âm nhiếp tâm như là quỷ khóc dưới Địa Ngục.

Nhuế Lãnh Ngọc cả người run lên, ở bên trong tiếng quỷ khóc này, cảm giác như hồn phách của chính mình thiếu chút nữa rời khỏi thân thể, vội vàng vận chuyển cương khí đối kháng, thoái lui về phía sau một bước, lấy ra một cái gương trang điểm, tay phải cầm son môi chu sa, nhanh chóng vẽ mấy nét bút lên trên mặt kính, rồi quay gương chiếu vào mặt quỷ, mấy đạo thần quang bắn ra, dừng lại trên mặt quỷ kia, lập tức bốc khói nhẹ.

Mặt quỷ nhe răng trợn mắt, hiện ra vẻ mặt thống khổ.

Lương Đạo Sinh không chút nóng vội nào, khẽ cười, “Âm Linh Hoá Kính, pháp thuật Long Hoa Hội ở HongKong.”

Bị hắn một lời đã nói rõ xuất xứ pháp thuật, trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, tay phải lấy từ trong túi đeo trên vai ra một lá kim hương diệp, để trước mặt kính, năm ngón tay mềm mại uốn lượn theo quy luật, năm đạo linh quang hội tụ một chỗ, chiếu thẳng vào vị trí quỷ môn trên mặt quỷ.

Lương Đạo Sinh vẻ mặt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng, tay phải cũng không ngừng bấm quyết, tay trái dùng sức vung vẩy, mặt quỷ kia theo vu thuật khống chế, oán khí trở nên cực thịnh, lay động cái đầu mà chấn vỡ thanh quang, thoát khỏi sự trói buộc của thiền trượng, bò ra từ giữa Cửu Hoàn, thân ảnh hư vô nhào về phía Nhuế Lãnh Ngọc, quỷ ảnh chưa tới nơi, một cỗ khí âm hàn ập trước trước.

Nhuế Lãnh Ngọc liền rùng mình, thân là pháp sư, trong nháy mắt nàng cảm giác được luồng khí âm hàn này đến từ Quỷ Vực, vốn tưởng rằng ác quỷ là do vu thuật biến ảo, không thể nghĩ tới đây thực sự là ác quỷ Địa Ngục, không biết tên Lương Đạo Sinh này đã dùng vu thuật gì, dĩ nhiên câu được quỷ hồn từ Quỷ Vực để cấp cho mình sử dụng.

Lập tức liên tiếp lui vài bước, hai tay để trước ngực, trái trên phải dưới, kết thành một ấn pháp kỳ quái, mười ngón không ngừng đạn động, hình thành một đạo kết giới bằng pháp lực ở trước người, đem ác quỷ ngăn cản lại, tiếp theo toàn lực phản kích…… Bên kia, Tứ Bảo đang chiến đấu cùng Đông Nhân, hắn cũng không phải ngốc, biết con Đông Nhân này không chỉ có thi khí bức người, mà cả người đều là thi độc, không dám tới quá gần, ném bảy hạt Bồ Đề xuống đất, bố trí thành Phật Môn Khẩu đại trận, dụ Đông Nhân đi vào, hy vọng nhờ linh lực trận pháp treo cổ nó.

Đông Nhân cũng không có thủ đoạn công kích gì đặc biệt, chỉ không ngừng phun thi độc lên hạt Bồ Đề, ăn mòn pháp khí, Tứ Bảo chỉ có thể không ngừng kết ấn, ngăn cản nó, trong lòng hắn hiểu rõ, con Đông Nhân này quá biến thái, mình hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ có thể tận lực kéo dài thêm chút thời gian thôi i, hy vọng có thể chờ đến khi Diệp Thiếu Dương tỉnh lại…… Mắt thấy trận pháp sắp chống đỡ hết nổi, Tứ Bảo xoay người hướng vào miếu Quan Đế quát: “Diệp Thiếu Dương, ngươi mau tỉnh lại nhanh, lão tử không nghĩ đến sẽ hiến thân nữa đâu!”

Diệp Thiếu Dương đang vận chuyển Chu Thiên, vừa lúc sắp kết thúc, bị hắn rống lớn như vậy, giật mình tỉnh lại, thở ra một hơi thật dài, cổ độc trong cơ thể trải qua không biết mấy vòng Chu Thiên đã tiêu diệt gần như hết sạch, tuy là thân thể vẫn còn chút suy yếu, nhưng đã không còn trở ngại.

Từ khi hắn bắt đầu thổ nạp Chu Thiên, tâm thần của hắn liền nhập định, đối với những chuyện phát sinh ở bên ngoài căn bản không hay biết gì, quay đầu lại nhìn, mắt thấy một cái thấy thần tượng Quan Công, dọa cho ngây người, đây là…… miếu Quan Đế? “Tiểu sư thúc, người tỉnh rồi!”

Lâm Tiêu Hiền pháp thuật không được, không giúp được gì, nên vẫn luôn canh giữ bên người hắn, thấy hắn tỉnh lại, lập tức kêu to, bảo hắn ra ngoài hỗ trợ.

Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy mấy cặp đang chiến đấu, lập tức ngây người.

Đã đánh nhau rồi sao? Lại nhìn kỹ thêm lần nữa, Tứ Bảo bên kia tuy rơi xuống hạ phong, nhưng dù sao hắn cũng lấy pháp thuật đối kháng tà vật, có thiên sinh khắc chế, hơn nữa còn có pháp khí cường đại Kim Văn Bát Vu trong tay, trong lúc nhất thời còn có thể chống lại được.

Bên phía Nhuế Lãnh Ngọc, Lương Đạo Sinh cùng một con lệ quỷ toàn thân toát ra lục quang, đang bao vây công Nhuế Lãnh Ngọc, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.

“Mẹ nó, hai đánh một, tính khi dễ ít người à!”

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc bị người khi dễ, giận dữ bùng nổ ra t, một bước từ xa xông tới, tay bấm pháp quyết, đánh một chưởng vào ót của ác quỷ kia.

Ác quỷ một thân quỷ lực đều phóng ra, bao vây chiến đấu với Nhuế Lãnh Ngọc, tuy nhận ra có pháp lực đang đánh về phía mình, nhưng không quay lại nhìn, mà mớ tóc dài sau đầu nhấc lên, không phải là cái ót, mà là một khuôn mặt quỷ, vẻ mặt dữ tợn, từ trong miệng phun ra làn sương mù màu lục.

“Âm dương sinh tương, phùng quỷ tức thu!”

Diệp Thiếu Dương từ đai lưng rút ra Âm Dương Kính, chiếu về phía mặt quỷ.

Đồng thời tay phải giơ ra ba ngón thực trung mẫu, làm động tác nắm lấy trên mặt kính, kéo về phía sau.

Lệ quỷ kêu rên một tiếng, khuôn mặt sau đầu lập tức ly thể, bị Âm Dương Kính hút vào bên trong.

“Thiên địa vô cực, cổn nhĩ mụ đích!”

Diệp Thiếu Dương tay phải tạo thành Pháp ấn, một chưởng chụp lên Thiên Linh Huyệt của lệ quỷ, đánh nó thân hình biến lùn đi, cả người sắp hóa thành sương mù, lập tức chuẩn bị vỡ nát.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng chú ý tới bên này, rút ra súng diệt hồn bắn một phát, xuyên thấu quỷ khí, trúng người lệ quỷ.

Lệ quỷ vốn đã bị Diệp Thiếu Dương đánh cho hồn phách rách nát, đúng là đã suy yếu hết sức, giờ lại trúng một phát súng, đên cơ hội xin tha mạng cũng không có, lập tức hoá sương mù, tan thành mây khói…… Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu thoáng nhìn qua Diệp Thiếu Dương, cũng không có nói gì, chỉ bằng một ánh mắt, Diệp Thiếu Dương liền hiểu ra nàng muốn hỏi thăm tình hình của mình, lập tức liền gật đầu đáp lại.

Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một hơi, lui về phía sau, nói: “Ngươi tới đi, ta qua giúp Tứ Bảo, cẩn thận cây thiền trượng của hắn.” Bởi vì oan hồn quá nhiều, hai người dần dần địch không lại, vừa đánh vừa lui, những oan hồn này đều là người chết trận sa trường, bị Lương Đạo Sinh luyện hóa, chỉ phục tùng một mình hắn, tự thân có chứa một loại sát khí, cũng không có sợ thần uy của miếu Quan Đế, dần dần tới gần.

Cố tình vào đúng lúc này, Đông Nhân cũng bò lên núi, đến bên cạnh Lương Đạo Sinh, há to miệng phun ra một vật dài có hình dạng kén tằm, bị Lương Đạo Sinh cầm vào trong tay, đập đập vài cái vào kén tằm, lập tức hắc quang chảy ra, lại là một cây thiền trượng, Cửu Hoàn tương liên, mỗi một vòng đều có một cái đầu lâu rất lớn.

Lương Đạo Sinh tay nắm thiền trượng, giống như một tên Tà Thần, nét mặt khẽ lộ ra mỉm cười, thấp giọng nói: “Hôm nay cho các ngươi kiến thức một chút về vu thuật thần diệu của Nam Dương……”

Nói xong, tay trái đưa vào trong ống tay áo, khi rút ra, trên tay còn cói một loại chất lỏng màu đỏ, cũng không biết là máu hay là bí dược vu thuật gì đó, lau một lượt lên thiền trượng, rồi nhanh chóng viết vu chú, trong miệng lẩm bẩm, trên thiền trượng dần dần sáng lên một đạo hồng quang mờ mịt.

“Ngươi đối phó Đông Nhân, ta sẽ tiếp gia hỏa này!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, trảm nát mấy con oan hồn ở trước mặt, rồi một lần nữa lấy ra Toái Hồn Trượng, đi về phía Lương Đạo Sinh.

Tứ Bảo tay nâng Kim Văn Bát Vu, chạy về hướng Đông Nhân.

“Ngươi cũng là vu sư Nam Dương?!”

Lương Đạo Sinh nhìn chằm chằm vào Toái Hồn Trượng trong tay Nhuế Lãnh Ngọc, nói.

Nhuế Lãnh Ngọc không để ý tới hắn, phi thân lao về phía trước, vung lên Toái Hồn Trượng nện vào mặt hắn.

Thân là tạp tu, phù triện chú ngữ nàng đều có học một ít, pháp thuật của mấy đại môn phái cũng biết, tuy là một nữ tử, nhưng phương thức chiến đấu có chút thiên về bạo lực.

Đặc biệt là lúc đấu pháp cùng pháp sư, một thân khổ luyện thể thuật, cùng với pháp khí kiểu mới, nếu là không dùng đến đại thuật của Mao Sơn, đến Diệp Thiếu Dương cũng không bắt được cô, đối diện trước lão già Thái Lan mặt đen này, dĩ nhiên là không để trong mắt.

Lương Đạo Sinh lui về phía sau một bước, trong miệng niệm chú ngữ, thiền trượng trên tay rung lên, Cửu Hoàn lay động, từ bên trong hiện ra một mặt quỷ thật lớn, mở to ra cái miệng, phát ra thanh âm nhiếp tâm như là quỷ khóc dưới Địa Ngục.

Nhuế Lãnh Ngọc cả người run lên, ở bên trong tiếng quỷ khóc này, cảm giác như hồn phách của chính mình thiếu chút nữa rời khỏi thân thể, vội vàng vận chuyển cương khí đối kháng, thoái lui về phía sau một bước, lấy ra một cái gương trang điểm, tay phải cầm son môi chu sa, nhanh chóng vẽ mấy nét bút lên trên mặt kính, rồi quay gương chiếu vào mặt quỷ, mấy đạo thần quang bắn ra, dừng lại trên mặt quỷ kia, lập tức bốc khói nhẹ.

Mặt quỷ nhe răng trợn mắt, hiện ra vẻ mặt thống khổ.

Lương Đạo Sinh không chút nóng vội nào, khẽ cười, “Âm Linh Hoá Kính, pháp thuật Long Hoa Hội ở HongKong.”

Bị hắn một lời đã nói rõ xuất xứ pháp thuật, trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, tay phải lấy từ trong túi đeo trên vai ra một lá kim hương diệp, để trước mặt kính, năm ngón tay mềm mại uốn lượn theo quy luật, năm đạo linh quang hội tụ một chỗ, chiếu thẳng vào vị trí quỷ môn trên mặt quỷ.

Lương Đạo Sinh vẻ mặt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng, tay phải cũng không ngừng bấm quyết, tay trái dùng sức vung vẩy, mặt quỷ kia theo vu thuật khống chế, oán khí trở nên cực thịnh, lay động cái đầu mà chấn vỡ thanh quang, thoát khỏi sự trói buộc của thiền trượng, bò ra từ giữa Cửu Hoàn, thân ảnh hư vô nhào về phía Nhuế Lãnh Ngọc, quỷ ảnh chưa tới nơi, một cỗ khí âm hàn ập trước trước.

Nhuế Lãnh Ngọc liền rùng mình, thân là pháp sư, trong nháy mắt nàng cảm giác được luồng khí âm hàn này đến từ Quỷ Vực, vốn tưởng rằng ác quỷ là do vu thuật biến ảo, không thể nghĩ tới đây thực sự là ác quỷ Địa Ngục, không biết tên Lương Đạo Sinh này đã dùng vu thuật gì, dĩ nhiên câu được quỷ hồn từ Quỷ Vực để cấp cho mình sử dụng.

Lập tức liên tiếp lui vài bước, hai tay để trước ngực, trái trên phải dưới, kết thành một ấn pháp kỳ quái, mười ngón không ngừng đạn động, hình thành một đạo kết giới bằng pháp lực ở trước người, đem ác quỷ ngăn cản lại, tiếp theo toàn lực phản kích…… Bên kia, Tứ Bảo đang chiến đấu cùng Đông Nhân, hắn cũng không phải ngốc, biết con Đông Nhân này không chỉ có thi khí bức người, mà cả người đều là thi độc, không dám tới quá gần, ném bảy hạt Bồ Đề xuống đất, bố trí thành Phật Môn Khẩu đại trận, dụ Đông Nhân đi vào, hy vọng nhờ linh lực trận pháp treo cổ nó.

Đông Nhân cũng không có thủ đoạn công kích gì đặc biệt, chỉ không ngừng phun thi độc lên hạt Bồ Đề, ăn mòn pháp khí, Tứ Bảo chỉ có thể không ngừng kết ấn, ngăn cản nó, trong lòng hắn hiểu rõ, con Đông Nhân này quá biến thái, mình hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ có thể tận lực kéo dài thêm chút thời gian thôi i, hy vọng có thể chờ đến khi Diệp Thiếu Dương tỉnh lại…… Mắt thấy trận pháp sắp chống đỡ hết nổi, Tứ Bảo xoay người hướng vào miếu Quan Đế quát: “Diệp Thiếu Dương, ngươi mau tỉnh lại nhanh, lão tử không nghĩ đến sẽ hiến thân nữa đâu!”

Diệp Thiếu Dương đang vận chuyển Chu Thiên, vừa lúc sắp kết thúc, bị hắn rống lớn như vậy, giật mình tỉnh lại, thở ra một hơi thật dài, cổ độc trong cơ thể trải qua không biết mấy vòng Chu Thiên đã tiêu diệt gần như hết sạch, tuy là thân thể vẫn còn chút suy yếu, nhưng đã không còn trở ngại.

Từ khi hắn bắt đầu thổ nạp Chu Thiên, tâm thần của hắn liền nhập định, đối với những chuyện phát sinh ở bên ngoài căn bản không hay biết gì, quay đầu lại nhìn, mắt thấy một cái thấy thần tượng Quan Công, dọa cho ngây người, đây là…… miếu Quan Đế? “Tiểu sư thúc, người tỉnh rồi!”

Lâm Tiêu Hiền pháp thuật không được, không giúp được gì, nên vẫn luôn canh giữ bên người hắn, thấy hắn tỉnh lại, lập tức kêu to, bảo hắn ra ngoài hỗ trợ.

Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy mấy cặp đang chiến đấu, lập tức ngây người.

Đã đánh nhau rồi sao? Lại nhìn kỹ thêm lần nữa, Tứ Bảo bên kia tuy rơi xuống hạ phong, nhưng dù sao hắn cũng lấy pháp thuật đối kháng tà vật, có thiên sinh khắc chế, hơn nữa còn có pháp khí cường đại Kim Văn Bát Vu trong tay, trong lúc nhất thời còn có thể chống lại được.

Bên phía Nhuế Lãnh Ngọc, Lương Đạo Sinh cùng một con lệ quỷ toàn thân toát ra lục quang, đang bao vây công Nhuế Lãnh Ngọc, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.

“Mẹ nó, hai đánh một, tính khi dễ ít người à!”

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc bị người khi dễ, giận dữ bùng nổ ra t, một bước từ xa xông tới, tay bấm pháp quyết, đánh một chưởng vào ót của ác quỷ kia.

Ác quỷ một thân quỷ lực đều phóng ra, bao vây chiến đấu với Nhuế Lãnh Ngọc, tuy nhận ra có pháp lực đang đánh về phía mình, nhưng không quay lại nhìn, mà mớ tóc dài sau đầu nhấc lên, không phải là cái ót, mà là một khuôn mặt quỷ, vẻ mặt dữ tợn, từ trong miệng phun ra làn sương mù màu lục.

“Âm dương sinh tương, phùng quỷ tức thu!”

Diệp Thiếu Dương từ đai lưng rút ra Âm Dương Kính, chiếu về phía mặt quỷ.

Đồng thời tay phải giơ ra ba ngón thực trung mẫu, làm động tác nắm lấy trên mặt kính, kéo về phía sau.

Lệ quỷ kêu rên một tiếng, khuôn mặt sau đầu lập tức ly thể, bị Âm Dương Kính hút vào bên trong.

“Thiên địa vô cực, cổn nhĩ mụ đích!”

Diệp Thiếu Dương tay phải tạo thành Pháp ấn, một chưởng chụp lên Thiên Linh Huyệt của lệ quỷ, đánh nó thân hình biến lùn đi, cả người sắp hóa thành sương mù, lập tức chuẩn bị vỡ nát.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng chú ý tới bên này, rút ra súng diệt hồn bắn một phát, xuyên thấu quỷ khí, trúng người lệ quỷ.

Lệ quỷ vốn đã bị Diệp Thiếu Dương đánh cho hồn phách rách nát, đúng là đã suy yếu hết sức, giờ lại trúng một phát súng, đên cơ hội xin tha mạng cũng không có, lập tức hoá sương mù, tan thành mây khói…… Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu thoáng nhìn qua Diệp Thiếu Dương, cũng không có nói gì, chỉ bằng một ánh mắt, Diệp Thiếu Dương liền hiểu ra nàng muốn hỏi thăm tình hình của mình, lập tức liền gật đầu đáp lại.

Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một hơi, lui về phía sau, nói: “Ngươi tới đi, ta qua giúp Tứ Bảo, cẩn thận cây thiền trượng của hắn.”