Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 743: Tử chiến đàn cổ (1) 




Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, trong lúc sống chết trước mắt này, sao mình lại nghĩ tới đoạn mở đầu của“Đại Chu thiên”

? Chẳng lẽ phần tâm pháp thổ nạp này, có thể khắc chế được cổ độc? Tuy không chắc chắn đây chính là tâm pháp Đại Chu Thiên thực sự hay không, nhưng trong lúc sống còn, nếu không muốn chết, dùng nó không chừng còn có cơ hội, lập tức không suy nghĩ nhiều, trong đầu nhớ lại nội dung thiên thứ nhất, bắt đầu dựa theo đó mà thổ nạp điều tức: Uốn đầu lưỡi lên phía trong miệng, khí tụ Đan Điền, dồn xuống Hội Âm, phân thành hai phần, tuần hoàn hai chân, hít vào một hơi, Đan Điền co lại, dụng ý dẫn khí, theo Tâm ra khỏi, men theo Đốc Mạch vượt qua tam quan, lên thẳng đỉnh đầu, sau đó tới hai tai, hợp lại trên đầu lưỡi, cuối cùng là huyệt Bách Hội, vòng đi vòng lại, vận hành tuần hoàn…… Sau khi tuần hoàn một vòng, cảm giác được lũ cổ trùng bị giết chết không ít, tuy vẫn cuồn cuộn không ngừng, nhưng tâm mạch đã được bảo vệ, vì thế hít sâu một hơi, dựa theo thiên thứ hai bắt đầu thổ nạp…… Hàn sương thi độc trên người chậm rãi bị hòa tan đi, theo làn da mà chảy xuống.

Nhuế Lãnh Ngọc cảm giác được lòng bàn tay hắn có chút ấm lại, lại nhìn sắc mặt hắn, vui mừng nói: “Thiếu Dương đã chuyển bến tốt hơn rồi!”

Tứ Bảo cũng gật đầu, “Cho hắn chút thời gian, chỉ có thể ở lại đây chờ thôi.”

Vừa dứt lời, trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng cười lanh lảnh quái dị, Tứ Bảo ngẩn ra, vội vàng lao tới trước cửa sổ, vén chiếu hướng ra ngoài nhìn, một cánh tay trắng như tuyết, đang từ miệng giếng bên ngoài bò lên, tiếp đó là một cái đầu thối rữa, ngũ quan đã nát, tròng mắt rớt sang một bên, mở cái miệng đầy răng chĩa ra ngoài môi, nhìn hắn cười khanh khách, bò trên mặt đất qua đây.

“Quỷ Thi!”

Tứ Bảo ngơ ngẩn.

Lâm Tiêu Hiền cũng vội đi tới, vừa nhìn thấy hình dạng Quỷ Thi, lập tức hú lên một tiếng quái dị, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Một con Quỷ Thi, dù có khủng bố thế nào, Tứ Bảo cũng không để nó vào mắt, vốn định đi ra đánh chết, thì đột nhiên từ trong miệng giếng lại bò ra tới một con chó không có da, đầu vỡ ra, toàn thân huyết nhục mơ hồ, ruột lòi ra ngoài, trợn trừng một con mắt còn lại, từ miệng chảy ra thi độc màu xanh, nhào tới vượt qua cả quỷ thi.

“Thiên uy thiên long!”

Tứ Bảo bấm pháp quyết, một chưởng chụp lên đầu cương thi chó, đánh bay nó ra, một tay hắn cũng bị thi khí làm cho đau đớn, lúc này Quỷ Thi bất chợt nhào tới.

Tứ Bảo né một bên tránh được công kích, từ trong túi lấy ra một chuỗi Phật Châu, tròng lên cổ Quỷ Thi, niệm một lần Khu Ma Chú, đầu Quỷ Thi đứt lìa, thi huyết từ cổ phun ra, thật là thảm chẳng muốn nhìn.

Lúc Tứ Bảo đánh chết Quỷ Thi, từ giếng nước lại bò ra một số quái con vật hay côn trùng hình thù kỳ quái, toàn thân đen nhánh chảy đầy máu, vừa thấy đã biết đó chính là Cổ Trùng trong vu thuật Nam Cương, đang nhào về phía cửa sổ.

Tứ Bảo lấy ra một nắm hạt Bồ Đề, ném thẳng vào đám Cổ Trùng đó, Nhuế Lãnh Ngọc nghe thấy động tĩnh, cũng chạy tới, lấy súng diệt hồn, một phát bắn ra, Cổ Trùng lập tức nổ tung, hóa thành máu loãng, nhưng vì Cổ Trùng quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng từ giếng nước bò ra, có một số đã theo chân tường bò đến cửa nhà rồi.

“Không được để cho chúng nó vào được nhà!”

Tứ Bảo nói xong giao lại nơi này cho Nhuế Lãnh Ngọc, còn mình đi tới trước cửa, lấy Kim Bát giơ lên, miệng bắt đầu niệm Đại Bi Chú, không ngừng chiếu về phía đám Cổ Trùng, những con bị chiếu lập tức hóa thành một làn khói đen biến mất.

Bỗng nhiên, một cơn gió tanh tưởi thổi tới, cây cối phía đối diện chợt phát ra một trận dị động.

Tứ Bảo chuyển mắt nhìn tới, từ trong bụi cây chui ra một gia hoả toàn thân màu xanh sẫm, đầu rất lớn, trụi lủi, mặt trên chỉ lơ thơ mấy sợi hồng mao, hai mắt đỏ như máu, miệng như là bị sức môi mà chia ra làm ba cánh, răng nanh đan xen vào nhau còn có đầy nước dãi màu vàng, thân thể giống như sâu lông, chia thành nhiều đoạn, vặn vẹo một chút đã bò tới đây.

Cửu Âm Đông Nhân! Sát tinh này rốt cuộc cũng xuất hiện.

Theo sát phía sau Đông Nhân, là một người mặc trường bào vóc dáng cao lớn, đúng là Vu sư Thái Lan kia, Lương Đạo Sinh! “Lão súc sinh này đi chết đi!”

Tuy tình thế nguy cấp, Tứ Bảo không kìm được mà mắng chửi hắn không tha.

Lương Đạo Sinh ngược lại còn cười, nói: “Thật vất vả mới làm cho Thiên sư trúng chiêu, hắn không sống được, các người cũng là chôn cùng đi.”

Nói xong, trong miệng phát ra một thanh âm ngắn, con Cửu Âm Đông Nhân kia nghe mệnh lệnh, lập tức liền đẩy nhanh tốc độ, nhưng không tấn công Nhuế Lãnh Ngọc với Tứ Bảo, mà men theo chân tường bò lên nóc nhà.

Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc tuy biết là khồn có chuyện tốt, nhưng vì đang ngăn không cho đám Cổ Trùng vào nhà, nên không dám thoát ly trận địa.

“Ngươi cõng Thiếu Dương, cẩn thận tránh né nó!”

Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu lại nói với Lâm Tiêu Hiền.

Lâm Tiêu Hiền xem ra cũng là một hảo hán, lập tức mạnh mẽ khắc chế sợ hãi, tiến lên mà võng Diệp Thiếu Dương lên, mới vừa cõng lên thì đột nhiên trên đỉnh đầu rầm một tiếng, gạch ngói rơi xuống, vừa ngẩng đầu lên, một cái lưỡi dài đỏ như máu đâm thủng nóc nhà, mà thò xuống.

Lâm Tiêu Hiền liền bị dọa suýt nữa té ngã, đầu lưỡi kia cũng không phải đâm tới, mà là quét tới, một mùi tanh hôi ập tới, Lâm Tiêu Hiền khó có thể đứng nổi, thời khắc sắp bị đầu lưỡi cuốn, Nhuế Lãnh Ngọc một bước từ xa vọt tới, rút ra Toái Hồn Trượng, quất đánh vào đầu lưỡi.

“Ngao!”

Một cổ hắc khí bắn ra, đầu lưỡi run rẩy rụt về, Nhuế Lãnh Ngọc cũng bị cỗ thi khí thật lớn chấn lui lại hai bước, quay đầu lại nhìn, đã có một ít rắn rết cổ trùng bò vào, trong đó còn có một khối hoạt thi có đầy giòi bọ trên người.

“Không thủ được nữa!”

Tứ Bảo cũng thấy cảnh tượng như vậy, lớn tiếng nói, “Các ngươi mau đưa Thiếu Dương phá vây, ta ở lại chống đỡ.”

“Không được, chúng ta chạy không thoát đám Cổ Trùng này!”

Nhuế Lãnh Ngọc dùng Toái Hồn Trượng đánh nát đầu hoạt thi, thi thủy cùng thi trùng phụt ra, có một ít bắn lên người, ghê tởm thiếu chút nữa thì nôn ra, nhưng lúc này phía trên đầu một lần nữa có gạch ngói rơi xuống, con Đông Nhân lại thò lưỡi xuống dưới.

Nhuế Lãnh Ngọc một tay đẩy Lâm Tiêu Hiền ra, lại dùng toái hồn trượng liều mạng vung tới, đánh lui cái lưỡi, Hổ Khẩu hai tay cũng tê dại, thở nặng nề.

Lâm Tiêu Hiền cõng Diệp Thiếu Dương, chạy loạn xạ khắp nơi trong phòng, tránh cho Đông Nhân nắm được vị trí mà cuốn lấy, nhưng con Đông Nhân kia thực thông minh, đầu lưỡi chặn ngay phía trước mặt hắn đâm tới, sau đó quét ngang, cũng may Lâm Tiêu Hiền cũng đủ cơ linh, mấy lần liên tiếp né tránh thoát hiểm.

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng dùng súng diệt hồn tiêu diệt đám Cổ Trùng đang bò vào trong nhà, không rảnh bận tâm tới hắn.

Tình huống đã trở nên thập phần hung hiểm, hơn nữa ngày càng nhiều Cổ Trùng bò vào trong, tất cả mọi người đều biết sớm muộn cũng sẽ bị thất thủ, nhưng không còn cách nào khác, dù có liều mạng phá vòng vây ra ngoài, nhưng tại vùng đất hoang vu này, một khi đám Cổ Trùng cùng Đông Nhân đuổi theo, đến lúc đó không còn nhà cửa để dựa vào, chết càng nhanh hơn.

“Ngươi đưa Tiểu Lâm đi đi, ta sẽ cùng chết với Thiếu Dương, các người không đáng phải lưu lại!”

Nhuế Lãnh Ngọc lạc giọng nhìn Tứ Bảo hét lên.

“Hắc hắc,”

Tứ Bảo cười gượng đáp lại, trong đầu lại nghĩ tới hiến thân, chết không là gì, quan trọng là phải chết có giá trị, làm sao hiến thân để mở một đường máu, ép Nhuế Lãnh Ngọc đưa hai người Diệp Thiếu Dương chạy trốn? Đúng lúc này, Lâm Tiêu Hiền đang bị Đông Nhân làm cho chật vật tránh né độtnhiên mở miệng: “Ta nhớ rồi, cách đây khoảng 1000 mét về hướng Bắc, có một ngôi miếu Quan Đế, rất linh, chúng ta tới đó tránh nạn thế nào? Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, trong lúc sống chết trước mắt này, sao mình lại nghĩ tới đoạn mở đầu của“Đại Chu thiên”

? Chẳng lẽ phần tâm pháp thổ nạp này, có thể khắc chế được cổ độc? Tuy không chắc chắn đây chính là tâm pháp Đại Chu Thiên thực sự hay không, nhưng trong lúc sống còn, nếu không muốn chết, dùng nó không chừng còn có cơ hội, lập tức không suy nghĩ nhiều, trong đầu nhớ lại nội dung thiên thứ nhất, bắt đầu dựa theo đó mà thổ nạp điều tức: Uốn đầu lưỡi lên phía trong miệng, khí tụ Đan Điền, dồn xuống Hội Âm, phân thành hai phần, tuần hoàn hai chân, hít vào một hơi, Đan Điền co lại, dụng ý dẫn khí, theo Tâm ra khỏi, men theo Đốc Mạch vượt qua tam quan, lên thẳng đỉnh đầu, sau đó tới hai tai, hợp lại trên đầu lưỡi, cuối cùng là huyệt Bách Hội, vòng đi vòng lại, vận hành tuần hoàn…… Sau khi tuần hoàn một vòng, cảm giác được lũ cổ trùng bị giết chết không ít, tuy vẫn cuồn cuộn không ngừng, nhưng tâm mạch đã được bảo vệ, vì thế hít sâu một hơi, dựa theo thiên thứ hai bắt đầu thổ nạp…… Hàn sương thi độc trên người chậm rãi bị hòa tan đi, theo làn da mà chảy xuống.

Nhuế Lãnh Ngọc cảm giác được lòng bàn tay hắn có chút ấm lại, lại nhìn sắc mặt hắn, vui mừng nói: “Thiếu Dương đã chuyển bến tốt hơn rồi!”

Tứ Bảo cũng gật đầu, “Cho hắn chút thời gian, chỉ có thể ở lại đây chờ thôi.”

Vừa dứt lời, trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng cười lanh lảnh quái dị, Tứ Bảo ngẩn ra, vội vàng lao tới trước cửa sổ, vén chiếu hướng ra ngoài nhìn, một cánh tay trắng như tuyết, đang từ miệng giếng bên ngoài bò lên, tiếp đó là một cái đầu thối rữa, ngũ quan đã nát, tròng mắt rớt sang một bên, mở cái miệng đầy răng chĩa ra ngoài môi, nhìn hắn cười khanh khách, bò trên mặt đất qua đây.

“Quỷ Thi!”

Tứ Bảo ngơ ngẩn.

Lâm Tiêu Hiền cũng vội đi tới, vừa nhìn thấy hình dạng Quỷ Thi, lập tức hú lên một tiếng quái dị, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Một con Quỷ Thi, dù có khủng bố thế nào, Tứ Bảo cũng không để nó vào mắt, vốn định đi ra đánh chết, thì đột nhiên từ trong miệng giếng lại bò ra tới một con chó không có da, đầu vỡ ra, toàn thân huyết nhục mơ hồ, ruột lòi ra ngoài, trợn trừng một con mắt còn lại, từ miệng chảy ra thi độc màu xanh, nhào tới vượt qua cả quỷ thi.

“Thiên uy thiên long!”

Tứ Bảo bấm pháp quyết, một chưởng chụp lên đầu cương thi chó, đánh bay nó ra, một tay hắn cũng bị thi khí làm cho đau đớn, lúc này Quỷ Thi bất chợt nhào tới.

Tứ Bảo né một bên tránh được công kích, từ trong túi lấy ra một chuỗi Phật Châu, tròng lên cổ Quỷ Thi, niệm một lần Khu Ma Chú, đầu Quỷ Thi đứt lìa, thi huyết từ cổ phun ra, thật là thảm chẳng muốn nhìn.

Lúc Tứ Bảo đánh chết Quỷ Thi, từ giếng nước lại bò ra một số quái con vật hay côn trùng hình thù kỳ quái, toàn thân đen nhánh chảy đầy máu, vừa thấy đã biết đó chính là Cổ Trùng trong vu thuật Nam Cương, đang nhào về phía cửa sổ.

Tứ Bảo lấy ra một nắm hạt Bồ Đề, ném thẳng vào đám Cổ Trùng đó, Nhuế Lãnh Ngọc nghe thấy động tĩnh, cũng chạy tới, lấy súng diệt hồn, một phát bắn ra, Cổ Trùng lập tức nổ tung, hóa thành máu loãng, nhưng vì Cổ Trùng quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng từ giếng nước bò ra, có một số đã theo chân tường bò đến cửa nhà rồi.

“Không được để cho chúng nó vào được nhà!”

Tứ Bảo nói xong giao lại nơi này cho Nhuế Lãnh Ngọc, còn mình đi tới trước cửa, lấy Kim Bát giơ lên, miệng bắt đầu niệm Đại Bi Chú, không ngừng chiếu về phía đám Cổ Trùng, những con bị chiếu lập tức hóa thành một làn khói đen biến mất.

Bỗng nhiên, một cơn gió tanh tưởi thổi tới, cây cối phía đối diện chợt phát ra một trận dị động.

Tứ Bảo chuyển mắt nhìn tới, từ trong bụi cây chui ra một gia hoả toàn thân màu xanh sẫm, đầu rất lớn, trụi lủi, mặt trên chỉ lơ thơ mấy sợi hồng mao, hai mắt đỏ như máu, miệng như là bị sức môi mà chia ra làm ba cánh, răng nanh đan xen vào nhau còn có đầy nước dãi màu vàng, thân thể giống như sâu lông, chia thành nhiều đoạn, vặn vẹo một chút đã bò tới đây.

Cửu Âm Đông Nhân! Sát tinh này rốt cuộc cũng xuất hiện.

Theo sát phía sau Đông Nhân, là một người mặc trường bào vóc dáng cao lớn, đúng là Vu sư Thái Lan kia, Lương Đạo Sinh! “Lão súc sinh này đi chết đi!”

Tuy tình thế nguy cấp, Tứ Bảo không kìm được mà mắng chửi hắn không tha.

Lương Đạo Sinh ngược lại còn cười, nói: “Thật vất vả mới làm cho Thiên sư trúng chiêu, hắn không sống được, các người cũng là chôn cùng đi.”

Nói xong, trong miệng phát ra một thanh âm ngắn, con Cửu Âm Đông Nhân kia nghe mệnh lệnh, lập tức liền đẩy nhanh tốc độ, nhưng không tấn công Nhuế Lãnh Ngọc với Tứ Bảo, mà men theo chân tường bò lên nóc nhà.

Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc tuy biết là khồn có chuyện tốt, nhưng vì đang ngăn không cho đám Cổ Trùng vào nhà, nên không dám thoát ly trận địa.

“Ngươi cõng Thiếu Dương, cẩn thận tránh né nó!”

Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu lại nói với Lâm Tiêu Hiền.

Lâm Tiêu Hiền xem ra cũng là một hảo hán, lập tức mạnh mẽ khắc chế sợ hãi, tiến lên mà võng Diệp Thiếu Dương lên, mới vừa cõng lên thì đột nhiên trên đỉnh đầu rầm một tiếng, gạch ngói rơi xuống, vừa ngẩng đầu lên, một cái lưỡi dài đỏ như máu đâm thủng nóc nhà, mà thò xuống.

Lâm Tiêu Hiền liền bị dọa suýt nữa té ngã, đầu lưỡi kia cũng không phải đâm tới, mà là quét tới, một mùi tanh hôi ập tới, Lâm Tiêu Hiền khó có thể đứng nổi, thời khắc sắp bị đầu lưỡi cuốn, Nhuế Lãnh Ngọc một bước từ xa vọt tới, rút ra Toái Hồn Trượng, quất đánh vào đầu lưỡi.

“Ngao!”

Một cổ hắc khí bắn ra, đầu lưỡi run rẩy rụt về, Nhuế Lãnh Ngọc cũng bị cỗ thi khí thật lớn chấn lui lại hai bước, quay đầu lại nhìn, đã có một ít rắn rết cổ trùng bò vào, trong đó còn có một khối hoạt thi có đầy giòi bọ trên người.

“Không thủ được nữa!”

Tứ Bảo cũng thấy cảnh tượng như vậy, lớn tiếng nói, “Các ngươi mau đưa Thiếu Dương phá vây, ta ở lại chống đỡ.”

“Không được, chúng ta chạy không thoát đám Cổ Trùng này!”

Nhuế Lãnh Ngọc dùng Toái Hồn Trượng đánh nát đầu hoạt thi, thi thủy cùng thi trùng phụt ra, có một ít bắn lên người, ghê tởm thiếu chút nữa thì nôn ra, nhưng lúc này phía trên đầu một lần nữa có gạch ngói rơi xuống, con Đông Nhân lại thò lưỡi xuống dưới.

Nhuế Lãnh Ngọc một tay đẩy Lâm Tiêu Hiền ra, lại dùng toái hồn trượng liều mạng vung tới, đánh lui cái lưỡi, Hổ Khẩu hai tay cũng tê dại, thở nặng nề.

Lâm Tiêu Hiền cõng Diệp Thiếu Dương, chạy loạn xạ khắp nơi trong phòng, tránh cho Đông Nhân nắm được vị trí mà cuốn lấy, nhưng con Đông Nhân kia thực thông minh, đầu lưỡi chặn ngay phía trước mặt hắn đâm tới, sau đó quét ngang, cũng may Lâm Tiêu Hiền cũng đủ cơ linh, mấy lần liên tiếp né tránh thoát hiểm.

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng dùng súng diệt hồn tiêu diệt đám Cổ Trùng đang bò vào trong nhà, không rảnh bận tâm tới hắn.

Tình huống đã trở nên thập phần hung hiểm, hơn nữa ngày càng nhiều Cổ Trùng bò vào trong, tất cả mọi người đều biết sớm muộn cũng sẽ bị thất thủ, nhưng không còn cách nào khác, dù có liều mạng phá vòng vây ra ngoài, nhưng tại vùng đất hoang vu này, một khi đám Cổ Trùng cùng Đông Nhân đuổi theo, đến lúc đó không còn nhà cửa để dựa vào, chết càng nhanh hơn.

“Ngươi đưa Tiểu Lâm đi đi, ta sẽ cùng chết với Thiếu Dương, các người không đáng phải lưu lại!”

Nhuế Lãnh Ngọc lạc giọng nhìn Tứ Bảo hét lên.

“Hắc hắc,”

Tứ Bảo cười gượng đáp lại, trong đầu lại nghĩ tới hiến thân, chết không là gì, quan trọng là phải chết có giá trị, làm sao hiến thân để mở một đường máu, ép Nhuế Lãnh Ngọc đưa hai người Diệp Thiếu Dương chạy trốn? Đúng lúc này, Lâm Tiêu Hiền đang bị Đông Nhân làm cho chật vật tránh né độtnhiên mở miệng: “Ta nhớ rồi, cách đây khoảng 1000 mét về hướng Bắc, có một ngôi miếu Quan Đế, rất linh, chúng ta tới đó tránh nạn thế nào?