Quỷ Mẫu thân ảnh khẽ động, vô số bộ xương khô từ dưới thân bay ra, hình thành một một hàng dài giống như rồng, xoay tròn quanh thân mình, hắc khí cuồn cuộn tựa mây mù tràn ra khắp nơi.
Diệp Thiếu Dương thấy vậy, lập tức chỉ huy mọi người lui về phía sau, nói: “Quỷ Mẫu đã bị thương, không định tiếp tục đánh nhau lâu, xem chừng là muốn đánh đòn cuối cùng, ta sẽ chính điện đối kháng lại, mọi người cứ phân tán ra ngoài, đợi khi ta bám trụ được bà ta trong giây lát thì lập tức tiến lên, khống chế quỷ thân của Quỷ Mẫu, Tiểu Ngọc chuẩn bị sẵn sàng, cùng ta thi triển Lục Giáp Bí Chúc……”
Nhuế Lãnh Ngọc chăm chú nhìn oán khí đang tập kết quanh thân Quỷ Mẫu, nói: “Một kích này của bà ta, ngươi nếu một mình ngăn cản lại, tuyệt đối không thể nào ngăn được.”
“Ngăn không được cũng phải ngăn, bằng không tất cả đều phải chết.”
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng một cái, an ủi cười cười, “Yên tâm đi, ít nhất ta còn có thể có lực lượng tí nữa phối hợp với cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày, không rõ hắn dựa vào cái gì mà có lòng tin như vậy.
Quỷ Mẫu ở bên kia đã ngừng tập kết oán khí, sắp phát động tiến công rồi, Nhuế Lãnh Ngọc đành phải đi nhanh tới, chỉ huy mọi người tản ra, tiếp tục bố trí xung quanh, từng người cầm sẵn pháp khí trong tay, tính làm một canh bạc cuối cùng.
Quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, giật mình phát hiện, hắn đang dùng Diệt Linh Đinh cắt vào bả vai mình, dán một tấm linh phù vào miệng vết thương, máu tươi thấm ướt linh phù, nhưng lại không nhỏ ra ngoài một giọt.
Sau khi cắt vai trái, Diệp Thiếu Dương lại đổi tay, cắt sang vai phải, dán một tấm linh phù lên đó, tiếp đến là hai cổ tay…… “Ngươi đang làm gì vậy?!”
Nhuế Lãnh Ngọc cả kinh nói.
“Thất Thương Độn Huyết Thuật!”
Trương Thi Minh hít sâu một hơi lạnh, nói, hắn là đệ tử của Long Hổ Sơn, hắn cũng biết môn pháp thuật này rất lợi hại, dĩ nhiên bản thân hắn còn chưa có tư cách để thi triển: Thất Thương Độn Huyết Thuật, nhất thiết phải là pháp sư có bài vị Thiên sư trở lên, môn pháp thuật này căn cứ vào quan niệm cơ bản của đạo môn pháp thuật: Trong cơ thể con người luôn tràn đầy dương khí, pháp sư lấy dương khí tu luyện, trở thành cương khí.
Thân thể có thể dưỡng khí, nhưng cũng gây trở ngại cho việc phóng thích cương khí, do đó mục đích cuối cùng của tu đạo, chính là lưu trữ lại dưỡng khí, nhưng cũng không ngừng làm giảm cảm giác về sự tồn tại của nó, tại thời điểm tác pháp, có thể không bị thân thể ảnh hưởng đến việc phóng thích cương khí.
Đạt tới bài vị Thiên sư, khí hải trong cơ thể được khai mở, cương khí đã có thể khởi động một cách tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng chưa có thành Địa Tiên, nên còn tầng chướng ngại cuối cùng, lúc thi triển pháp thuật, không thể nào đạt tới cực hạn.
Cho nên, cái gọi là “Thất Thương Độn Huyết Thuật”
chính là đả thông bảy đại quỷ huyệt trên cơ thể người, là để đem cương khí dẫn ra ngoài không bị cản trở nữa, lợi dụng Hành, Độn, Ẩn, Công tứ đại pháp thuật trong Độn giáp chi thuật, dùng linh phù tập kết, mạnh mẽ kích phát tiềm năng trong cơ thể, hình thành một lần công kích siêu cường, nhưng nó có tác dụng phụ là: Một khi bảy đại quỷ huyệt bị phản phệ, sẽ bị trọng thương nhưng không thể chữa trị được, cho nên mới gọi là Thất Thương Độn Huyết Thuật.
Trừ khi rơi vào trong thời khắc sinh tử, nếu không cho dù có bài vị Thiên Sư, tuyệt đối cũng sẽ không dám sử dụng môn thuật này để giết địch, cũng là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Trương Thi Minh nhìn Diệp Thiếu Dương, lần đầu tiên cảm nhận được con người này thật là khủng bố, để lại trong nột tâm hắn một nỗi sợ sâu sắc.
“Nhớ kỹ là đem Tiểu Manh đến bệnh viện truyền máu, trong đai lưng của ta có Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn, Tiểu Mã biết sẽ phải làm thế nào.”
Diệp Thiếu Dương vừa thi triển pháp thuật, vừa dặn dò Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có tiếng Quỷ Mẫu gầm lên, oán khí quanh thân ngưng tụ thành một màn sương đen, giống như một đợt sóng gió ngập trời, ập về phía Diệp Thiếu Dương.
Đối mặt với bạo kích, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống, cắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xuống trên mặt đất, hai tay vuốt ve chuôi kiếm, nói: “Thần binh đều có linh hồn, đây có lẽ là trận chiến cuối cùng, làm cho tốt nhé tiểu nhị.”
Long Tuyền Kiếm nhẹ nhành rung động, phát ra tiếng ngâm khẽ, dường như đáp lại lời hắn nói.
Sóng lớn ập tới, gặp phải bảo kiếm cắm trên mặt đất, lập tức bị tách thành hai nửa, trái phải bọc lại, khoá Diệp Thiếu Dương ở chính giữa.
Vô số bộ xương khô vây quanh Diệp Thiếu Dương bất chợt bay ngược lên, từng đợt tiếng cười, từ trong các bộ xương khô truyền ra, màn sương đen sáng lên, xuất hiện một con đường dài, nghiêng bốn mươi lăm độ, nối thẳng lên mây, từng bóng người mặc hoa phục, đang bước nhẹ nhành trên con đường đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sang sảng.
Sau đó, hình ảnh biến mất, ngưng tụ thành một đạo kim quang lo lửng giữa không trung.
Diệp Thiếu Dương bản thân cũng không biết tại sao lại thế này, cảnh tượng trước mắt liền biến đổi, xuất hiện một con đường nghiêng xuống, phía dưới ngọn lửa cuồn cuộn, thiêu đốt mặt đường tới nóng bỏng, một đám người quần áo tả tơi đang đi trên đó, hai chân bị thiêu đốt, xương cốt bốc khói, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng chỉ có thể tiếp tục đi xuống.
Chỉ chốc lát sau, cảnh tượng này cũng đã biến mất, chỉ còn lại một đạo ánh sáng trắng ảm đạm, cùng với kim quang kế bên.
Tiếp theo, lại xuất hiện một đám người…… Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng hiểu ra, những màn đang xảy ra trước mắt, đều là hình chiếu của Luân Hồi Đạo, tất cả hợp lại với nhau chính là Lục Đạo Luân Hồi: đầu tiên là Thiên Đạo, thứ hai là Địa Ngục Đạo, thứ ba là Nhân đạo…… Quả nhiên, kế tiếp lại lần lượt xuất hiện Ngạ Quỷ Đạo và Súc Sinh Đạo…… Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, Tu La Quỷ Mẫu này có thể bắt chước Lục Đạo Luân Hồi, dùng nó làm thủ đoạn công kích, điều này chứng tỏ, bà ta có thể khống chế Minh Giới chi lực, dù chỉ là bộ phận, nhưng áp dụng trên nhân gian, hiệu quả không phải là nhỏ, con người tuyệt đối không có khả năng chống lại.
Bỗng chợt nhớ ra, nếu bà ta là Tu La Quỷ Mẫu, nắm giữ Minh Giới chi lực, có khả năng nhất chính là Tu La Đạo, quả nhiên, cuối cùng bà ta cũng làm ra Tu La Đạo, hình ảnh hiện lên một lúc, rồi lục đạo phát ra ánh sáng màu sắc bất đồng, tập trung bên nhau, sử dụng vô số bộ xương khô, hình thành một cỗ lực lượng đáng sợ không thuộc về nhân gian, bất ngờ đánh úp Diệp Thiếu Dương.
Rốt cuộc cũng chờ được một kích cuối cùng này.
Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, nhổ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, mũi kiếm dính lên bảy lá linh phù có dính máu thiên sư, miệng không ngừng niệm chú, máu tươi từ linh phù bốc hơi bay lên, hình thành một chữ “Sắc”
thật lớn trên không trung, trường kiếm quay cuồng, mang theo chữ "Sắc", đánh về phía Quỷ Mẫu.
Nếu ngươi dùng Tu La chi lực, ta sẽ lấy pháp thuật nhân gian cực hạn mà chống lại! Phía bên kia, Nhuế Lãnh Ngọc thừa dịp Quỷ Mẫu đang toàn lực tấn công Diệp Thiếu Dương, thừa cơ hội này dẫn dắt mọi người phi thân tiến lên, Quỷ Mẫu tuy là dồn toàn thân tu vi tập trung vào Tu La Đạo, nhưng phía sau bà ta vẫn còn có Quỷ Huyết Nhãn, lúc đóng lúc mở, bắn ra quầng sáng chói mắt.
Tứ Bảo đã sớm có tính toán, cầm trong tay Kim Bát, sau khi niệm chú, miệng bát liền biến thành một hắc động, không ngừng hấp thu ánh sáng do Quỷ Huyết Nhãn phóng thích ra.
Kim Bát hấp thu kim quang, giống như bị lửa thiêu đốt, lập tức trở nên đỏ bừng, hai tay Tứ Bảo giữ chặt Kim Bát, làn da bị nóng bỏng kêu xì xì, lớn tiếng hét lên: “Mau lên, mau lên đi, đừng chậm trễ!”
Tiểu Bạch lại hiện ra chân thân lần thứ hai, bay lên phía trước, quấn chặt lấy toàn thân Quỷ Mẫu, sau đó Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Trương Thi Minh cùng Qua Qua đồng loạt xông lên tiến công…… Ầm, ầm…… Tu La Quỷ Đạo cùng với máu thiên sư do Diệp Thiếu Dương dùng Thất Thương Độn Huyết Thuật bức ra, va chạm không ngừng với nhau.
Mỗi lần va chạm là có một lá huyết phù tan rã, những bộ xương khô kia cũng không ngừng vỡ vụn, hóa thành bột mịn…… Nhuế Lãnh Ngọc vừa công kích chân thân Quỷ Mẫu, vừa nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, từ đáy lòng thầm nhủ: Ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định! Quỷ Mẫu thân ảnh khẽ động, vô số bộ xương khô từ dưới thân bay ra, hình thành một một hàng dài giống như rồng, xoay tròn quanh thân mình, hắc khí cuồn cuộn tựa mây mù tràn ra khắp nơi.
Diệp Thiếu Dương thấy vậy, lập tức chỉ huy mọi người lui về phía sau, nói: “Quỷ Mẫu đã bị thương, không định tiếp tục đánh nhau lâu, xem chừng là muốn đánh đòn cuối cùng, ta sẽ chính điện đối kháng lại, mọi người cứ phân tán ra ngoài, đợi khi ta bám trụ được bà ta trong giây lát thì lập tức tiến lên, khống chế quỷ thân của Quỷ Mẫu, Tiểu Ngọc chuẩn bị sẵn sàng, cùng ta thi triển Lục Giáp Bí Chúc……”
Nhuế Lãnh Ngọc chăm chú nhìn oán khí đang tập kết quanh thân Quỷ Mẫu, nói: “Một kích này của bà ta, ngươi nếu một mình ngăn cản lại, tuyệt đối không thể nào ngăn được.”
“Ngăn không được cũng phải ngăn, bằng không tất cả đều phải chết.”
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng một cái, an ủi cười cười, “Yên tâm đi, ít nhất ta còn có thể có lực lượng tí nữa phối hợp với cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày, không rõ hắn dựa vào cái gì mà có lòng tin như vậy.
Quỷ Mẫu ở bên kia đã ngừng tập kết oán khí, sắp phát động tiến công rồi, Nhuế Lãnh Ngọc đành phải đi nhanh tới, chỉ huy mọi người tản ra, tiếp tục bố trí xung quanh, từng người cầm sẵn pháp khí trong tay, tính làm một canh bạc cuối cùng.
Quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, giật mình phát hiện, hắn đang dùng Diệt Linh Đinh cắt vào bả vai mình, dán một tấm linh phù vào miệng vết thương, máu tươi thấm ướt linh phù, nhưng lại không nhỏ ra ngoài một giọt.
Sau khi cắt vai trái, Diệp Thiếu Dương lại đổi tay, cắt sang vai phải, dán một tấm linh phù lên đó, tiếp đến là hai cổ tay…… “Ngươi đang làm gì vậy?!”
Nhuế Lãnh Ngọc cả kinh nói.
“Thất Thương Độn Huyết Thuật!”
Trương Thi Minh hít sâu một hơi lạnh, nói, hắn là đệ tử của Long Hổ Sơn, hắn cũng biết môn pháp thuật này rất lợi hại, dĩ nhiên bản thân hắn còn chưa có tư cách để thi triển: Thất Thương Độn Huyết Thuật, nhất thiết phải là pháp sư có bài vị Thiên sư trở lên, môn pháp thuật này căn cứ vào quan niệm cơ bản của đạo môn pháp thuật: Trong cơ thể con người luôn tràn đầy dương khí, pháp sư lấy dương khí tu luyện, trở thành cương khí.
Thân thể có thể dưỡng khí, nhưng cũng gây trở ngại cho việc phóng thích cương khí, do đó mục đích cuối cùng của tu đạo, chính là lưu trữ lại dưỡng khí, nhưng cũng không ngừng làm giảm cảm giác về sự tồn tại của nó, tại thời điểm tác pháp, có thể không bị thân thể ảnh hưởng đến việc phóng thích cương khí.
Đạt tới bài vị Thiên sư, khí hải trong cơ thể được khai mở, cương khí đã có thể khởi động một cách tự nhiên, nhưng cuối cùng cũng chưa có thành Địa Tiên, nên còn tầng chướng ngại cuối cùng, lúc thi triển pháp thuật, không thể nào đạt tới cực hạn.
Cho nên, cái gọi là “Thất Thương Độn Huyết Thuật”
chính là đả thông bảy đại quỷ huyệt trên cơ thể người, là để đem cương khí dẫn ra ngoài không bị cản trở nữa, lợi dụng Hành, Độn, Ẩn, Công tứ đại pháp thuật trong Độn giáp chi thuật, dùng linh phù tập kết, mạnh mẽ kích phát tiềm năng trong cơ thể, hình thành một lần công kích siêu cường, nhưng nó có tác dụng phụ là: Một khi bảy đại quỷ huyệt bị phản phệ, sẽ bị trọng thương nhưng không thể chữa trị được, cho nên mới gọi là Thất Thương Độn Huyết Thuật.
Trừ khi rơi vào trong thời khắc sinh tử, nếu không cho dù có bài vị Thiên Sư, tuyệt đối cũng sẽ không dám sử dụng môn thuật này để giết địch, cũng là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Trương Thi Minh nhìn Diệp Thiếu Dương, lần đầu tiên cảm nhận được con người này thật là khủng bố, để lại trong nột tâm hắn một nỗi sợ sâu sắc.
“Nhớ kỹ là đem Tiểu Manh đến bệnh viện truyền máu, trong đai lưng của ta có Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn, Tiểu Mã biết sẽ phải làm thế nào.”
Diệp Thiếu Dương vừa thi triển pháp thuật, vừa dặn dò Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có tiếng Quỷ Mẫu gầm lên, oán khí quanh thân ngưng tụ thành một màn sương đen, giống như một đợt sóng gió ngập trời, ập về phía Diệp Thiếu Dương.
Đối mặt với bạo kích, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống, cắm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xuống trên mặt đất, hai tay vuốt ve chuôi kiếm, nói: “Thần binh đều có linh hồn, đây có lẽ là trận chiến cuối cùng, làm cho tốt nhé tiểu nhị.”
Long Tuyền Kiếm nhẹ nhành rung động, phát ra tiếng ngâm khẽ, dường như đáp lại lời hắn nói.
Sóng lớn ập tới, gặp phải bảo kiếm cắm trên mặt đất, lập tức bị tách thành hai nửa, trái phải bọc lại, khoá Diệp Thiếu Dương ở chính giữa.
Vô số bộ xương khô vây quanh Diệp Thiếu Dương bất chợt bay ngược lên, từng đợt tiếng cười, từ trong các bộ xương khô truyền ra, màn sương đen sáng lên, xuất hiện một con đường dài, nghiêng bốn mươi lăm độ, nối thẳng lên mây, từng bóng người mặc hoa phục, đang bước nhẹ nhành trên con đường đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sang sảng.
Sau đó, hình ảnh biến mất, ngưng tụ thành một đạo kim quang lo lửng giữa không trung.
Diệp Thiếu Dương bản thân cũng không biết tại sao lại thế này, cảnh tượng trước mắt liền biến đổi, xuất hiện một con đường nghiêng xuống, phía dưới ngọn lửa cuồn cuộn, thiêu đốt mặt đường tới nóng bỏng, một đám người quần áo tả tơi đang đi trên đó, hai chân bị thiêu đốt, xương cốt bốc khói, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng chỉ có thể tiếp tục đi xuống.
Chỉ chốc lát sau, cảnh tượng này cũng đã biến mất, chỉ còn lại một đạo ánh sáng trắng ảm đạm, cùng với kim quang kế bên.
Tiếp theo, lại xuất hiện một đám người…… Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng hiểu ra, những màn đang xảy ra trước mắt, đều là hình chiếu của Luân Hồi Đạo, tất cả hợp lại với nhau chính là Lục Đạo Luân Hồi: đầu tiên là Thiên Đạo, thứ hai là Địa Ngục Đạo, thứ ba là Nhân đạo…… Quả nhiên, kế tiếp lại lần lượt xuất hiện Ngạ Quỷ Đạo và Súc Sinh Đạo…… Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, Tu La Quỷ Mẫu này có thể bắt chước Lục Đạo Luân Hồi, dùng nó làm thủ đoạn công kích, điều này chứng tỏ, bà ta có thể khống chế Minh Giới chi lực, dù chỉ là bộ phận, nhưng áp dụng trên nhân gian, hiệu quả không phải là nhỏ, con người tuyệt đối không có khả năng chống lại.
Bỗng chợt nhớ ra, nếu bà ta là Tu La Quỷ Mẫu, nắm giữ Minh Giới chi lực, có khả năng nhất chính là Tu La Đạo, quả nhiên, cuối cùng bà ta cũng làm ra Tu La Đạo, hình ảnh hiện lên một lúc, rồi lục đạo phát ra ánh sáng màu sắc bất đồng, tập trung bên nhau, sử dụng vô số bộ xương khô, hình thành một cỗ lực lượng đáng sợ không thuộc về nhân gian, bất ngờ đánh úp Diệp Thiếu Dương.
Rốt cuộc cũng chờ được một kích cuối cùng này.
Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, nhổ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, mũi kiếm dính lên bảy lá linh phù có dính máu thiên sư, miệng không ngừng niệm chú, máu tươi từ linh phù bốc hơi bay lên, hình thành một chữ “Sắc”
thật lớn trên không trung, trường kiếm quay cuồng, mang theo chữ "Sắc", đánh về phía Quỷ Mẫu.
Nếu ngươi dùng Tu La chi lực, ta sẽ lấy pháp thuật nhân gian cực hạn mà chống lại! Phía bên kia, Nhuế Lãnh Ngọc thừa dịp Quỷ Mẫu đang toàn lực tấn công Diệp Thiếu Dương, thừa cơ hội này dẫn dắt mọi người phi thân tiến lên, Quỷ Mẫu tuy là dồn toàn thân tu vi tập trung vào Tu La Đạo, nhưng phía sau bà ta vẫn còn có Quỷ Huyết Nhãn, lúc đóng lúc mở, bắn ra quầng sáng chói mắt.
Tứ Bảo đã sớm có tính toán, cầm trong tay Kim Bát, sau khi niệm chú, miệng bát liền biến thành một hắc động, không ngừng hấp thu ánh sáng do Quỷ Huyết Nhãn phóng thích ra.
Kim Bát hấp thu kim quang, giống như bị lửa thiêu đốt, lập tức trở nên đỏ bừng, hai tay Tứ Bảo giữ chặt Kim Bát, làn da bị nóng bỏng kêu xì xì, lớn tiếng hét lên: “Mau lên, mau lên đi, đừng chậm trễ!”
Tiểu Bạch lại hiện ra chân thân lần thứ hai, bay lên phía trước, quấn chặt lấy toàn thân Quỷ Mẫu, sau đó Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Trương Thi Minh cùng Qua Qua đồng loạt xông lên tiến công…… Ầm, ầm…… Tu La Quỷ Đạo cùng với máu thiên sư do Diệp Thiếu Dương dùng Thất Thương Độn Huyết Thuật bức ra, va chạm không ngừng với nhau.
Mỗi lần va chạm là có một lá huyết phù tan rã, những bộ xương khô kia cũng không ngừng vỡ vụn, hóa thành bột mịn…… Nhuế Lãnh Ngọc vừa công kích chân thân Quỷ Mẫu, vừa nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, từ đáy lòng thầm nhủ: Ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định!