Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 697: Tứ tượng không gian (2) 




Trong Tứ tượng không gian…… Không trung tối đen, khoảng trống mênh mang, thấp thoáng có thể nhìn thấy một khối kiến trúc trùng trùng.

Diệp Thiếu Dương mờ mịt đi trên đường, cố gắng quan sát phân biệt xung quanh, mới nhận ra mình đang ở Học viện Y khoa, nhưng kiến trúc nơi này lại có chút không giống, ví như trong hiện thực thì đống nhà hiện đại làm khu dạy học, thì ở đây chỉ là một tòa nhà hai ba tầng, tường ngoài quét sơn vàng, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây không phải phong cách kiến trúc hiện đại.

Diệp Thiếu Dương trong lòng thắt lại, liền nghĩ đến, chẳng lẽ mình đã quay lại Học viện Y khoa ba mươi năm trước? Lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh truyền đến một chuỗi thanh âm giống như là của động vật, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một bóng người xám đen đang bò ra, toàn thân khô gầy, trên người có một tầng lông xanh giống như phấn mốc, vành mắt đen thui, hai con mắt vẫn đục, mở ra cái miệng đầy răng nanh, bò về phía Diệp Thiếu Dương.

Cương thi? Diệp Thiếu Dương lấy từ đai lưng ra một cây đào mộc kiếm, không chút khách khí đâm về phía cương thi.

Đào mộc kiếm đâm trúng ngực cương thi, nhưng mà lại không giống như Diệp Thiếu Dương tưởng tượng là sẽ đâm thủng ngực nó, mà là vỡ nát thành một đống mãnh vỡ.

Đệch, chuyện gì thế? Không chờ Diệp Thiếu Dương phục hồi lại tinh thần, hai tay cương thi bắt lấy đầu vai của Diệp Thiếu Dương, há to mồm cắn, Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, cổ vẫn bị răng nanh cào xước.

Cương thi lần thứ hai mở cái mồm đầy máu ra mà cắn tới.

Diệp Thiếu Dương lấy một nắm đậu đồng, nhét vào trong miệng cương thi, nhưng cũng không có phát sinh cảnh tượng cái miệng cương thi bị nổ tung, mà ngược lại dường như biến thành hạt đậu bình thường, nhai nhai vài cái, rồi tiếp tục cắn tới.

Diệp Thiếu Dương đâu nghĩ tới mọi chuyện sẽ thế này, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, làm cho phản ứng chậm một nhịp, cương thi đã sắp gặm đến trên mặt.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cương thi run lên, trán thủng ra một lỗ lớn, thi huyết màu xanh không ngừng chảy ra, bắn vào da Diệp Thiếu Dương, cảm thấy bỏng rát, thừa dịp cương thi thả lỏng hai tay, nhanh chóng lui lại phía sau vài bước.

Lúc này mới nhìn thấy phía sau cương thi, là một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thể thao, trong tay cầm một cây gậy gỗ đã được vót nhọn một đầu, cắm lên trên đầu cương thi.

Cương thi còn giãy giụa muốn phản kháng, nhưng nàng ta lại rút ra cọc gỗ, đối diện mặt nó, không chút khách khí cắm vào thật mạnh, tròng mắt cương thi bị đâm thủng, thi huyết bắn ra, vẻ mặt nàng rất quyết tuyệt, hai mắt không hề chớp một cái.

Chờ cho cương thi ngã xuống đất, nàng đưa tay tung một nắm bột phấn màu trắng lên trên người nó, liền vang lên một tiếng rồi bốc ra hơi nóng.

Diệp Thiếu Dương ngửi mùi, biết đó là vôi.

Bị vôi ăn mòn, cương thi từ từ phân giải, hóa thành một bãi thi thủy.

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Một con lục mao cương thi bình thường, từ khi nào mà biến thành lợi hại như vậy?”

“Không phải nó lợi hại, mà là ngươi quá yếu.”

Nàng lạnh như băng nói, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi là pháp sư?”

“Ta……”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, rừng cây phía trước lúc nãy con cương thi bò ra lại phát ra sột soạt, nàng sợ hãi, nói: “Đừng có đứng im nữa, có cương thi tới, chạy nhanh đi!”

Nói xong nhanh chạy về phía bên trái.

Cương thi mà thôi, có gì phải chạy? Nhiều năm qua Diệp Thiếu Dương đã hình thành thói quen, nếu mà nhìn thấy bất kỳ quỷ yêu thi linh nào đều sẽ đón đầu công kích, hiện giờ lại phải chạy thật có chút không quen, nhưng mà nghĩ đến tình huống mình mới trải qua cùng con cương thi kia, tuy là chưa rõ có chuyện gì, nhưng hảo hán không sợ thiệt trước mắt, liền quay đầu chạy.

Theo phía sau nàng ta kia, một hơi chạy đến phía dưới đống tòa nhà nhỏ kia, ở phía trước lối vào có một tấm cửa sắt, vị trí khoá cửa được buộc bằng dây thép.

“Ngươi mạnh hơn, ngươi làm đi, mau lên!”

Diệp Thiếu Dương biết nàng muốn mình tháo dây thép, đành phải làm theo, đến khi dây thép được vặn ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái lấy từ trong bao ra một tấm vải đỏ cũ rích vấy bẩn, tiến vào thông đạo, sau đó cuốn lại dây thép như cũ, đem tấm vải đỏ vòng qua khoá cửa, buộc chặt hai đầu, kết thành một nút kết trông rất đặc biệt.

“Phong môn kết, cô làm gì vậy?”

“Dây thép chỉ có thể phòng mấy con cương thi bình thường, nếu Bạch Mao cương thi tới, thì rất phiền toái, chỉ có thể dùng Phong môn kết này ẩn đi sự tồn tại của cánh cửa.”

Cô gái quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Ngươi biết pháp kết này sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, loại pháp kết cấp thấp này, tám tuổi hắn đã biết kết.

“Cô là ai?”

Diệp Thiếu Dương nói, “Đây là nơi nào?”

“Người nào mới đến đây cũng hỏi ta câu này, một lúc nữa rồi nói sau”

Cô gái không nói thêm gì nữa, dẫn hắn đi lên lầu hai.

Lầu hai có một hành lang nhỏ rất dài, một bên là cửa sổ, một bên là phòng.

Cô gái mở một cánh cửa, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, đi đến trước một cái bàn, lấy một cây đèn dầu, quẹt diêm thắp sáng, dưới ánh đèn dầu ảm đạm, Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, phát hiện đây là một gian phòng ngủ, có một chiếc giường sắt hoen rỉ loang lỗ kê sát tường, phía trên có một cái đệm cũ nát, nhưng rất sạch sẽ.

Trong phòng không đồ đạc gì, khắp nơi đều là gậy gỗ, có một ít đã được lột vỏ rồi vót nhọn thành cọc.

“Những cái đó đều là gậy gỗ đào, mỗi năm chỉ có thể lấy được bấy nhiêu, để dùng dần.”

Cô gái tùy tay xách một chiếc ghế gỗ tới, nói: “Ngươi ngồi đi.”

Diệp Thiếu Dương không ngồi, mà đứng đó đánh giá cô gái này: tướng mạo thanh tú, dáng người cũng không tồi, quan trọng nhất chính là đã có nhìn qua ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.

“Cô nói trước cho ta biết, cô là ai, đây là nơi nào?”

Diệp Thiếu Dương giọng nóng vội hỏi.

Cô gái quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi từ biểu thế giới tới phải không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Biểu thế giới?”

“Chính là thế giới hiện thực, nơi này chúng ta gọi như vậy.”

Cô gái nói, “Đây là Tứ tượng không gian, ngươi là pháp sư, chắc phải biết, Thiên Địa được chia làm bốn, là bốn không gian khác nhau……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thiên địa đạo càn, hoá sinh âm dương, Tứ tượng không gian không cùng cấp với Thiên, Địa, Nhân tam giới, mà là một loại thế giới được diễn sinh từ thế giới thực của nhân gian ​, ​giống như thế giới mà Âm Dương Kính diễn sinh ra, nó cũng là một loại Tứ tượng không gian, hoàn toàn ngăn cách với thế giới chân thực, chẳng qua là trong phạm vi rất nhỏ.

Cô gái nói tiếp: " Phật gia chúng ta có câu nói là ‘ Tam thiên đại thế giới ’, kỳ thực chính là Tứ tượng không gian, bao gồm: Ác Linh Giới, Vãng Sinh Giới và Tu La Giới.

Hai không gian sau là đại cực lạc thế giới, chỉ có Phật sống với nhân tài đại trí tuệ mới có thể xuất nhập, nhưng mà Ác Linh Giới này lại phụ thuộc vào sự tồn tại của nhân gian, nó có một bộ quy tắc của mình, không ngừng diễn sinh…… Nơi này chính là một phần nhỏ trong Tứ tượng không gian, giới hạn trong phạm vi Học viện Y Khoa, nó tồn tại là do oán khí ở U linh lộ tập hợp lại mà thành, Quỷ hư hóa kính của Tử Nguyệt thông với nơi này, tuy nhiên chính cô ta lại không thể vào được……”

Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn gật đầu, tỏ vẻ như đã nghe hiểu, lại tiếp tục nói: “Thế giới này, là hình chiếu của ý chí của cô ta, cũng chính là Học viện Y khoa ba mươi năm trước, từ khi không gian này được hình thành, tất cả các nhân vật trong đây đều có sinh mệnh, bọn họ cũng có ký ức của riêng mình, sinh hoạt giống như chúng ta ở thế giới hiện thực.” Trong Tứ tượng không gian…… Không trung tối đen, khoảng trống mênh mang, thấp thoáng có thể nhìn thấy một khối kiến trúc trùng trùng.

Diệp Thiếu Dương mờ mịt đi trên đường, cố gắng quan sát phân biệt xung quanh, mới nhận ra mình đang ở Học viện Y khoa, nhưng kiến trúc nơi này lại có chút không giống, ví như trong hiện thực thì đống nhà hiện đại làm khu dạy học, thì ở đây chỉ là một tòa nhà hai ba tầng, tường ngoài quét sơn vàng, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây không phải phong cách kiến trúc hiện đại.

Diệp Thiếu Dương trong lòng thắt lại, liền nghĩ đến, chẳng lẽ mình đã quay lại Học viện Y khoa ba mươi năm trước? Lúc này, từ trong rừng cây bên cạnh truyền đến một chuỗi thanh âm giống như là của động vật, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một bóng người xám đen đang bò ra, toàn thân khô gầy, trên người có một tầng lông xanh giống như phấn mốc, vành mắt đen thui, hai con mắt vẫn đục, mở ra cái miệng đầy răng nanh, bò về phía Diệp Thiếu Dương.

Cương thi? Diệp Thiếu Dương lấy từ đai lưng ra một cây đào mộc kiếm, không chút khách khí đâm về phía cương thi.

Đào mộc kiếm đâm trúng ngực cương thi, nhưng mà lại không giống như Diệp Thiếu Dương tưởng tượng là sẽ đâm thủng ngực nó, mà là vỡ nát thành một đống mãnh vỡ.

Đệch, chuyện gì thế? Không chờ Diệp Thiếu Dương phục hồi lại tinh thần, hai tay cương thi bắt lấy đầu vai của Diệp Thiếu Dương, há to mồm cắn, Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, cổ vẫn bị răng nanh cào xước.

Cương thi lần thứ hai mở cái mồm đầy máu ra mà cắn tới.

Diệp Thiếu Dương lấy một nắm đậu đồng, nhét vào trong miệng cương thi, nhưng cũng không có phát sinh cảnh tượng cái miệng cương thi bị nổ tung, mà ngược lại dường như biến thành hạt đậu bình thường, nhai nhai vài cái, rồi tiếp tục cắn tới.

Diệp Thiếu Dương đâu nghĩ tới mọi chuyện sẽ thế này, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, làm cho phản ứng chậm một nhịp, cương thi đã sắp gặm đến trên mặt.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên cương thi run lên, trán thủng ra một lỗ lớn, thi huyết màu xanh không ngừng chảy ra, bắn vào da Diệp Thiếu Dương, cảm thấy bỏng rát, thừa dịp cương thi thả lỏng hai tay, nhanh chóng lui lại phía sau vài bước.

Lúc này mới nhìn thấy phía sau cương thi, là một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thể thao, trong tay cầm một cây gậy gỗ đã được vót nhọn một đầu, cắm lên trên đầu cương thi.

Cương thi còn giãy giụa muốn phản kháng, nhưng nàng ta lại rút ra cọc gỗ, đối diện mặt nó, không chút khách khí cắm vào thật mạnh, tròng mắt cương thi bị đâm thủng, thi huyết bắn ra, vẻ mặt nàng rất quyết tuyệt, hai mắt không hề chớp một cái.

Chờ cho cương thi ngã xuống đất, nàng đưa tay tung một nắm bột phấn màu trắng lên trên người nó, liền vang lên một tiếng rồi bốc ra hơi nóng.

Diệp Thiếu Dương ngửi mùi, biết đó là vôi.

Bị vôi ăn mòn, cương thi từ từ phân giải, hóa thành một bãi thi thủy.

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Một con lục mao cương thi bình thường, từ khi nào mà biến thành lợi hại như vậy?”

“Không phải nó lợi hại, mà là ngươi quá yếu.”

Nàng lạnh như băng nói, nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ngươi là pháp sư?”

“Ta……”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, rừng cây phía trước lúc nãy con cương thi bò ra lại phát ra sột soạt, nàng sợ hãi, nói: “Đừng có đứng im nữa, có cương thi tới, chạy nhanh đi!”

Nói xong nhanh chạy về phía bên trái.

Cương thi mà thôi, có gì phải chạy? Nhiều năm qua Diệp Thiếu Dương đã hình thành thói quen, nếu mà nhìn thấy bất kỳ quỷ yêu thi linh nào đều sẽ đón đầu công kích, hiện giờ lại phải chạy thật có chút không quen, nhưng mà nghĩ đến tình huống mình mới trải qua cùng con cương thi kia, tuy là chưa rõ có chuyện gì, nhưng hảo hán không sợ thiệt trước mắt, liền quay đầu chạy.

Theo phía sau nàng ta kia, một hơi chạy đến phía dưới đống tòa nhà nhỏ kia, ở phía trước lối vào có một tấm cửa sắt, vị trí khoá cửa được buộc bằng dây thép.

“Ngươi mạnh hơn, ngươi làm đi, mau lên!”

Diệp Thiếu Dương biết nàng muốn mình tháo dây thép, đành phải làm theo, đến khi dây thép được vặn ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái lấy từ trong bao ra một tấm vải đỏ cũ rích vấy bẩn, tiến vào thông đạo, sau đó cuốn lại dây thép như cũ, đem tấm vải đỏ vòng qua khoá cửa, buộc chặt hai đầu, kết thành một nút kết trông rất đặc biệt.

“Phong môn kết, cô làm gì vậy?”

“Dây thép chỉ có thể phòng mấy con cương thi bình thường, nếu Bạch Mao cương thi tới, thì rất phiền toái, chỉ có thể dùng Phong môn kết này ẩn đi sự tồn tại của cánh cửa.”

Cô gái quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Ngươi biết pháp kết này sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, loại pháp kết cấp thấp này, tám tuổi hắn đã biết kết.

“Cô là ai?”

Diệp Thiếu Dương nói, “Đây là nơi nào?”

“Người nào mới đến đây cũng hỏi ta câu này, một lúc nữa rồi nói sau”

Cô gái không nói thêm gì nữa, dẫn hắn đi lên lầu hai.

Lầu hai có một hành lang nhỏ rất dài, một bên là cửa sổ, một bên là phòng.

Cô gái mở một cánh cửa, bảo Diệp Thiếu Dương đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, đi đến trước một cái bàn, lấy một cây đèn dầu, quẹt diêm thắp sáng, dưới ánh đèn dầu ảm đạm, Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, phát hiện đây là một gian phòng ngủ, có một chiếc giường sắt hoen rỉ loang lỗ kê sát tường, phía trên có một cái đệm cũ nát, nhưng rất sạch sẽ.

Trong phòng không đồ đạc gì, khắp nơi đều là gậy gỗ, có một ít đã được lột vỏ rồi vót nhọn thành cọc.

“Những cái đó đều là gậy gỗ đào, mỗi năm chỉ có thể lấy được bấy nhiêu, để dùng dần.”

Cô gái tùy tay xách một chiếc ghế gỗ tới, nói: “Ngươi ngồi đi.”

Diệp Thiếu Dương không ngồi, mà đứng đó đánh giá cô gái này: tướng mạo thanh tú, dáng người cũng không tồi, quan trọng nhất chính là đã có nhìn qua ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra.

“Cô nói trước cho ta biết, cô là ai, đây là nơi nào?”

Diệp Thiếu Dương giọng nóng vội hỏi.

Cô gái quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi từ biểu thế giới tới phải không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Biểu thế giới?”

“Chính là thế giới hiện thực, nơi này chúng ta gọi như vậy.”

Cô gái nói, “Đây là Tứ tượng không gian, ngươi là pháp sư, chắc phải biết, Thiên Địa được chia làm bốn, là bốn không gian khác nhau……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thiên địa đạo càn, hoá sinh âm dương, Tứ tượng không gian không cùng cấp với Thiên, Địa, Nhân tam giới, mà là một loại thế giới được diễn sinh từ thế giới thực của nhân gian ​, ​giống như thế giới mà Âm Dương Kính diễn sinh ra, nó cũng là một loại Tứ tượng không gian, hoàn toàn ngăn cách với thế giới chân thực, chẳng qua là trong phạm vi rất nhỏ.

Cô gái nói tiếp: " Phật gia chúng ta có câu nói là ‘ Tam thiên đại thế giới ’, kỳ thực chính là Tứ tượng không gian, bao gồm: Ác Linh Giới, Vãng Sinh Giới và Tu La Giới.

Hai không gian sau là đại cực lạc thế giới, chỉ có Phật sống với nhân tài đại trí tuệ mới có thể xuất nhập, nhưng mà Ác Linh Giới này lại phụ thuộc vào sự tồn tại của nhân gian, nó có một bộ quy tắc của mình, không ngừng diễn sinh…… Nơi này chính là một phần nhỏ trong Tứ tượng không gian, giới hạn trong phạm vi Học viện Y Khoa, nó tồn tại là do oán khí ở U linh lộ tập hợp lại mà thành, Quỷ hư hóa kính của Tử Nguyệt thông với nơi này, tuy nhiên chính cô ta lại không thể vào được……”

Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy hắn gật đầu, tỏ vẻ như đã nghe hiểu, lại tiếp tục nói: “Thế giới này, là hình chiếu của ý chí của cô ta, cũng chính là Học viện Y khoa ba mươi năm trước, từ khi không gian này được hình thành, tất cả các nhân vật trong đây đều có sinh mệnh, bọn họ cũng có ký ức của riêng mình, sinh hoạt giống như chúng ta ở thế giới hiện thực.”