Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 60: Inception




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm, Diệp Thiếu Dương đi tới trước giường Phùng Tâm Vũ, lấy ra ba cây nến Giao Du, châm lửa, đặt lên đầu và hai bên vai của nàng, sau đó viết một tờ Huyết Tinh Phù, dán lên cửa, đốt một bát lư hương, phía trên cắm ba bó Thiên Mộc Tàng Hương.

Bố trí những thứ này là để khi nữ quỷ tìm đến thì sẽ tạm thời không đến gần được thi thể, Diệp Thiếu Dương cầm theo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trở lại phòng ngủ của mình, nói với Tiểu Mã: "Tôi đoán nàng ta sẽ không tới, bố trí như thế chỉ là để đề phòng mà thôi, tối nay cậu ngủ chung với tôi, thế nhưng tôi phải nói trước, lỡ như Nhuế Lãnh Ngọc có đến, cậu phải mượn cớ đi ra ngoài, nghe rõ chưa!”.

"Mẹ nó, hơn nửa đêm, cậu bảo tôi đi đâu?". Vẻ mặt Tiểu Mã ủy khuất.

"Tôi không cần biết cậu đi đâu, đừng nán lại đây là được!". Diệp Thiếu Dương cảnh cáo.

Tiểu Mã cười khì khì: "Không phải chứ, hình như cậu thích người ta?"

"Chớ nói nhảm, tôi muốn nói chuyện chính sự với cô ấy, cậu đừng ở đây quấy rầy.". Diệp Thiếu Dương ra vẻ đạo mạo.

"Mẹ, nói dóc không chớp mắt!". Tiểu Mã bò lên giường, chui vào trong chăn, một lát sau mới hỏi: "Tiểu Diệp tử, nghiêm túc mà nói, Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như, còn có Nhuế Lãnh Ngọc, ai cũng xinh đẹp, ai cũng có dáng người rất hot, khó phân cao thấp, cậu cảm thấy thích ai?"

"Tôi thích..." Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa lỡ miệng, đảo mắt, nói: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Hắc hắc, tôi muốn xác định xem ai mới là người cậu thích, chừa lại cho cậu, còn hai người kia, tôi sẽ chọn lấy một em…”.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn Tiểu Mã: "Cậu có mặt mũi không đấy? Nói cứ như cậu muốn theo đuổi ai thì cũng được.".

"Theo đuổi được hay không là một chuyện, lỡ như đến lúc đó mất nửa ngày công sức, cuối cùng phát hiện ra đó là người cậu nhìn trúng thì sao? Hai chúng ta là bạn thân, tôi không muốn đào tường khoét vách nhà cậu!".

"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, lo ngủ đi, tự ngẫm trong mộng.".

Không bao lâu sau, bên người hắn đã vang lên tiếng ngáy như heo sắp chết của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhớ đến mấy lời của Nhuế Lãnh Ngọc, vẫn chờ tiếng đập cửa hoặc chuông điện thoại vang lên, chưa ngủ được.

Đột nhiên hắn nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc từng nói ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ: Mùng bốn tháng tư năm Mậu Thìn, giờ Sửu thứ nhất!

Năm Mậu Thìn, cũng chính là năm 1928. Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, năm những quân nhân Nhật Bản trong viện quân y tử vong là năm 1946, vậy năm đó Phùng Tâm Vũ khoảng mười tám tuổi, tuổi ta là mười chín, xem xét tướng mạo của nàng, đại khái cũng khoảng như vậy, từ điểm này nói rõ Nhuế Lãnh Ngọc đã cung cấp chính xác ngày tháng năm sinh của nàng.

Nghĩ mãi một hồi không ngủ được, Diệp Thiếu Dương dựa theo ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ, suy tính vận mệnh của nàng, mùng bốn tháng tư, giờ sửu thứ nhất... Ngũ hành thuộc kim, không phải là Sa Trung Kim (vàng trong cát), cũng không phải là Kim Bạc Kim (kim loại mỏng), mà là Sai Đầu Kim (trâm đầu vàng) vô cùng hiếm thấy, loại mệnh cách này nếu như là nam nhân thì không sao, còn đối với nữ nhân thì chính là vật âm vi cổ, bản thân dễ nhiễm âm khí.

Kim sinh thủy, mệnh kim quá vượng, cần dùng thủy bổ, cho nên mới gọi là Tâm Vũ, nhất định là đã mời thầy bói xem qua để cầu bổ cho bản thân. Loại mệnh cách như nàng cũng chỉ bình thường, cao lắm là dễ trêu chọc âm tà hơn người bình thường một chút thôi, cũng chẳng có gì đáng ngại, có điều khi xem xét vết thương trên thi thể của nàng, nàng chết là do dao giải phẫu hoặc một thứ vũ khí gì đó bằng kim loại, vừa đột tử, vừa bị ngũ hành phá sinh, dễ dàng trở thành lệ quỷ...

Như vậy, vấn đề lại tiếp tục luẩn quẩn: Vì sao nàng đột tử? Lúc sinh tiền nàng có một khoảng thời gian làm việc trong viện quân y, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện quỷ dị gì mà khiến mọi người đều tử vong kỳ lạ, Phùng Tâm Vũ hấp thu thi khí, trở thành quỷ thi?

Diệp Thiếu Dương kiên trì chờ hơn hai tiếng vẫn không thấy ai gõ cửa, cũng không có ai gọi điện thoại, cảm giác như mình bị gài bẫy, mệt quá, đọc một lần Tĩnh Tâm Chú rồi lăn ra ngủ.

Đột nhiên có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương trở người bước xuống giường, mở cửa ra, quả nhiên là Nhuế Lãnh Ngọc. Nàng lúc này vẫn mặc trang phục da bó sát lúc sáng, dựa vào cạnh cửa, cười ôn nhu với hắn.

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh động, gãi đầu một cái, hỏi: "Sao cô đến muộn thế?"

"Đến muộn không phải tốt hơn sao?". Nhuế Lãnh Ngọc ghé sát môi vào lỗ tai hắn, phả một luồng khí như làn hương hoa lan.

Nhuế Lãnh Ngọc tiến vào phòng ngủ, đẩy Diệp Thiếu Dương xuống giường, ngồi xuống, ném một ánh mắt kiều mị qua chỗ hắn: "Đến đây!”.

Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa xịt máu mũi tại chỗ, đang nghĩ cách đuổi Tiểu Mã đi, ngẩng đầu lên nhìn, không có ai, chẳng hiểu sao không thấy Tiểu Mã đâu, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên dính sát vào người hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào lồng ngực.

Ôi mẹ nó, không thể nào, sao lại chủ động như thế?

Trái tim Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, trong đầu chợt xuất hiện một ý niệm mông lung: Khoan đã, không khoa học! Tuy rằng mình rất đẹp trai, rất thu hút nữ nhân, thế nhưng không thể tới mức như thế, đến băng sơn mỹ nhân cũng chủ động câu dẫn?

Hắn cố sức bấu đùi một cái, không đau, móa, thì ra là nằm mơ, bảo sao không nhìn thấy Tiểu Mã.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nằm mơ mà cũng nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc đi tìm mình, cho nên mới mơ mộng như thế, bất quá... vì sao lại mơ thấy Nhuế Lãnh Ngọc câu dẫn mình? Chẳng lẽ nội tâm mình hèn hạ như vậy sao?

Thôi kệ nó, dù sao cũng chỉ là mơ, lỡ hèn hạ thì hèn hạ luôn, Lãnh Ngọc mỹ nữ, xin lỗi em, Diệp Thiếu Dương xoay người ôm lấy nàng, kết quả chỉ ôm trúng một đám không khí, Nhuế Lãnh Ngọc đã biến mất!

Gian phòng lập tức đổ sụp xuống phía dưới, toàn bộ không gian rơi vào cõi hư vô, mấy giây sau, bốn bức tường màu trắng bằng phẳng dựng lên, sau đó là sàn nhà, gian phòng, cửa sổ cùng với nhiều món đồ treo trên tường, trông như phim khoa học viễn tưởng, trong thời gian ngắn ngủi mười mấy giây mà xây xong một không gian mới.

Diệp Thiếu Dương phát hiện mình đang đứng trên một con đường rất dài, hai bên đều là các căn phòng giống nhau, có nhiều người mặc áo choàng trắng như bác sĩ, y tá, có người quấn đầy băng vải trên người, cũng có người chống nạng đi đi lại lại trên đường.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn tin tưởng, hình ảnh trước mắt, tuyệt không phải tới từ tưởng tượng của mình, nói cách khác, đây không phải là cảnh tượng trong mơ.

Inception? Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, bộ phim điện ảnh nổi tiếng như vậy, hắn cũng đã xem qua trên internet.

"Aizzz, tiểu Diệp tử, cậu cũng ở đây sao, cậu tới đây làm gì?". Có tiếng nói của Tiểu Mã vang vọng phía sau.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Mã đang mở to hai mắt đánh giá xung quanh, trong lòng nhất thời đánh bộp một cái, thôi xong, mình lại đi vào giấc mộng, cái người trong bức họa đã biến mất rất lâu kia, cuối cùng đã tìm tới cửa!

"Tiểu Diệp tử, đi nào, chúng ta đi bộ một chút, tìm chút nước uống, tôi sắp chết khát rồi này!".

"Uống nước tiểu là được!". Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta: "Vì sao lần nào tôi cũng phải nhắc nhở cậu, đây là mộng cảnh!"

Tiểu Mã kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra, vỗ đầu một cái: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi đang ngủ chung với cậu, làm thế nào mà... Aizzz? Đây là chỗ nào cơ?"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói một câu: "Ký túc xá SỐ 4”.

Tiểu Mã nhướng mày, lập tức cười nói: "Đừng có đùa, chỗ này quá trời người đi đi lại lại, làm sao có thể là ký túc xá SỐ 4”.

"Phải nói rằng, đây chính là ký túc xá SỐ 4 bảy mươi năm trước, lúc đó còn là một viện quân y."

Tiểu Mã từ từ há hốc miệng: "Đậu xanh, chúng ta... chuyển kiếp ư?"

"Chuyển kiếp cái bíp, đây là mộng.". Chợt có một y tá từ đâu lao tới, Tiểu Mã nhanh chóng lùi sang một bên, Diệp Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích, tùy ý để y tá đi xuyên qua người mình, sau đó nhìn Tiểu Mã nói: "Thấy không, những người này đều là huyễn ảnh, bọn họ không nhìn thấy chúng ta.".

"Nhưng..." Tiểu Mã hít sâu một hơi: "Là ai đã đưa chúng ta đến đây?"

"Là ta.". Thanh âm của một nam nhân từ phía sau truyền đến.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nhìn, một nam nhân mặc bạch y phiêu phất đứng ở sau lưng hắn, y mặc trường sam trắng xóa, tóc dài búi cao, mặt mày phấn khởi, ngũ quan góc cạnh phân minh, hệt như được bút lông vẽ nên, điều đó chứng tỏ, y chính là người trong bức tranh. Bất quá ngoại trừ làn da trắng hơn so với người thường, còn lại vẻ ngoài rất tuấn tú, đẹp trai đến nỗi khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng áp lực… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm, Diệp Thiếu Dương đi tới trước giường Phùng Tâm Vũ, lấy ra ba cây nến Giao Du, châm lửa, đặt lên đầu và hai bên vai của nàng, sau đó viết một tờ Huyết Tinh Phù, dán lên cửa, đốt một bát lư hương, phía trên cắm ba bó Thiên Mộc Tàng Hương.

Bố trí những thứ này là để khi nữ quỷ tìm đến thì sẽ tạm thời không đến gần được thi thể, Diệp Thiếu Dương cầm theo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trở lại phòng ngủ của mình, nói với Tiểu Mã: "Tôi đoán nàng ta sẽ không tới, bố trí như thế chỉ là để đề phòng mà thôi, tối nay cậu ngủ chung với tôi, thế nhưng tôi phải nói trước, lỡ như Nhuế Lãnh Ngọc có đến, cậu phải mượn cớ đi ra ngoài, nghe rõ chưa!”.

"Mẹ nó, hơn nửa đêm, cậu bảo tôi đi đâu?". Vẻ mặt Tiểu Mã ủy khuất.

"Tôi không cần biết cậu đi đâu, đừng nán lại đây là được!". Diệp Thiếu Dương cảnh cáo.

Tiểu Mã cười khì khì: "Không phải chứ, hình như cậu thích người ta?"

"Chớ nói nhảm, tôi muốn nói chuyện chính sự với cô ấy, cậu đừng ở đây quấy rầy.". Diệp Thiếu Dương ra vẻ đạo mạo.

"Mẹ, nói dóc không chớp mắt!". Tiểu Mã bò lên giường, chui vào trong chăn, một lát sau mới hỏi: "Tiểu Diệp tử, nghiêm túc mà nói, Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như, còn có Nhuế Lãnh Ngọc, ai cũng xinh đẹp, ai cũng có dáng người rất hot, khó phân cao thấp, cậu cảm thấy thích ai?"

"Tôi thích..." Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa lỡ miệng, đảo mắt, nói: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Hắc hắc, tôi muốn xác định xem ai mới là người cậu thích, chừa lại cho cậu, còn hai người kia, tôi sẽ chọn lấy một em…”.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn Tiểu Mã: "Cậu có mặt mũi không đấy? Nói cứ như cậu muốn theo đuổi ai thì cũng được.".

"Theo đuổi được hay không là một chuyện, lỡ như đến lúc đó mất nửa ngày công sức, cuối cùng phát hiện ra đó là người cậu nhìn trúng thì sao? Hai chúng ta là bạn thân, tôi không muốn đào tường khoét vách nhà cậu!".

"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, lo ngủ đi, tự ngẫm trong mộng.".

Không bao lâu sau, bên người hắn đã vang lên tiếng ngáy như heo sắp chết của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhớ đến mấy lời của Nhuế Lãnh Ngọc, vẫn chờ tiếng đập cửa hoặc chuông điện thoại vang lên, chưa ngủ được.

Đột nhiên hắn nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc từng nói ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ: Mùng bốn tháng tư năm Mậu Thìn, giờ Sửu thứ nhất!

Năm Mậu Thìn, cũng chính là năm 1928. Diệp Thiếu Dương tính toán một chút, năm những quân nhân Nhật Bản trong viện quân y tử vong là năm 1946, vậy năm đó Phùng Tâm Vũ khoảng mười tám tuổi, tuổi ta là mười chín, xem xét tướng mạo của nàng, đại khái cũng khoảng như vậy, từ điểm này nói rõ Nhuế Lãnh Ngọc đã cung cấp chính xác ngày tháng năm sinh của nàng.

Nghĩ mãi một hồi không ngủ được, Diệp Thiếu Dương dựa theo ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ, suy tính vận mệnh của nàng, mùng bốn tháng tư, giờ sửu thứ nhất... Ngũ hành thuộc kim, không phải là Sa Trung Kim (vàng trong cát), cũng không phải là Kim Bạc Kim (kim loại mỏng), mà là Sai Đầu Kim (trâm đầu vàng) vô cùng hiếm thấy, loại mệnh cách này nếu như là nam nhân thì không sao, còn đối với nữ nhân thì chính là vật âm vi cổ, bản thân dễ nhiễm âm khí.

Kim sinh thủy, mệnh kim quá vượng, cần dùng thủy bổ, cho nên mới gọi là Tâm Vũ, nhất định là đã mời thầy bói xem qua để cầu bổ cho bản thân. Loại mệnh cách như nàng cũng chỉ bình thường, cao lắm là dễ trêu chọc âm tà hơn người bình thường một chút thôi, cũng chẳng có gì đáng ngại, có điều khi xem xét vết thương trên thi thể của nàng, nàng chết là do dao giải phẫu hoặc một thứ vũ khí gì đó bằng kim loại, vừa đột tử, vừa bị ngũ hành phá sinh, dễ dàng trở thành lệ quỷ...

Như vậy, vấn đề lại tiếp tục luẩn quẩn: Vì sao nàng đột tử? Lúc sinh tiền nàng có một khoảng thời gian làm việc trong viện quân y, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện quỷ dị gì mà khiến mọi người đều tử vong kỳ lạ, Phùng Tâm Vũ hấp thu thi khí, trở thành quỷ thi?

Diệp Thiếu Dương kiên trì chờ hơn hai tiếng vẫn không thấy ai gõ cửa, cũng không có ai gọi điện thoại, cảm giác như mình bị gài bẫy, mệt quá, đọc một lần Tĩnh Tâm Chú rồi lăn ra ngủ.

Đột nhiên có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương trở người bước xuống giường, mở cửa ra, quả nhiên là Nhuế Lãnh Ngọc. Nàng lúc này vẫn mặc trang phục da bó sát lúc sáng, dựa vào cạnh cửa, cười ôn nhu với hắn.

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh động, gãi đầu một cái, hỏi: "Sao cô đến muộn thế?"

"Đến muộn không phải tốt hơn sao?". Nhuế Lãnh Ngọc ghé sát môi vào lỗ tai hắn, phả một luồng khí như làn hương hoa lan.

Nhuế Lãnh Ngọc tiến vào phòng ngủ, đẩy Diệp Thiếu Dương xuống giường, ngồi xuống, ném một ánh mắt kiều mị qua chỗ hắn: "Đến đây!”.

Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa xịt máu mũi tại chỗ, đang nghĩ cách đuổi Tiểu Mã đi, ngẩng đầu lên nhìn, không có ai, chẳng hiểu sao không thấy Tiểu Mã đâu, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên dính sát vào người hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào lồng ngực.

Ôi mẹ nó, không thể nào, sao lại chủ động như thế?

Trái tim Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, trong đầu chợt xuất hiện một ý niệm mông lung: Khoan đã, không khoa học! Tuy rằng mình rất đẹp trai, rất thu hút nữ nhân, thế nhưng không thể tới mức như thế, đến băng sơn mỹ nhân cũng chủ động câu dẫn?

Hắn cố sức bấu đùi một cái, không đau, móa, thì ra là nằm mơ, bảo sao không nhìn thấy Tiểu Mã.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nằm mơ mà cũng nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc đi tìm mình, cho nên mới mơ mộng như thế, bất quá... vì sao lại mơ thấy Nhuế Lãnh Ngọc câu dẫn mình? Chẳng lẽ nội tâm mình hèn hạ như vậy sao?

Thôi kệ nó, dù sao cũng chỉ là mơ, lỡ hèn hạ thì hèn hạ luôn, Lãnh Ngọc mỹ nữ, xin lỗi em, Diệp Thiếu Dương xoay người ôm lấy nàng, kết quả chỉ ôm trúng một đám không khí, Nhuế Lãnh Ngọc đã biến mất!

Gian phòng lập tức đổ sụp xuống phía dưới, toàn bộ không gian rơi vào cõi hư vô, mấy giây sau, bốn bức tường màu trắng bằng phẳng dựng lên, sau đó là sàn nhà, gian phòng, cửa sổ cùng với nhiều món đồ treo trên tường, trông như phim khoa học viễn tưởng, trong thời gian ngắn ngủi mười mấy giây mà xây xong một không gian mới.

Diệp Thiếu Dương phát hiện mình đang đứng trên một con đường rất dài, hai bên đều là các căn phòng giống nhau, có nhiều người mặc áo choàng trắng như bác sĩ, y tá, có người quấn đầy băng vải trên người, cũng có người chống nạng đi đi lại lại trên đường.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn tin tưởng, hình ảnh trước mắt, tuyệt không phải tới từ tưởng tượng của mình, nói cách khác, đây không phải là cảnh tượng trong mơ.

Inception? Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, bộ phim điện ảnh nổi tiếng như vậy, hắn cũng đã xem qua trên internet.

"Aizzz, tiểu Diệp tử, cậu cũng ở đây sao, cậu tới đây làm gì?". Có tiếng nói của Tiểu Mã vang vọng phía sau.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Mã đang mở to hai mắt đánh giá xung quanh, trong lòng nhất thời đánh bộp một cái, thôi xong, mình lại đi vào giấc mộng, cái người trong bức họa đã biến mất rất lâu kia, cuối cùng đã tìm tới cửa!

"Tiểu Diệp tử, đi nào, chúng ta đi bộ một chút, tìm chút nước uống, tôi sắp chết khát rồi này!".

"Uống nước tiểu là được!". Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta: "Vì sao lần nào tôi cũng phải nhắc nhở cậu, đây là mộng cảnh!"

Tiểu Mã kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra, vỗ đầu một cái: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi đang ngủ chung với cậu, làm thế nào mà... Aizzz? Đây là chỗ nào cơ?"

Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói một câu: "Ký túc xá SỐ 4”.

Tiểu Mã nhướng mày, lập tức cười nói: "Đừng có đùa, chỗ này quá trời người đi đi lại lại, làm sao có thể là ký túc xá SỐ 4”.

"Phải nói rằng, đây chính là ký túc xá SỐ 4 bảy mươi năm trước, lúc đó còn là một viện quân y."

Tiểu Mã từ từ há hốc miệng: "Đậu xanh, chúng ta... chuyển kiếp ư?"

"Chuyển kiếp cái bíp, đây là mộng.". Chợt có một y tá từ đâu lao tới, Tiểu Mã nhanh chóng lùi sang một bên, Diệp Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích, tùy ý để y tá đi xuyên qua người mình, sau đó nhìn Tiểu Mã nói: "Thấy không, những người này đều là huyễn ảnh, bọn họ không nhìn thấy chúng ta.".

"Nhưng..." Tiểu Mã hít sâu một hơi: "Là ai đã đưa chúng ta đến đây?"

"Là ta.". Thanh âm của một nam nhân từ phía sau truyền đến.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nhìn, một nam nhân mặc bạch y phiêu phất đứng ở sau lưng hắn, y mặc trường sam trắng xóa, tóc dài búi cao, mặt mày phấn khởi, ngũ quan góc cạnh phân minh, hệt như được bút lông vẽ nên, điều đó chứng tỏ, y chính là người trong bức tranh. Bất quá ngoại trừ làn da trắng hơn so với người thường, còn lại vẻ ngoài rất tuấn tú, đẹp trai đến nỗi khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng áp lực…